Cú va chạm này lập tức làm gần cả con đường bị tê liệt, đồng thời lúc đó chiếc Hummer cũng thấy hai chiếc xe phía trước va chạm nhau, phía sau lại toàn là xe, Vũ Văn Phong cau mày, nhận ra chủ xe gây tai nạn là Long Thiếu Ly.
Đúng lúc này, Long Thiếu Ly đang mở cửa xe chuẩn bị rời đi, ngay cả xe cũng không cần, người cứ tới Phong Gian trước rồi tính sau. Anh chạy như bay đến đó.
Vào thời điểm kẹt xe, chân người còn nhanh hơn cả ô tô, điều này hiện tại đã được chứng minh một cách trọn vẹn. Long Thiếu Ly băng qua đường, nhanh chóng chạy vào làn đường dành cho người đi bộ, hoàn toàn không để ý đến tiếng la hét kháng nghị của chủ nhân chiếc Jetta bị tông phía sau.
Anh nhanh chân, Vũ Văn Phong cũng vậy. Anh ấy đã đoán được ý độ của Long Thiếu Ly, xông xuống xe, hai người bọn họ giống như đang chơi trò đuổi bắt vậy.
“Long Thiếu Ly, anh đứng lại đó.” Vũ Văn Phong đỏ mắt tức giận. Lạc Hiểu Nhã mất tích ở trên tay Long Thiếu Ly, món nợ này anh muốn tính sổ với Long Thiếu Ly.
Lúc sắp tới nơi, Long Thiếu Ly cũng không để ý đến Vũ Văn Phong, vọt chạy thẳng qua đại sảnh vào thang máy của Phong Gian. Đúng lúc đó, có một cái thang máy đã tới tầng trệt, Long Thiếu Ly đi vào trước, ngay khi ngón tay anh ấn nút đóng cửa thì Vũ Văn Phong cách đó chừng hai mét đang lo lắng đuổi theo. Tuy nhiên nhưng đã quá chậm, thang máy bắt đầu đi lên, tưởng tượng đến biểu cảm đang tức giận đấm ngực dậm chân của Vũ Văn Long, Long Thiếu Ly cười thích ý.
Anh lo lắng cho Lạc Hiểu Nhã, nhưng đồng thời cũng buồn bực với cô. Nhớ lại từ lúc bắt đầu quan hệ với Lạc Hiểu Nhã cho tới bây giờ, anh vẫn luôn bị cô khống chế. Người phụ nữ nhỏ này chỉ vì một lần anh muốn cô thôi mà chủ động chạy trốn khỏi anh. Điều này làm anh thật sự rất buồn bực. Những người phụ nữ khác dính vào anh một lần thì dù anh có bỏ mặc họ cũng không chịu buông ra. Còn Lạc Hiểu Nhã thì lại không, cô quyết tâm muốn thoát khỏi anh.
Lòng tự ái của một người đàn ông khiến anh thực sự tức giận, cứ để cho Thượng Quan Hồng dạy dỗ cô một chút cũng tốt, sau này ít nhất cô cũng có thể cư xử tốt hơn.
Thang máy nhanh chóng đi lên, Vũ Văn Phong đuổi chạy tới thang máy nhưng không kịp, tức giận đập vào tường, nhưng sự đau đớn đó cũng không thể làm dịu đi sự lo lắng trong lòng.
Hiểu Nhã, nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Anh ấy liều mạng ấn nút nhưng thang máy không thể đi nhanh như vậy, thật sự muốn đi thang bộ, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại ở tầng cao nhất, cho dù anh ấy lấy tốc độ nhanh nhất đến tầng trên cùng cũng không bằng một phần của thang máy.
Bất đắc dĩ đứng đợi ở đó, cuối cùng cũng có thang máy đi xuống, lúc này Vũ Văn Phong mới vọt vào. Sau lưng còn có người muốn đi lên, nhưng hai mắt đỏ hoe anh nói: “Dừng lại, ai cũng không được đi lên, tôi cần lên tầng trên cùng gấp.” Đôi mắt đỏ hoe vì cả đêm chưa ngủ, vẻ mặt lo lắng của anh khiến người muốn đi thang máy cảm thấy sợ hãi dừng bước vì lời nói của anh. Vì vậy, thời điểm mà Vũ Văn Phong lên tầng cao nhất cũng là lúc Long Thiếu Ly đi tới cửa phòng tổng thống.
