Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 19: Hầm thịt

Phạm Văn Phong suy nghĩ rất tốt, nhưng sau khi đuổi theo một vòng mới phát hiện rằng con thỏ rừng kia quá gian xảo rồi, nó không những có tốc độ nhanh đến thần kỳ mà còn thường xuyên cho anh những cú bẻ cua gắt, với năng lực hiện tại của anh thì hoàn toàn không bắt được nó!

Sau khi đuổi được một lúc lâu, anh cảm thấy thể lực của anh sắp chống đỡ không nổi nên từ bỏ đuổi theo nó, ngồi xổm trên mặt đất thở dốc.

“Con thỏ chết bằm, mày chờ đó cho tao. Một lát nữa tốc độ tăng lên tao sẽ đến cho mày một trận!” Phạm Văn Phong tức giận nói.

Anh nói xong, trong lòng có chút lo lắng, hôm nay chỉ có hai mươi ba con gà rừng, tính theo giá mua mỗi con bốn trăm tệ, chỉ đổi được chín nghìn tệ, cộng với tiền bán hàng lúc trước, còn thiếu bốn nghìn tệ nữa mới đủ ba mươi nghìn.

“Mười con gà rừng nữa là được rồi, nhưng bọn mày lại trốn đi hết!” Phạm Văn Phong đứng trong hang động, chán nản hét lên.

Tiếng vọng qua lại trong hang động, nhưng tiếc là không có gì đáp lại anh.

Chung quanh đều có núi, mặt trời đã khuất sau núi từ lâu, ánh sáng trong sơn động cũng dần dần mờ đi, dường như trời sẽ sớm tối.

Phạm Văn Phong không còn cách nào khác là phải trở về nhà, nghĩ cách kiếm tiền khác vào ngày mai.

Nhưng khi anh quay đầu lại, ở phía bên trái cách đó không xa đột nhiên nhìn thấy một thứ màu đỏ sẫm lóe lên trên vách đá!

Phạm Văn Phong dừng lại bước chân, đưa mắt nhìn về phía đó, kết quả dây leo chắn tầm nhìn nên không thể nhìn thấy nó là gì.

Mang theo tò mò, anh bước đi lên, đến gần nhìn kỹ hơn, lập tức ngây ngẩn cả người!

Trong khe đá có một khúc gỗ dày cỡ sải tay, do được che bằng đá nên không bị mưa tuyết bào mòn, nhưng rất khô ráo.

Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là có một cây nấm linh chi đang sinh trưởng trên miếng gỗ!

Màu đỏ sẫm mà anh nhìn thấy vừa rồi chính là nó!

Bởi vì Thần Long quyết, Phạm Văn Phong chỉ cần liếc mắt một cái đã biết khối gỗ này chính là nấm linh chi, đường vân trên đó cho thấy nó đã có ít nhất một trăm năm tuổi!

“Trời ạ, còn bắt mấy con gà rừng làm gì, đây mới là vật đáng giá này!”

Phạm Văn Phong vui mừng khôn xiết, đưa tay hái nấm linh chi, nhưng lại quên mất rằng nấm linh chi cực phẩm này bình thường đều có vật bảo vệ, tay anh còn chưa đυ.ng tới nấm linh chi thì từ giữa khe hở của tảng đá, một cái bóng đen vυ't qua!

Nếu như trước đây, Phạm Văn Phong nhất định sẽ bị trúng chiêu rồi, nhưng hiện tại thể lực và khả năng phản ứng của anh đã tiến bộ hơn rất nhiều, đối phương tốc độ nhanh, nhưng tay anh còn nhanh hơn, lập tức rụt trở về!

Tập trung nhìn vào vật kia, Phạm Văn Phong lập tức hít vào một hơi: “Giỏi thật đấy, con rắn này đã sống vài chục năm rồi nhỉ?”

Đó là một con rắn lớn màu đen to như cánh tay, đầu có hình tam giác, có những chiếc răng nanh sắc nhọn, cho thấy nó là một con rắn độc.

Lúc này, nửa người của nó đều cuộn trên nấm linh chi, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lè ra lưỡi rắn với Phạm Văn Phong, phát ra một tiếng tê tê.

Thấy vậy, Phạm Văn Phong không khỏi nhếch mép: “Đừng ở đó mà hù người nữa. Hôm nay tao quyết tâm sẽ lấy được cây nấm nấm linh chi này. Xem chúng ta ai lợi hại hơn ai!”

Nói xong, anh nín thở, từ từ đưa tay ra!

Bây giờ đang so sánh tốc độ, xem ai chế phục ai trước.

Phạm Văn Phong không biết gì nhiều, nhưng để lấy nấm linh chi trả nợ, anh phải liều mạng lấy về cho bằng được.

Sau khi vươn tay tới gần con rắn, đầu con rắn lập tức ngóc lên, tim của Phạm Văn Phong như muốn nhảy ra ngoài.

Ngay khi đầu con rắn phóng qua nhanh như chớp và chuẩn bị cắn anh, Phạm Văn Phong đã lật cổ tay thoát khỏi nanh vuốt của nó, siết chặt điểm yếu chí mạng của con rắn, bảy tấc!

“Ha ha, bây giờ để tao xem mày làm thế nào so cao thấp với tao đây!”

Phạm Văn Phong nắm lấy chỗ bảy tấc của con rắn độc rồi nhấc lên, kết quả con rắn dài ít nhất một thước năm, quấn ở trên tay anh nặng trịch, ít nhất cũng phải mười ký!

