“Người đàn ông lưu manh này ở đâu ra vậy? Hà Vãn Thanh, con gái cô đã không được giáo dục tốt, chính cô cũng không hiểu chuyện sao? Truy Bác không có ở nhà, trong nhà chỉ có hai mẹ con các cô, cô lập tức đường đường chính chính để cho hai tên con trai ở lại sao? Chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ nói Truy Bác như thế nào, sẽ nói như thế nào về nhà họ Kiều chúng ta?”
Giọng nói Mạnh Xuân Hoa tức giận đến phát run, trách mắng xong Hà Vãn Thanh, lại nhìn về phía Kiều Khanh: "Còn cháu nữa! Tuổi còn nhỏ lại cùng người khác kéo kéo ôm ôm, trưởng thành rồi mới được như thế!”
Hà Vãn Thanh nhất thời tức giận: “Một bà già lớn tuổi như bà cũng tích lũy chút phúc đức đi! Chỉ có những người có lòng dạ xấu xa mới nghĩ mọi người đều xấu xa như vậy! Đứa nhỏ Tiểu Huyền này bị thương, Khanh Khanh mới dẫn cậu ta trở về chữa trị, đứa nhỏ Tiểu Hành này đi ra ngoài làm ăn bị cướp, cùng đường mới cầu cứu tới tận cửa, tôi mới giúp đỡ cậu ta một thời gian. Đều là lòng tốt làm việc thiện, lại bị người khác nghĩ thành điều gì mờ ám, bây giờ đã là thời đại gì rồi mà còn cái lối tư tưởng phong kiến của bà? Đừng lôi Truy Bác ra đây để nói, có một người mẹ như bà, tôi cũng xấu hổ thay cho ông ấy!”
Hà Vãn Thanh nói xong, khiến cho Mục Cảnh Hành vừa gọi điện thoại xong đã trợn mắt há hốc mồm. Mẹ Hà bình thường ngây thơ dịu dàng như vậy, mà mắng người ta lại lợi hại như vậy!
“Cô! Khụ khụ khụ… Khụ…”
Tần Vịnh Mai vội vàng đi lên vỗ nhẹ vào lưng: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận rồi kích động như vậy, đừng tức giận không tốt cho cơ thể.”
Nói xong bà ta quay đầu nhìn về phía Hà Vãn Thanh: “Em dâu, có chuyện gì em từ từ rồi nói không được sao? Mẹ đã lớn tuổi rồi, em nhất định phải tức giận với mẹ sao?”
“Bà ta tức chết cũng là chuyện của bà ta!” Kiều Khanh bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Là các người tới đây giở thói ngang ngược trước, từ khi nào mẹ con tôi dễ bắt nạt vậy chứ hả? Còn có…”
Kiều Khanh giơ ngón trỏ chỉ xuống đất: “Bác cũng thấy rõ ràng, nơi này là nhà tôi! Đến lượt một người ngoài cuộc như bác chỉ tay chỉ chân với mẹ tôi sao?”
“Nghiệp chướng!” Sắc mặt Mạnh Xuân Hoa u ám như thể sắp khóc: “Cháu… Đúng là ương ngạnh, láo lếu! Khụ khụ… Đây là nhà họ Kiều! Bà là mẹ của chủ nhân nhà họ Kiều, bà ta là bác gái của cháu, cháu nói ai là người ngoài?”
“Truy Bác không có ở đây, mẹ con hai người ăn ở nhà họ Kiều, dùng nhà họ Kiều, tôi đã nói gì chưa? Tôi đã nuôi hai người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn!”
Kiều Khanh hừ lạnh một tiếng: “Quản gia!”
Trần Minh lập tức hiểu ý, xoay người đi vào phòng sách.
Chỉ một lúc sau, liền lấy được một đống tài liệu và giấy chứng nhận.
Mạnh Xuân Hoa và Tần Vịnh Mai thấy thế, trên mặt nhất thời hoảng hốt.
Kiều Khanh cầm lấy giấy chứng nhận bất động sản công chứng vung lên: “Mở to con mắt các người ra mà nhìn rõ đi, trên đây này là tên của ai?”
“Nhà họ Kiều có thể có được địa vị hiện tại, có thể vào sống trong khu vực này, dựa vào ai? Đó là bố tôi! Công ty mà bác trai hiện đang quản lý là của ai? Đó là cơ nghiệp của bố tôi gây dựng! Bác đã cho mẹ con chúng tôi một xu nào trong ngần ấy năm không? Không! Sống trong nhà của chúng tôi, chiếm lĩnh ngành công nghiệp của chúng tôi, hút máu của chúng tôi, những gì bác có lấy tư cách gì để đánh giá về chúng tôi? Nếu như không phải xem các người và bố tôi còn có một chút tình thân như vậy, tôi sớm đã đuổi các người đi rồi!”
Sự kiêu ngạo của Mạnh Xuân Hoa và Tần Vịnh Mai bỗng nhiên sụp đổ.
Mạnh Xuân Hoa bĩu môi, dùng giọng điệu như kiểu chuyện này không đáng nhắc tới nói: “Một đứa nhỏ như cháu thì biết cái gì? Bà là mẹ của bố cháu, bà không thể sống trong ngôi nhà mà bố cháu đã mua sao? Hơn nữa chúng ta tới đây là vì chuyện của Niệm Niệm, cháu kéo câu chuyện đi xa như vậy làm gì? Trở lại chuyện chính đi, cháu xúi giục người bắt nạt em gái cháu là thế nào vậy hả? Nhìn vết thương trên trán con bé, bị phá tướng thì làm sao bây giờ? Cháu nghĩ cái gì vậy?”
Kiều Khanh nghe vậy khóe môi nhếch lên thành một nụ cười châm chọc nói: “Chứng cứ đâu? Ai có thể chứng minh rằng cháu đã xúi giục người khác đánh cô ta?”
“Cái này còn cần chứng cứ sao?” Tần Vịnh Mai tiếp lời: “Con bé cũng không muốn nói ra là cháu, là bạn học của con bé tức giận quá mới phải nói ra, bạn học của con bé không tính là một nhân chứng sao?”
Bà ta vừa dứt lời, cửa liền có một người đi vào: “Bà chủ, cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc đến.”