Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 44

Lúc Ôn Tư Sâm lái xe đến Cục dân chính Đông Thành, chưa đầy mười phút nữa là đến giờ làm việc.

Hai người đến sớm, dĩ nhiên Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh là cặp đôi đầu tiên làm thủ tục kết hôn của ngày hôm nay.

Ôn Tư Sâm đã chuẩn bị đầy đủ những vật cần thiết từ lâu, đăng ký thông tin, đọc lời tuyên thệ, nhảy qua bước kiểm tra sức khỏe đầu tiên, chụp ảnh đăng ký kết hôn, toàn bộ quá trình đều nhanh chóng và thuận lợi.

Trong chớp mắt, cả hai trở thành người đã kết hôn được pháp luật bảo vệ.

Khi Lam Vãn Thanh nhận lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay nhân viên công tác, nhìn dấu đỏ chạm nổi in trên trang giấy, cô sửng sốt một lúc, trong lòng như bị cái gì đó nhẹ va vào một cái.

Tê dại, ngứa ngáy.

“Điều này có nghĩa là chúng ta… là vợ chồng?”

Lam Vãn Thanh ngước nhìn người đàn ông không giấu được niềm vui trên khuôn mặt từ khi bước chân vào Cục dân chính, khẽ hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng hỏi.

Hình như… đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Ôn Tư Sâm rời mắt khỏi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn trong quyển sổ màu đỏ, nhìn về phía cô.

Cổ họng phát ra một tiếng “Ừ.”

Anh nhếch môi, ôm lấy eo cô kéo về phía anh, cúi đầu hôn lên môi cô, kề sát bên tai, khàn giọng: “Bà Ôn.”

Giọng nói trầm thấp chạy dọc theo tai và mắt rồi truyền lên não, sau đó chạy dọc theo dây thần kinh não thẳng đến trái tim cô.

Cô thích giọng nói lúc này của anh, trước kia anh cũng hạ thấp giọng, nhưng không giống lúc cố ý quyến rũ hay dụ dỗ cô, vẫn có cảm giác là anh nhưng có thêm một chút lười biếng và niềm vui khó có thể phát hiện ra.

Như thể là món ăn thèm muốn bấy lâu nay cuối cùng đã nằm trong tay anh.

Không chờ Lam Vãn Thanh ngẩng đầu kiểm chứng, giấy đăng ký kết hôn trong tay cô đã bị Ôn Tư Sâm rút đi, chồng hai cái lên nhau, cất vào trong túi. Sau đó cơ thể cô trở nên nhẹ bẫng, thì ra là bị anh bế ngang lên.

Dường như có tiếng cười chúc mừng văng vẳng bên tai, Lam Vãn Thanh không rõ lắm, chỉ nhớ cô nhìn chằm chằm xương quai hàm góc cạnh của Ôn Tư Sâm, hai tay đặt trên vai anh.

Anh bế cô đi ra ngoài, bước đi từ từ, đẩy cửa Cục dân chính, ánh nắng ấm áp mùa đông rơi trên người bọn họ.

Vào mùa đông ở Đông Thành, có rất ít ánh mặt trời.

Thời tiết tốt như vậy, quả thực là xa xỉ.

Nhất là trong ngày đặc biệt hôm nay.

Bên ngoài cửa kính có một cái thang gỗ ngắn, vân gỗ nâu đỏ nhạt màu dưới ánh nắng, khi bước xuống bậc thang, Ôn Tư Sâm siết chặt cánh tay, nói một cách ấm áp: “Ôm chặt anh.”

Hai tay Lam Vãn Thanh vòng qua cổ anh theo bản năng, bắt chéo ở sau gáy anh, vì thay đổi tư thế, anh đứng thẳng người khiến chóp mũi cô chạm vào sườn mặt anh.

Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ màu vàng nhạt nhỏ xíu trên má anh dưới ánh mặt trời.

Trông rất mềm mại, như trái tim của cô vào lúc này.

Không tránh khỏi cạ chóp mũi mình vào mặt anh.

Bước chân Ôn Tư Sâm xuống bậc thang dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, làn da trắng trẻo và mịn màng của Lam Vãn Thanh bừng sáng dưới ánh nắng, đôi nhìn như là vừa tức giận vừa xấu hổ, đồng tử đen nhánh như một viên đá quý màu đen đẹp nhất, trong suốt như pha lê, lông mày lá liễu, đôi môi hồng hào khẽ mở.

