Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 388: Hai kết quả xét nghiệm ADN

Hai thân phận giả đã được xử lý từ hai mươi bốn năm trước.

Những người trẻ tuổi trốn trong núi sâu mang theo những đứa trẻ không thuộc về bọn họ.

Trên người có rất nhiều chỗ bị gãy xương, từ cũ đến mới.

Những thông tin này được thêm vào cùng nhau.

Cung Dịch cảm thấy trong lòng mơ hồ.

Có lẽ Cố Kiều Niệm không xuất thân từ một gia đình bình thường.

“Cầm hình ảnh của hai người đó đến chợ đen lao động và chợ lính đánh thuê điều tra một chút.” Cung Dịch nói tiếp.

“Đã rõ.”

Cung Dịch im lặng một chút: “Cậu chuẩn bị đi, trong vài ngày tới tôi sẽ dành thời gian trở về thành phố Hải, tôi muốn gặp Trương Ngọc Mai.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại.

Cung Dịch cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Trực giác mách bảo anh cần phải giải quyết thân thế Cố Kiều Niệm cẩn thận hơn.

Đặc biệt là lần xét nghiệm ADN tiếp theo.

Thời gian trôi qua.

Nghiêm Trình Thành quay trở lại.

Chuyện xét nghiệm ADN, Nguyên Giang Vãn, Tư Hân Nhiễm và Tư Bắc đều đã biết.

Sau khi Nghiêm Trình Thành tới, Tư Bắc lập tới tới hỏi.

Nghiêm Trình Thành không nói gì, chỉ đưa cho Tư Bắc một bản báo cáo.

Tư Bắc xem xong, vẻ mặt chợt trầm lại.

“Bây giờ Cố Đức Hạo đang ở đâu? Tôi phải gϊếŧ ông ta!”

Nguyên Giang Vãn và Tư Hân Nhiễm nghe thấy giọng nói này thì cũng đi tới.

Nghiêm Trình Thành lấy lại bản báo cáo.

“Cái đó, bọn họ còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”

“Ý tứ một chút đấy.” Tư Bắc trầm giọng nói.

Nghiêm Trình Thành đáp lại, sau đó sải bước lên lầu.

Tư Hân Nhiễm nắm lấy tay áo Tư Bắc, hai mắt đẫm lệ: “Anh ơi, họ có thật sự là cha mẹ của chị ấy không?”

Tư Bắc thở dài một tiếng: “Ừm.”

Trên báo cáo… không thể sai được đâu nhỉ?

Trong phòng Cố Kiều Niệm.

Sau khi Nghiêm Trình Thành bước vào cửa, trông anh ấy vô cùng thất thần.

“Làm sao vậy?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Không sao cả, lát nữa sẽ giải thích với chị sau.” Cung Dịch duỗi tay về phía Nghiêm Trình Thành.

Nghiêm Trình Thành đưa một bản khác.

Đúng vậy, bản đưa cho Cung Dịch không phải bản trước đó đã đưa cho Tư Bắc.

Cung Dịch không xem nó, trực tiếp đưa cho Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm mím môi, không chút do dự, trực tiếp lấy ra bản báo cáo.

Sau khi nhìn thấy kết quả, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Cung Dịch, bộ hài cốt đó không phải cha mẹ ruột của tôi.” Cố Kiều Niệm nói: “Thậm chí tôi còn không có quan hệ ruột thịt gì với bọn họ.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Cung Dịch cười gật đầu: “Chị có thể thả lỏng rồi.”

“Cung Dịch, hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích, vì sao lại chuẩn bị cho tôi một bản giả? Còn để tôi đi lừa bọn họ!” Nghiêm Trình Thành giống như xác chết vùng dậy, chỉ vào Cung Dịch và hỏi.

Đúng vậy.

Buổi tối hôm trước Nghiêm Trình Thành đã nhận được một cuộc điện thoại từ Cung Dịch, để anh ấy chuẩn bị một bản xét nghiệm ADN giả, nhất định phải nói bộ hài cốt kia là cha mẹ ruột của Cố Kiều Niệm.

“Cái gì giả cơ?” Cố Kiều Niệm khó hiểu hỏi.

“Kiều Kiều, bản của cô là thật, còn bản này của tôi là giả.” Nghiêm Trình Thành vội vàng nói, sau đó giải thích lý do tại sao Cung Dịch đến tìm anh ấy.

Cố Kiều Niệm khó hiểu nhìn về phía Cung Dịch.

“Tôi chỉ muốn chuyện về thân thế của chị đã được giải đáp rõ với bên ngoài.” Cung Dịch giải thích: “Còn thân phận của bộ hài cốt kia, tôi đã cho người điều tra, chứng minh nhân dân của bọn họ đang giữ là đã được xử lý tạm thời cách đây hai mươi tư năm, những thứ trước khi chứng minh nhân dân được xử lý, đều là giả.”

