Giang Tuệ Tiêm vừa dứt lời, Dương Liên Phong liền ngây ngẩn cả người.
Mà ngay cả Lương Mẫn vờ đi khỏi cũng dừng bước, khó tin nhìn Giang Tuệ Tiêm.
Sở Thanh Hàn đứng bên cạnh Giang Tuệ Tiêm cũng khẽ giật mình, mở miệng, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc: “Mẹ?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Giang Tuệ Tiêm chẳng có vẻ đùa giỡn gì cả, nhìn Dương Liên Phong, lặp lại lần nữa.
“Tôi hỏi thầy Dương, thầy có muốn hợp tác với tôi không?”
Dương Liên Phong đột nhiên hoàn hồn, vẻ kích động trong đáy mắt như muốn tràn ra: “Ý của cô giáo Giang là, muốn dạy tiếng Anh cho lớp 22 à?”
“Vừa rồi thầy thật thông minh, sao bây giờ lại ngốc nghếch thế?” Giang Tuệ Tiêm cười nói: “Tôi nghỉ ngơi mấy năm, thường hay nhớ lại quãng thời gian dạy học, có thể một lần nữa cầm phấn viết thì cũng coi như là hoàn thành được một ước mơ, chỉ cần thầy Dương không chê tôi dạy không tốt là được.”
“Sao có thể?” Dương Liên Phong bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập chóng mặt.
Nhớ tới có Lương Mẫn ở bên cạnh, cố gắng khống chế khóe miệng của mình không giơ lên nữa, nhưng vẫn không che giấu được vẻ sợ hãi và vui mừng.
“Có thể hợp tác với cô giáo Giang chính là ước mơ trong cuộc đời dạy học của tôi!”
Lương Mẫn nhìn vẻ mặt kích động trong họa có phúc của Dương Liên Phong, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt.
Đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe tiếng học sinh trong lớn ồn ào lên.
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Mình vừa nghe thấy gì vậy? Cô giáo Giang muốn thay cô Lương dạy tiếng Anh cho chúng ta!”
Tự Bân trong lớp dẫn đầu đứng lên gào to.
“Các cậu biết cảm giác giây trước xuống địa ngục, giây sau lên thiên đường không? Mới vừa rồi tớ còn đang lo lắng đây, bây giờ tới chỉ muốn ha! Ha! Ha!”
“Thì ra thật sự có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống! Nếu có cô giáo Giang dạy cho chúng ta thì bằng mười lần cô Lương dạy, ai mà thèm nữa!”
“Cậu cho rằng thật sự có cái bánh như thế từ trên trời rơi xuống à! Không nghe lời cô giáo Giang vừa nói sao? Tớ thấy tám phần là cô giáo Giang vì chị Khanh nên mới đến dạy chúng ta!”
“Đúng thế! Nếu không cậu nói xem cô giáo Giang công thành danh toại đến cả hiệu trưởng cũng không muốn làm, sao lại đột nhiên tái xuất giang hồ?”
“Trời đất! Chị Khanh đỉnh quá!”
“Tớ muốn biết mặt cô giáo Lương có đau hay không! Ỷ bản thân dạy được, lúc nào cũng lấy lý do không dạy ra để uy hϊếp người khác, bây giờ thì kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi!”
Học sinh đều có chút tư tưởng phản nghịch, bị uy hϊếp cả buổi, cuối cùng bây giờ cũng có cảm giác hãnh diện, một vài đứa còn muốn nhảy lên trên mặt bàn chúc mừng.
Lương Mẫn nghe âm thanh học sinh trong lớp hoan hô ríu rít như chim sẻ, khuôn mặt như bảng pha màu, màu sắc rực rỡ.
“Các em cho rằng tới gần thi tốt nghiệp trung học rồi, đột ngột đổi giáo viên thì có thể thi tốt à? Mấy đứa đó, coi chừng bây giờ đắc ý bao nhiêu thì sau này khóc thảm bấy nhiêu!”
Dương Liên Phong nghe vậy thì nhíu mày: “Cô giáo Lương, thân là giáo viên, nói chuyện phải chú ý chừng mực một chút. Hiệu trưởng đã nói tới gần thi Đại Học, bảo chúng ta thường xuyên cổ vũ học sinh, ổn định tâm trạng của tụi nhỏ, sao cô có thể nói ra những lời như thế?”
“Thầy Dương tiêu chuẩn kép ghê! Vừa nãy lúc đám học sinh của thầy châm chọc học sinh lớp tôi thì thầy mặc kệ, bây giờ tôi vẫn chưa nói gì cả mà thầy đã bảo vệ rồi. Thì ra là tôi bị một đám nhóc tì trách mắng, phản bác một câu cũng không được?”
Nói xong dường như bà ta nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Kiều Khanh cười lạnh một tiếng: “Lần trước trong buổi họp phụ huynh, là ai nói muốn thi giành hạng nhất? Ngược lại tôi muốn nhìn xem, trong cuộc thi toàn năng lần sau, em có thể giành hạng nhất được không!”
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, quay người đi mất.
Dương Liên Phong nghe vậy thì nhìn phía Kiều Khanh, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đang nghĩ có cần qua đó an ủi vài câu hay không, bảo con bé đừng quá áp lực thì thấy Giang Tuệ Tiêm nhíu mày: “Khanh Khanh nói muốn thi đạt hạng nhất?”