Long Thiếu Ly liếc mắt nhìn về phía cửa phòng tổng thống, không cần nghĩ cũng biết Thượng Quan Hồng khóa trái bên trong. Ánh mắt sắc bén của anh nhìn về người phục vụ bên cạnh, nói: “Mở cửa.”
“Chuyện này. . .” Quản lý đã nói đây là khách hàng nữ này cực kỳ giàu có, chỉ một lần mát xa thôi nhưng lại trả tiền gấp mấy lần người khác. Nhân viên phục vụ hơi ái ngại, sợ mình không đυ.ng nổi nữ khách hàng trong phòng kia.
“Đưa cho tôi.” Long Thiếu Ly không có chút nào kiên nhẫn, một tay giật lấy chìa khóa từ người phục vụ.
“Thưa anh…” Nữ nhân viên bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề như vậy mà lại vô lý thẳng thừng muốn cướp lấy chìa khóa.
Long Thiếu Ly cũng mặc kệ, anh đang rất nóng ruột, cắm chìa khóa vào lỗ khóa, “Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
“Thưa anh…” Nữ nhân viên phục vụ đi theo anh chuẩn bị vào thì Long Thiếu Ly đột nhiên dừng lại, để cho nhân viên phục vụ kia suýt chút nữa đυ.ng vào người anh. Tuy nhiên dù không có đυ.ng vào nhưng vẫn cách anh rất gần, thật sự vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến nỗi làm cho cô ta đỏ mặt tim đập nhanh, nói: “Thưa anh, anh thực sự không thể đi vào được, đây là khách hàng…”
Long Thiếu Ly nào còn để ý đến những chuyện này, anh không cho phép nữ nhân viên phục vụ đi theo mình vào, bởi vì anh đoán được tình hình hiện tại bên trong phòng hẳn là bất lợi cho Lạc Hiểu Nhã. Sau đó liếc nhìn về phía hành lang thấy Vũ Văn Phong đang định xông đến, anh lập tức nhân viên phục vụ, xoay người bước vào trong phòng.
“Thiếu… Thiếu Ly…” Thượng Quan Hồng nghe được âm thanh trước cửa, quay đầu lại nhìn thấy Long Thiếu Ly, sắc mặt cô ta sợ hãi trắng bệch.
Long Thiếu Ly đã nhìn thấy tất cả, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã trần trụi nằm trên thảm. Điều đầu tiên anh nghĩ đến là tuyệt đối không thể để cho Vũ Văn Phong nhìn thấy thân thể Lạc Hiểu Nhã được. Anh không nói hai lời khóa cửa lại trước, sau đó gầm lên: “Dừng tay lại cho tôi.”
Thượng Quan Hồng sững sờ, trước đây khi cô ta quấn lấy Long Thiếu Ly cùng lắm thì anh sẽ chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta. Nhưng giờ phút này, vẻ mặt của anh như thể muốn băm vằm cô ra thành từng mảnh. Biểu tình kia làm cho cô ta sững sờ, đứng tại chỗ, không thể nói gì cũng không dám nhúc nhích. Vì thế tự nhiên cũng quên yêu cầu người của cô ta dừng tay lại, vì vậy hai người phụ nữ đô con cường tráng đó vẫn không biết nặng nhẹ trêu chọc thân thể của Lạc Hiểu Nhã.