Trong lòng Ôn Tư Sâm nghẹn lại, hít thở cũng khó hơn.

Anh dời mắt đi, nhìn về phía chiếc Land Rover màu đen đang đậu giữa bãi đỗ xe hướng ra cổng, nhấc chân bước xuống cầu thang gỗ, giày da giẫm lên từng bậc thang, từng tiếng lộc cộc vang lên.

Bãi đỗ xe không lớn lắm, phương hướng ra vào nhờ mấy cây ngô đồng đan xen mới phân biệt được, chiếc Land Rover màu đen đỗ chính giữa gốc cây ngô đồng, được tô điểm thêm nét cương nghị, nhưng đôi lúc còn mang theo vẻ mềm mại.

Ôn Tư Sâm mở cửa xe, đặt cô ngồi ở ghế phụ, hai chân hướng ra ngoài.

Lam Vãn Thanh muốn xoay người ngồi lại, nhưng người đàn ông ôm eo ngăn cản cô, cô ngước nhìn anh, nhíu mày.

Tay trái của Ôn Tư Sâm dọc theo phía bên phải của cô, đưa người về phía trước, chống cánh tay đằng sau cô, tay phải vuốt ve phần eo sau lưng, tiếp theo dọc từ sống lưng lên gáy, hơi dùng lực dán lên môi cô.

“Bà Ôn.” Nụ cười của anh rất sâu, giọng nói ấm áp và hiền hậu: “Tân hôn vui vẻ.”

Lam Vãn Thanh muốn nói gì đó, tất cả đều bị anh nuốt hết vào trong miệng, anh dán lên môi cô, cẩn thận miêu tả hình dáng môi cô, từ khóe môi đến chính giữa môi trên (*) không bỏ qua một chút nào.

(*) Nguyên gốc là “唇珠”: Môi châu, là điểm chính giữa của môi trên. (Baidu)

Từ lúc bắt đầu, anh liếʍ rồi cắn nhẹ, mυ'ŧ, từng tấc từng tấc một, rồi từng bước ép sát.

Lam Vãn Thanh nhắm mắt lại, hai tay đặt lên cổ anh, bị anh cuốn lấy đầu lưỡi tê dại, cô không muốn lùi về sau, thậm chí còn siết thật chặt cánh tay đang ôm lấy cổ anh.

Mũi chân vô thức quấn lấy bắp chân anh, ngay sau đó trong miệng ‘nuốt’ xuống tiếng cười khẽ của Ôn Tư Sâm.

Xung quanh dần có tiếng ô tô chạy ngang qua, cùng với đó là tiếng bóp còi và huýt sáo, Lam Vãn Thanh tìm thấy tia lý trí bị anh quyến rũ không biết ở nơi đâu, nhanh chóng mở mắt ra.

Ôn Tư Sâm nhắm hờ mắt, nửa nghiêm túc nửa cẩn thận nhìn vào đôi mắt cô, tựa như đang chờ xem phản ứng của cô vậy.

Ánh sáng lóe lên từ đôi mắt, còn nóng hơn cả ánh nắng ở ngoài kia.

Thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa thâm tình.

Lam Vãn Thanh vốn định đẩy hai cánh tay của anh, nhưng ngay dưới ánh mắt như bị ma quỷ ám này thì hơi co rúm lại, rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Ôn Tư Sâm hít thở một cách nặng nề, thỏa mãn ôm lấy gáy cô, ấn cô vào gần anh hơn.

Không biết qua bao lâu, anh buông cô ra, chóp mũi cọ vào sườn mặt cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô, ổn định hơi thở rồi gọi: “Bà Ôn.”

Bởi vì giọng nói quá ngọt này của anh mà khuôn mặt Lam Vãn Thanh ửng đỏ.

Ngay khi anh gọi tiếng thứ hai, cô mới liếc nhìn anh, cao giọng đáp “Ừm” một tiếng.

Ôn Tư Sâm chỉ ngắm cô bằng đôi mắt sáng ngời, không nói gì.

