Mùi vị của một gậy này quá khó tả!
Mạc Hạo Thần cảm thấy phía sau lưng đau đớn giống như bị người ta chém thành hai nửa, nước mắt ứa ra.
“Anh Hạo Thần!”
Khương Nhược Vi cũng trợn tròn mắt, rõ ràng bọn họ tìm người là muốn cho Khương Chi Chi ăn chút thiệt thòi, sau đó để Mạc Hạo Thần xuất hiện “cứu vớt” Khương Chi Chi…
Nhưng sao ngược lại lại liên lụy anh Hạo Thần bị thương!
Mà đám côn đồ kia cũng thấy khó hiểu, hình như bọn họ… Đánh sai người rồi!
“Này, các người thật quá đáng, thế mà dám đánh chồng chưa cưới của tôi, trên đời còn luật pháp không vậy?”
Khương Chi Chi làm bộ tức giận tiến lên, ỷ vào dáng người nặng chín mươi lăm kilôgam, trực tiếp giành lấy gậy gỗ của một tên côn đồ, lợi dụng cảnh vật chung quanh tối tăm không rõ, dứt khoát ra tay độc ác.
Bụng, đầu gối, cánh tay… ,ơi nào đau thì đánh nơi đó!
“Á, á, bụng của tôi!”
“Là ai, vừa rồi là ai đá mông tôi, mẹ kiếp!”
“Mẹ nó, vừa rồi là ai kéo tóc giả của ông đây!”
Trong đám côn đồ lần lượt vang lên âm thanh rêи ɾỉ đau đớn.
“Mẹ nó, là con ả mập chết tiệt kia!”
Mấy tên côn đồ cũng không ngốc, nhìn thấy Khương Chi Chi cầm gậy gỗ, nảy sinh ý nghĩ ác độc ra lệnh: “Dạy dỗ cô ta một trận cho tôi!”
“Ôi chao, tôi rất sợ đó nha!”
Khương Chi Chi sợ tới mức “sắc mặt trắng bệch”, tuy miệng kêu cứu mạng nhưng lại không ngừng trốn tránh sau lưng Mạc Hạo Thần: “Mạc Hạo Thần, bọn họ muốn đánh tôi, anh mau nghĩ cách đi.”
Tay phải nắm chặt lấy Khương Nhược Vi, ngoài miệng nói “Em à, mau tới đây, đừng để bị thương!” nhưng thật ra lại coi cô ta như tấm khiên.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…”
“Á! Cái váy mới mua của tôi!”
Dưới sự cố ý quạt gió thêm củi của Khương Chi Chi, không quá hai phút, trên người Mạc Hạo Thần và Khương Nhược Vi đã có thêm không ít vết thương.
Người đàn ông vốn hăng hái khí phách, giờ phút này lại chật vật như chó nhà tang.
Mà Khương Nhược Vi càng không cần nói đến, đầu bù tóc rối, cái váy trắng xinh đẹp trên người cũng không biết có thêm bao nhiêu dấu chân màu đen.
Nhìn thôi… Đã khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái thư thái.
Lăn lộn đủ rồi, nghe cách đó không xa dần dần vang lên tiếng còi cảnh sát, Khương Chi Chi cong môi, ra vẻ bình tĩnh an ủi hai người.
“Yên tâm đi, tôi đã báo cảnh cát, đám côn đồ kia trốn không thoát.”
Bị người uy hϊếp cướp của, đương nhiên đứa bé ngoan sẽ tìm chú cảnh sát trước rồi.
Đêm khuya ở cục cảnh sát.
Khương Chi Chi cúi đầu ôm chặt ly nước ấm trong tay, dáng vẻ đầy sợ hãi.
Bộ dạng mềm mại yếu ớt làm nữ cảnh sát hơn bốn mươi tuổi thấy rất đau lòng: “Em gái, em yên tâm đi, có chúng tôi ở đây, sẽ không để người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Cảm ơn chị.”
Sau khi lễ phép nói lời cảm ơn thì Khương Chi Chi mới uống một ngụm trà, dường như còn có chút hoảng sợ.
Nữ cảnh sát nhìn thấy cô đã thoáng ổn định rồi mới mở miệng hỏi: “Em gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ba người chúng tôi vừa xem phim xong định về nhà, ai ngờ trong hẻm nhỏ đột nhiên lao ra một đám côn đồ muốn cướp của của chúng tôi…”
Khương Chi Chi nhìn Khương Nhược Vi và Mạc Hạo Thần chật vật không thể tả ngồi bên cạnh: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng may là có Mạc Hạo Thần và em gái che chở tôi mới không để tôi bị thương.”
“Chị cảnh sát, trước tiên chị nghiệm thương cho hai người họ đi, nếu để lại mầm bệnh thì không tốt.”
Dáng vẻ chân thành tình cảm khiến Mạc Hạo Thần đang đau đớn cả người càng thêm choáng váng.