“Oành”, Long Thiếu Ly không khách khí đấm vào người phụ nữ gần nhất, sau đó vội vàng cởϊ áσ khoác trên người ra che lại thân thể cho Lạc Hiểu Nhã, sau đó khom người ôm cô lên. Đồng thời vung tay nện vào một người phụ nữ khác đang định tấn công anh, mà cú đấm này anh dùng toàn bộ sức lực của mình. Tuy Lạc Hiểu Nhã không tính người của anh, nhưng ít nhiều cô cũng là người đã phát sinh quan hệ với anh, cho nên anh không thể để cho hai người phụ nữ này bắt nạt Lạc Hiểu Nhã được. Anh cứ thế vừa ôm Lạc Hiểu Nhã vừa đối đầu với hai người phụ nữ kia. Lạc Hiểu Nhã rất nhẹ, căn bản không làm ảnh hưởng đến anh, hơn nữa hai người phụ nữ kia cùng lắm chỉ có thân hình thô to mà yếu ớt thôi, làm gì có võ công. Vì vậy, chỉ cần vài ba cú đánh, Long Thiếu Ly đã hạ gục bọn họ rồi.
Bây giờ Long Thiếu Ly mới cúi đầu xuống chuẩn bị kiểm tra thân thể Lạc Hiểu Nhã có bị thương hay không. Tuy nhiên ngay lúc này cánh cửa lại bị người ta đυ.ng vỡ, Vũ Văn Phong xông vào, hỏi: “Hiểu Nhã, em không sao chứ?”
Nước mắt Lạc Hiểu Nhã lập tức chảy xuống trong nháy mắt, vừa rồi khi cô bị người ta bắt nạt cô không khóc, nhưng thời điểm nghe được giọng nói của Vũ Văn Phong và Long Thiếu Ly, cô lại không nhịn được sự oan ức trong lòng mà khóc lên. Cô sai rồi, cô quá dễ tin tưởng người khác, những chuyện này chắc chắn không thể không liên quan đến Chi Thư, nhưng lúc cô nghĩ lại đã là quá muộn.
“Long Thiếu Ly, đưa cô ấy cho tôi.” Nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân của Lạc Hiểu Nhã, Vũ Văn Phong vội la lên.
Long Thiếu Ly đi tới trước giường, một tay kéo ga trải giường bọc lấy cơ thể Lạc Hiểu Nhã lại, lần này Lạc Hiểu Nhã đã bị quấn chặt chỉ còn sót lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. “Không đưa.” Lạc Hiểu Nhã để cho anh lo lắng một ngày một đêm, thật vất vả mới tìm được, vì vậy dù thế nào anh cũng không buông tay đâu. Hợp đồng của bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, người phụ nữ này, muốn rời khỏi anh cũng không có cửa đâu.
Nhưng vào lúc này, Long Thiếu Ly phát hiện Thượng Quan Hồng đang lẻn về phía cửa, không được, Thượng Quan Hồng chuẩn bị chạy trốn. “Đứng lại đó cho tôi.” Lạnh lùng quát một tiếng, anh biết rõ vừa rồi hai người phụ nữ vừa rồi đã làm gì, mà điện thoại di động đó đang ở trong tay Thượng Quan Hồng.
“Long Thiếu Ly, đây là phiền toái do người phụ nữ của anh gây ra, anh tự mình đi xử lý cho tốt, đưa Hiểu Nhã cho tôi. Nếu không, anh biết hậu quả rồi đấy.” Bàn tay Vũ Văn Phong siết chặt thành nắm đấm, âm thanh “ken két” vang lên. Nhìn Lạc Hiểu Nhã mảnh mai tái nhợt nằm trong vòng tay Long Thiếu Ly, trong lòng anh cảm thấy vô cùng xót xa.
“Hậu quả cái gì chứ, anh cứ tùy ý mà làm. Tuy nhiên điện thoại của cô gái kia, cùng với máy chụp hình của người phụ nữ này không thể giữ lại được.” Anh không muốn thả họ ra, tuy nhiên cũng không muốn ra tay, dứt khoát giao việc vô tích sự đó cho Vũ Văn Phong. Sau đó anh sẽ tranh thủ lúc hỗn loạn bế Lạc Hiểu Nhã chạy đi. Đợi về đến biệt thự rồi anh phải dạy dỗ cô một lúc mới được, để xem cô còn dám tự mình bỏ trốn nữa không.
Nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi lại nhìn ba người phụ nữ đang muốn chạy trốn, trên mặt Vũ Văn Phong chợt hiện lên sự lạnh lùng, mặc dù nói rằng gϊếŧ heo không cần dùng dao mổ trâu, nhưng anh tức giận, thật sự tức giận. Anh hận Thượng Quan Hồng đối xử với Lạc Hiểu Nhã như vậy, cho nên anh không thể để cho ba người phụ nữ này mang hình của Lạc Hiểu Nhã trốn ngay dưới mắt mình được.
Bây giờ Lạc Hiểu Nhã sợ hãi đối mặt với Long Thiếu Ly và Vũ Văn Phong nhất, nhưng hết lần này đến lần khác hai người đàn ông này lại cùng đến. Cô giùng giằng muốn bước xuống thoát khỏi thân thể của Long Thiếu Ly, nhưng trong tai vang lên tiếng đánh nhau của Vũ Văn Phong cùng Thượng Quan Hồng và hai người phụ nữ đã ức hϊếp cô. Âm thanh kia truyền đến tai cô như vũ bão, tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết của Thượng Quan Hồng và hai người phụ nữ, sau đó là âm thanh gãy bể của thứ gì đó mà cô không biết.
Không sai, Vũ Văn Phong nhanh tay giành lại máy ảnh trên tay ba người phụ nữ kia. Sau đó rút thẻ nhớ ra, hai ngón tay nhẹ nhàng khép lại, trong tích tắc khi anh tách tay ra, thẻ nhớ trên tay anh đã hoàn toàn vỡ vụn rồi.
Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy, nhưng mơ hồ cảm giác được sự lợi hại của Vũ Văn Phong thông qua tiếng hét những người phụ nữ kia. Cô ngẩn ra, sáu năm ở bên anh, cô chưa từng biết Vũ Văn Phong lại có thân thủ tốt như vậy, trong một thời gian ngắn, anh lại có thể khống chế được Thượng Quan Hồng và thủ hạ của cô ta.
“Phong, anh từ lúc nào…” Cô kinh ngạc hỏi Vũ Văn Phong, sự biến hóa này làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Im miệng, chúng ta đi thôi.” Long Thiếu Ly không phải bị mù, dĩ nhiên anh nhìn thấy được vẻ mặt sùng bái khó tin trên mặt của Lạc Hiểu Nhã.
Long Thiếu Ly ôm Lạc Hiểu Nhã lên, nhấc chân rời đi, nhưng Thượng Quan Hồng đang bị Vũ Văn Phong dẫm dưới chân đang sợ tới mức tè ra quần, rên lên: “Thiếu Ly, đừng bỏ em lại, Thiếu Ly, cô ta sẽ…”
“Tự cô giải thích với cô của mình đi, hay là để tôi cũng chụp cho cô vài bức ảnh để giữ làm kỷ niệm hả?” Nghĩ đến chuyện Thượng Quan Hồng vừa mới gây ra lúc anh xông vào cửa khi nãy, Long Thiếu Ly thật sự cảm thấy mình đã đúng đắn khi lựa chọn từ chối người phụ nữ này. Anh cưới một người phụ nữ chứ không phải là một bình dấm, anh ghét những người tự cho mình là đúng, mà Thượng Quan Hồng còn hơn như thế nữa. Cô ta không chỉ ghen tuông, lại còn có thể nghĩ ra thủ đoàn đê hèn như vậy đối xử với Lạc Hiểu Nhã, thật sự làm cho anh cảm thấy nhục nhã. Anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ cả, cho nên người phụ nữ như vậy sẽ trực tiếp bị anh đưa vào lãnh cung, từ nay về sau không muốn nhìn thấy nữa.
“Thiếu Ly, anh không thể như vậy, Thiếu Ly, anh đưa em đi…” Thượng Quan Hồng kêu khóc, nhưng võ công của Vũ Văn Phong quá kinh khủng. Ánh mắt của người đàn ông này phảng phất như muốn gϊếŧ người vậy.