Dừng lại một lúc, Lam Vãn Thanh nhướng mày, mở to mắt ra, dường như đang hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”

Anh vẫn không nói một tiếng, nhìn cô một lúc lâu, trong mắt ngập tràn ý cười, chóp mũi cọ vào mặt cô, lại gọi một tiếng: “Bà Ôn.”

Giọng nói lại càng ngọt hơn so với trước đó.

Lam Vãn Thanh mím môi, hai má ửng đỏ.

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Rốt cuộc là làm sao?”

“Ừm.” Ôn Tư Sâm mổ nhẹ một cái ở trên môi cô, đáp một tiếng.

Lam Vãn Thanh: “…”

Ừm cái gì mà ừm……

“Hạnh phúc.” Anh mυ'ŧ lấy môi dưới của cô, đặt trên đầu lưỡi rồi âu yếm, trong lời nói bày tỏ vẻ sung sướиɠ khó có thể che giấu được: “Rất hạnh phúc.”

Ban đầu, đuổi theo cô trở về từ Maldives, anh nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ biến cô thành bà Ôn của anh.

Anh kiên trì chuẩn bị, nhưng ông trời không bạc đãi anh quá lâu, lúc này cô đã thật sự trở thành bà Ôn của anh.

Của anh.

Lam Vãn Thanh: “…”

Nhận ra được anh hạnh phúc đến nhường nào.

Xe xung quanh lui tới ngày càng nhiều, cô nhấc bàn chân đang đung đưa của mình đá nhẹ vào bắp chân anh một cái, nhắc nhở: “Nên đi rồi.”

Còn phải đến đồn cảnh sát ghi lời khai nữa đó……

Lam Vãn Thanh dứt lời, chuông điện thoại trong túi Ôn Tư Sâm cũng vang lên.

Cô đẩy người đàn ông không có ý định nghe điện thoại, lùi người ra phía sau, đưa tay lên che miệng anh lại, tức giận trừng anh: “Ôn Tư Sâm!”

Ý cười trong mắt Ôn Tư Sâm không giảm đi, anh còn hôn lên lòng bàn tay cô, tiếp theo dán tay lên trước mặt cô, môi Lam Vãn Thanh hôn lên mu bàn tay anh mà không hề phòng bị gì, anh chớp mắt, mặc kệ chuông điện thoại đang làm phiền kia, mỉm cười hỏi: “Có ngọt không?”

Ý tứ như lời anh nói, nên anh không nỡ buông tay.

Lam Vãn Thanh: “…”

Anh đẹp trai, nói cái gì cũng đúng.

Lúc chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Ôn Tư Sâm đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi, nghe máy.

Một tay khác lúc thì vuốt ve sườn mặt của Lam Vãn Thanh, lúc thì xoa xoa nhéo nhéo vành tai ửng đỏ của cô.

Chắc hẳn là Độ Tư Lễ gọi đến, cụ thể họ nói cái gì, Lam Vãn Thanh không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy một giọng nói thật lớn: “Hai người xuyên không hay bay ra ngoài không gian đăng ký kết hôn thế?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô nghe vậy, ngước lên nhìn Ôn Tư Sâm, thấy anh cũng cúi đầu nhìn cô, nói với người đầu bên kia điện thoại: “Có việc, bận thêm lát nữa.”

Sau đó, nói thêm một câu: “Lát nữa đến” rồi lập tức cúp điện thoại.

Ôn Tư Sâm hít một hơi thật sâu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu cô một lúc, lùi một bước, nhẹ nhắc nhở: “Vãn Vãn, ngồi lại nào.”

Lam Vãn Thanh ngoan ngoãn ngồi thẳng người, đang nâng tay kéo dây an toàn lại bị Ôn Tư Sâm ngăn cản, anh nghiêng người vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong, khi ra ngoài lại trộm hôn lên môi cô một cái.

Xong xuôi, anh cười đóng cửa xe lại, đi vòng qua ghế lái, ngồi vào trong xe.

Khởi động xe, thân xe hơi rung lên, Ôn Tư Sâm bật đèn, vòng qua cây ngô đồng bên cạnh bãi đỗ xe của Cục Dân Chính, chạy ra ngoài.

Anh mở cửa sổ trời toàn cảnh trên trần xe, có vẻ anh không muốn lãng phí một giây nào trong ngày thời tiết đẹp hiếm có của mùa đông này, Lam Vãn Thanh nhìn sườn mặt anh, dưới ánh mặt trời, mái tóc đen của anh bị ánh nắng làm phai màu đi, trông nó mỏng hơn một chút.

