Mọi người nghe tiếng đều đồng loạt quay đầu nhìn qua thì thấy Lâm Tích Nhan đeo cặp sách đang đứng ngay cửa lớp.
Kiều Khanh nhíu mày: “Câm miệng!”
“Khanh Khanh, tôi biết cậu tốt với tôi, nhưng tôi cũng không muốn nhiều lần chịu ơn cậu còn bắt cậu thay tôi gánh vác!”
Lâm Tích Nhan hít sâu một hơi, nhìn mọi người mà nói: “Lần ở cổng trường đó là vì Liêu San San dẫn một đám người đến bắt nạt em, nếu không tin thì thầy cô có thể điều tra. Nhắc đến việc phải vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên thì người đầu têu việc bắt nạt ở khuôn viên trường mới nên phải vào đó! Muốn đuổi học thì cũng nên đuổi học Liêu San San! Mà Khanh Khanh chỉ tình cờ đi ngang qua rồi cứu em thôi.”
Vừa nghe cô ấy nói hết lời, Lương Mẫn sửng sốt, các bạn cùng lớp lập tức trở nên ồn ào.
Lâm Tích Nhan nói tiếp: “Mà sáng hôm nay, Khanh Khanh cũng vì em mới phải ra ngoài, ba của em…”
“Lâm Tích Nhan!” Giọng của Kiều Khanh trở nên lạnh lẽo.
Cô nghĩ, có khi nào con bé này điên rồi!
“Khanh Khanh, tôi cũng để cho cậu nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình rồi, tôi còn để ý đến những người khác làm gì?”
Lâm Tích Nhan không màng ngăn trở, nhanh chóng nói tiếp: “Ba của em bệnh nặng, nhà em không thể chi trả nổi ba mươi vạn tiền phí giải phẫu. Bác sĩ không muốn phẫu thuật cho ba em, là Khanh Khanh chạy đến, ứng ra giúp nhà em!”
Cô ấy vừa nói xong, tiếng ồn ào của cả lớp lại lần nữa tăng lên.
“Trời ơi, chị Khanh thật lương thiện!”
“Bình thường cứ thấy chị Khanh rất lạnh lùng, không ngờ lại ấm áp đến thế! Năng lực bạn trai max điểm luôn!”
“Lần trước đưa thư tôi đã biết chị Khanh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng mà!”
“Chị Khanh có thiếu bạn gái không? Em ứng cử nè!”
Dương Liên Phong chỉ tay vào nữ sinh kia mà cười: “Trường học không cho phép yêu sớm, càng không cho bách hợp!”
Tất cả học sinh cười ngả nghiêng ngả ngửa, Hầu Tự Bân trêu cợt nói: “Anh Dương hiểu biết nhiều ghê!”
Dương Liên Phong không thèm quan tâm cậu ta, hiền hòa nhìn Kiều Khanh bảo: “Làm việc tốt thì nên được tuyên dương, không cần lo lắng về thông báo đuổi học kia, chút nữa thầy đi một chuyến để rút về là được.”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Lương Mẫn: “Cô giáo Lương cũng nghe thấy rồi, nếu là hiểu lầm thì nên lui một bước, đừng để đứa trẻ vừa làm việc tốt chạnh lòng.”
Lương Mẫn hơi đứng không vững, nhưng hôm nay đã gây ra sự việc lớn như vậy, nếu cứ ấn theo loại kết quả này mà coi như xong việc thì cô ta tuyệt đối không cam tâm.
Nghĩ đến đây, cô ta ôm tay mình.
“Bắt nạt trong khuôn viên trường có thầy cô quản! Thầy cô không quản được thì còn có cảnh sát! Làm gì đến lượt em ấy học đòi làm anh hùng lấy bạo đè bạo? Hơn nữa, bạn của em ấy thì không có việc gì, mà em ấy còn đánh gãy xương người ta! Theo như thầy nói thì dù cho có gϊếŧ người vì làm việc nghĩa cũng không cần chịu trách nhiệm? Bên cạnh đó, vì sao sáng nay em ấy không nói rõ lý do rời đi? Em ấy nói rồi thì tôi không cho em ấy đi à? Không thèm nói cho rõ gì cả, cứ thế mà nhăn mặt chạy mất, tôi nợ em ấy à? Không phải nhân phẩm em ấy kém, mà là em ấy luôn nhằm vào tôi!”
Lạc Thâm vỗ bàn một cái: “Rốt cuộc là ai luôn nhằm vào ai? Kể ra thì, lần trước thân thể Khanh Khanh không khỏe lắm, cô cũng không phải không biết nguyên nhân, nhưng cô có để cho cậu ấy đi sao? Việc riêng tư của người khác giống như vậy, cô còn muốn Khanh Khanh rêu rao trong lớp hay gì?”
“Đúng thế! Liêu San San tụ tập bắt nạt, nói thế nào cũng là do cậu ta sai trước, chỉ bởi vì vết thương của Lâm Tích Nhan không nặng bằng cậu ta, nên phải lúc nào cũng bảo vệ cho một người thích bạo hành người khác à? Tam quan thế này, tôi thật sự phục luôn!”
“Ha, các cậu không biết ư? Tôi nghe nói Liêu San San theo họ mẹ, ba cậu ta họ Lương, mà giáo viên Tiếng Anh của chúng ta chính là cô ruột của cậu ta!”
“Trách không được, ái chà chà, đây là thay cháu gái mình báo thù đây mà!”
“Một người lớn, còn là giáo viên lại xen vào việc mâu thuẫn của học sinh, lấy công báo thù riêng, cũng quá mất giá!”
Tiếng nghị luận của các học sinh hết đợt này đến đợt khác vang lên, ngay cả ánh mắt Dương Liên Phong nhìn Lương Mẫn cũng có vẻ không đồng tình.