“Ha, tối nay có thể ăn ngon rồi!”

Sau khi hài lòng gật đầu, anh lập tức gϊếŧ con rắn độc, ném đầu rắn sang một bên, còn thân rắn đang co giật thì ném vào bụi cỏ dưới vách đá, khi nào về sẽ lấy sau.

Sau đó, Phạm Văn Phong ngồi xổm xuống và cẩn thận kéo phần gỗ ra, cắt bỏ phần không dùng đến, chỉ để lại phần nấm linh chi đang mọc, rồi nhảy khỏi vách đá.

Tâm trạng buồn bực trước đó đã bị xóa sạch. Hiện tại tâm trạng của Phạm Văn Phong rất tốt, một tay anh đang xách con rắn, một tay còn lại cầm cây nấm linh chi. Trong giỏ còn hơn chục con gà rừng con đang kêu ríu rít. Anh cảm thấy bây giờ mình giống như một thợ săn bình thường mang theo thắng lợi mà trở về!

Sau khi lên xe ba gác, anh vội vã trở về nhà trước khi trời tối.

Sau khi đặt mọi thứ vào chỗ cũ, Phạm Văn Phong ngồi xuống lột da con rắn, lấy mật con rắn đặt sang một bên, sau đó làm sạch các cơ quan nội tạng khác, một lúc sau thì thu dọn đồ đạc.

Sau đó nấu cơm nấu nước, sau nửa giờ, trong nhà tràn ra mùi thịt nồng đậm!

Với người ở đây mà nói thì ăn thịt rắn là chuyện như cơm bữa, dù là người già hay trẻ nhỏ, ai đã từng ăn rồi đều biết đến vị ngon của thịt rắn.

Nếu không Phạm Văn Phong sẽ không thể giải quyết gọn gàng như vậy, tất cả đều là do kinh nghiệm mà anh tích lũy được từ nhỏ.

Nhớ tới thịt rắn trong nồi hơn mười ký, hẳn là ăn một mình không thể hết được, Phạm Văn Phong lấy điện thoại ra gọi cho Lý Ngọc Mai.

“Ngọc Mai này, em ăn cơm chưa vậy?”

“Còn chưa ăn nữa, vừa dỗ đứa nhỏ đi ngủ xong, anh có việc gì không anh Văn Phong?” Lý Ngọc Mai hỏi.

“Vậy vừa hay, anh mới bắt được một con rắn lớn, vừa nấu nó chín rồi. Em đến đây ăn đi.” Phạm Văn Phong nói.

Lý Ngọc Mai do dự một lúc rồi nói: “Được, được.”

Sau khi cúp điện thoại, Phạm Văn Phong mở nồi ra nhìn, nhìn thấy những phần thịt rắn đang lộn xộn trong bát súp trắng, không khỏi nuốt nước miếng.

Sau khi cho thêm một chút gia vị, anh đậy nắp lại, xoay người dọn bàn và đợi Lý Ngọc Mai đi qua.

Vừa dọn dẹp xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh vội vàng mở cửa, cười nói: “Tới nhanh vậy!”

Kết quả khi vừa mở cửa, thấy người tới không phải là Lý Ngọc Mai mà là Lý Thi Vân!

“A, sao trưởng thôn lại ở đây?” Phạm Văn Phong có chút ngạc nhiên vui vẻ hỏi.

Lý Thi Vân hít hít mũi nói: “Thơm quá, anh nấu gì mà ngon vậy?”

“Không có gì, tôi hầm một ít thịt, cô ăn cơm chưa? Có muốn ăn cơm cùng không?” Phạm Văn Phong hỏi.

“E rằng chuyện này không thích hợp lắm, phải không?” Lý Thi Vân ngập ngừng nói.

Cô đến đây để hỏi chuyện Phạm Văn Phong. Sáng nay phát hiện mất ví, tìm khắp nơi không thấy, cô đến tìm anh nhưng không thấy người ở nhà, đến tối mịt mới thấy đèn trong nhà của anh sáng lên, Lý Thi Vân mới chạy tới và hỏi chút chuyện.

Vậy mà vừa lúc người ta đang chuẩn bị ăn cơm.

Phạm Văn Phong mỉm cười: “Sao vậy, chỉ là thêm một đôi đũa thôi. Dù sao thì tôi không ăn hết được, lát nữa Lý Ngọc Mai cũng đến đấy!”

“Cô ấy?”

Lý Thi Vân nghe đến cái tên này thì sững sờ, mấy ngày nay sau khi nghe người trong thôn đàm tiếu thì cô cũng biết được một số chuyện giữa hai người.

Đặc biệt là hôm nay nghe tin Lý Ngọc Mai bị mấy tên lưu manh đến cửa đòi nợ rồi bị Phạm Văn Phong đuổi đi, Lý Thi Vân nghe xong cảm thấy Phạm Văn Phong rất trượng nghĩa.

“Đúng vậy, Ngọc Mai là vợ của anh em tốt của tôi. Hổ Tử mất sớm, quả phụ và trẻ mồ côi rất đáng thương. Thỉnh thoảng tôi sẽ chăm sóc họ một chút.” Phạm Văn Phong cười nói.

Lý Thi Vân nghe vậy thì mỉm cười và gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô ấy cũng đến thì tôi sẽ nếm thử tài nghệ của anh, nghe nói anh nấu ăn ngon lắm!”