Cực kỳ giống với lần đầu tiên gặp anh, anh ở trong phòng nghỉ trên thuyền, dáng vẻ tắm trong ánh nắng và đọc sách một cách nghiêm túc.

Bốn tháng, trôi qua thật nhanh.

Có thể cậy vào mối quan hệ với Độ Tư Lễ, hoặc là từ đầu tới cuối anh ta đều tham dự vào trong chuyện này.

Đến viết lời khai như chỉ là hình thức vậy, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Độ Tư Lễ đã đưa hai người ra khỏi đồn cảnh sát.

Anh ta đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn hai người đứng ở dưới: “Muộn nhất là một tuần, bảo đảm sẽ đặt dấu chấm hết về mọi chuyện cho hai người.”

Lam Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười nói cảm ơn.

Ôn Tư Sâm gật đầu chào Độ Tư Lễ, anh ôm lấy Lam Vãn Thanh đi về phía xe.

Chiếc xe băng qua sân chật hẹp của đồn cảnh sát, hòa vào dòng xe cộ, khi đi ngang qua chốt giao thông đầu tiên, Lam Vãn Thanh nhận được cuộc điện thoại “an ủi” của Lâm Mộc Hủy, trò chuyện trên trời dưới đất được vài câu, cô cúp điện thoại ngay giữa giọng nói trêu chọc của cô ấy.

Vừa cúp máy, cuộc gọi của Diệp Phong Hoa bèn kéo đến.

Xác định thời gian đi làm với anh ta, Lam Vãn Thanh nghe thấy Diệp Phong Hoa hỏi đến chuyện hôm nay.

Cô nói ngắn gọn, cũng cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Lam Vãn Thanh thở dài, nhìn Ôn Tư Sâm bên cạnh với vẻ mặt hơi buồn bã, nói: “Một khi Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh bị bắt, chắc chắn Diệp thị sẽ không tránh được bị ảnh hưởng, ông Diệp và tên nhóc điên cũng khó tránh khỏi việc chịu đả kích không nhỏ, còn có cả cô Minh Lị.”

Nghĩ đến đây, Lam Vãn Thanh thở dài, cô cảm thấy buồn bực.

Ôn Tư Sâm phân tâm, nghiêng đầu nhìn cô một cái, nghĩ thầm người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh vừa trở thành vợ của anh, đôi khi cô thật ngốc nghếch trong cách đối đãi người khác, đến mức làm anh đau lòng.

Từ đầu tới cuối, người vô tội nhất chính là cô, trong chuyện này, người chịu tổn thương nặng nhất cũng là cô, đi qua một vòng trở về từ Quỷ Môn Quan. Đến lúc này rồi, thế mà cô còn quan tâm đến người khác có chịu đả kích hay không.

Bản thân mình vô tội bị liên lụy, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cô lại không đề cập tới.

Đến khi dừng đèn đỏ phía trước, Ôn Tư Sâm nghiêng người sang nhìn cô: “Vì chuyện này mà Diệp thị loại bỏ được hai khối u ác tính, đối với ông Diệp thì đây là chuyện tốt. Em đã dùng tính mạng của mình để giúp đỡ Diệp Phong Hoa rút hai cái gai ở Diệp thị, nếu cậu ta còn không biết chăm chỉ học tập, sớm thoát khỏi đôi cánh của em càng sớm càng tốt, em nhìn xem anh có đánh chết cậu ta không.”

Lam Vãn Thanh: “…”

Trước khi đèn chuyển màu, Ôn Tư Sâm đưa ngón tay lướt qua khuôn mặt buồn bã của cô, dịu dàng an ủi: “Tin tưởng anh, đây là chuyện tốt với bọn họ.”

Không phải Lam Vãn Thanh không hiểu, cô mỉm cười với anh, thấy anh hơi nhấc chân lên, đạp chân ga chạy đi, cô thuận miệng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Khóe miệng Ôn Tư Sâm cong lên, giọng nói trầm thấp pha thêm một chút ý cười: “Về nhà mẹ đẻ của em.”Tác giả có lời muốn nói: Còn lại, đều là đường:)