Khương Nhược Vi cũng ngây ra như phỗng, bắt đầu tự hoài nghi mình, vừa rồi bọn họ thật sự liều mạng che chở Khương Chi Chi giống như lời cô nói à?
Cho nên chỉ có hai người bọn họ mặt xám mày tro bị thương nặng nề ư?
“Em à, thật sự rất cảm ơn em.”
Khương Chi Chi buông ly nước, ôm chặt Khương Nhược Vi, không ngừng cảm ơn: “Có người em như em chính là may mắn mà chị tu mấy đời mới có.”
Giọng điệu chân thành đến mức khiến Khương Nhược Vi không biết phải tiếp lời thế nào, bèn phụ họa theo bản năng: “Chị không có việc gì là được…”
Ánh mắt lại không tự giác liếc nhìn Mạc Hạo Thần, hai người trao đổi qua ánh mắt.
Hoàn cảnh vừa rồi hỗn loạn như vậy, nhất định là bọn họ đã nghĩ nhiều.
Nữ cảnh sát nhìn thấy hai chị em ôm chầm lấy nhau, chị ta cũng là người có con gái, lòng đã sớm mềm nhũn: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.”
“Cảm ơn chị cảnh sát.”
Khương Chi Chi thật lòng thật dạ tỏ vẻ biết ơn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà kỳ lạ lắm, chúng tôi đến đường nhỏ cũng chẳng qua là ngoài ý muốn, nhưng sao lại có nhiều người theo chúng tôi như vậy?”
“Có lẽ tên côn đồ đều thích tụ tập ở cạnh nhau, Chi Chi, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Ánh mắt Mạc Hạo Thần chợt lóe, nhỏ giọng nói, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may là anh ta tìm người sắp xếp, không tự mình làm, hẳn là sẽ không tra ra anh ta.
“Đúng vậy. Chị à, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên về nhà trước đi.”
Khương Nhược Vi kéo tay Khương Chi Chi, yếu đuối mở miệng: “Em không muốn ở đây lâu.”
Khương Chi Chi nhìn cô ta thật lâu, tươi cười xinh đẹp: “Được, chúng ta về nhà.”
Chuyện đã lớn đến mức vào cục Cảnh Sát, đương nhiên là không giấu được, người lớn hai nhà phái xe đến đón người về.
Mạc Hạo Thần không chịu, kiên quyết nói muốn tiễn hai chị em Khương Chi Chi về nhà an toàn, còn không quên diễn trò thâm tình: “Chi Chi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng cho anh, anh không sao.”
Khương Chi Chi: “…”
Tự yêu bản thân cũng nên có giới hạn thôi.
Khương Chi Chi lơ đãng tránh khỏi bàn tay anh ta, sau đó cười tủm tỉm cùng Khương Nhược Vi ngồi lên xe của nhà họ Khương.
Xe nhà họ Mạc đi theo sau xe nhà họ Khương.
“Chị, hôm nay anh Hạo Thần dũng cảm quên mình cứu chị, đúng là quá cảm động.”
Lên xe không bao lâu, Khương Nhược Vi đã bắt đầu nhử cô: “Anh Hạo Thần đối xử tốt với chị như đào cả tim cả phổi ra rồi.”
“Ôi…”
Nhưng mà sự động lòng và vui mừng cũng không hề xuất hiện trên mặt Khương Chi Chi.
Ngược lại, vẻ mặt của cô còn có một chút chán ghét.
“Nhược Vi, mãi đến lúc này chị mới phát hiện, càng ngày chị càng cảm thấy Mạc Hạo Thần không tốt.”
“Không phải chứ… Chị, sao chị lại nghĩ như vậy?”
Khương Nhược Vi sốt ruột, hôm nay bọn họ lòng vòng một vòng lớn như vậy, còn “bị thương thảm hại”, chính là hy vọng có thể lừa được Khương Chi Chi…
Nhưng thế mà bây giờ cô lại có vẻ ghét bỏ anh Hạo Thần là sao?
“Em không hiểu rồi Nhược Vi, đàn ông không thể chỉ đẹp mà không thể xài được.”
Khương Chi Chi làm bộ không nhìn thấy sắc mặt đã đen thui của cô ta, thấm thía dạy dỗ: “Tuy trông mặt mũi Mạc Hạo Thần không tệ, nhưng anh ta yếu quá, chỉ mấy tên côn đồ mà cũng không đánh được.”
“Em nói xem, người đàn ông yếu ớt như vậy thì làm sao sau này có thể bảo vệ chị chứ?”
Khương Chi Chi làm ra vẻ lắc lắc đống thịt thừa ở bụng, thở ngắn than dài: “Về sau em có tìm đàn ông thì nhất định phải tìm một người đàn ông vạm vỡ mới có cảm giác an toàn.”
Một người đàn ông vạm vỡ ư…
Sợ là toàn bộ Dung Thành đều tìm không được mấy người đàn ông “vạm vỡ” hơn Khương Chi Chi!
Khương Nhược Vi nhìn thấy dáng vẻ chán ghét trong đáy mắt cô, tức đến mức run lên.