Cố Kiều Niệm cau mày.

Nghiêm Trình Thành cũng nghiêm mặt nói: “Cậu có ý gì? Bọn buôn người còn có vỏ bọc em bé sao? Từng vỏ bọc một?”

“Nếu bọn họ là bọn buôn người thì tốt rồi.” Cung Dịch nói tiếp: “Tôi đã xem qua bộ hài cốt đó, trên người bọn họ có rất nhiều vết thương do gãy xương trên cơ thể, mới cũ đan xen.”

“Vết thương do gãy xương?” Nghiêm Trình Thành ngồi thẳng người: “Ngoại trừ những tên kiếm sống bằng đánh quyền anh, cũng chỉ có vệ sĩ hay lính đánh thuê mới bị gãy xương nhiều như vậy nhỉ?”

“Đúng vậy.” Cung Dịch gật đầu.

“Ý của cậu là, hai người kia thật ra chính là vệ sĩ, làm giả thân phận của mình để trốn ở đó cùng với chủ nhân?” Nghiêm Trình Thành vỗ trán.

“Rất có khả năng, khi các gia đình giàu có đấu đá nhau, những người lớn luôn thích lấy trẻ con ra khai đao, chuyện như vậy không phải chúng ta chưa từng nhìn thấy.”

Cố Kiều Niệm choáng váng, sao lại liên quan đến tầng lớp của Cung Dịch rồi?

“Niệm Niệm, mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của tôi, nhưng vẫn có khả năng xảy ra. Nếu chúng ta tìm người quá phô trương, không chừng sẽ rút dây động rừng.” Cung Dịch nắm lấy tay Cố Kiều Niệm, kiên nhẫn giải thích.

Cố Kiều Niệm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Cung Dịch làm như vậy chỉ đơn giản là muốn giúp cô tránh được nhiều rủi ro do thân thế của cô mang đến.

“Tiếp theo, người của tôi sẽ tiếp tục lần theo manh mối của hai người đó, chị cứ yên tâm, cho dù bọn họ ở đây, tôi nhất định sẽ giúp chị tìm ra.” Cung Dịch trịnh trọng lạ thường mà nói.

“Ừm.”

Tảng đá lớn trong lòng Cố Kiều Niệm tạm thời được thả xuống, đồng thời sâu trong lòng càng thêm mờ mịt.

Mình… rốt cuộc là ai?

Chu Chu vẫn luôn ở đây nhưng không nói gì, giờ lại bất giác mở miệng.

“Có không ít người chú ý tới thân thế của Kiều Kiều… Chuyện này, chúng ta có cần tung một số tin tức về chuyện này không? Nếu thật sự có khả năng như lời của cậu Cung, liệu có thể đã có ai đang theo dõi Kiều Kiều không? Trẻ con ít nhiều đều có nét tương đồng với cha mẹ, Kiều Kiều là người của công chúng, hình ảnh của cô ấy có ở mọi ngóc ngách của các thành phố lớn.”

“Tung đi.” Cố Kiều Niệm hít sâu một hơi: “Tốt hơn là chúng ta nên tự nắm giữ chừng mực và phương hướng, còn hơn là để truyền thông bắt được tin tức rồi truyền ra.”

Trên thế giới không có bức tường nào không thấm nước, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra. Đến lúc đó không phải tin đồn sẽ truyền khắp nơi sao?

“Để em sắp xếp.” Chu Chu lập tức đứng dậy.

“Giao cho Cung Dịch đi, tối nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi làm.” Cố Kiều Niệm nói.

Chu Chu hơi sửng sốt, nhưng cũng không kiên trì, cô ấy gật đầu nói:: “Vậy cũng được, em đi rất nhanh, ngày mai là quay lại rồi, vừa kịp lúc đoàn phim khởi công.”

“Không cần nhanh như vậy đâu. Em cứ từ từ làm những chuyện mình muốn, ở đoàn phim chị cũng có người chăm sóc rồi mà.” Cố Kiều Niệm dịu dàng nói.

Chu Chu suy nghĩ một lát, cười gật đầu: “Em biết rồi.”

Sau đó Chu Chu ra ngoài.

Nghiêm Trình Thành mơ hồi ngửi thấy mùi gì đó khác lạ.

“Sao cô nhóc đột nhiên lại ủ rũ thế?”

“Cô ấy đi làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nghiêm Trình Thành hỏi.

“Về để cúng tổ tiên, quê của em ấy ở gần đây.” Cố Kiều Niệm đáp.

“Ồ!” Nghiêm Trình Thành gật đầu: “Gần như vậy, tại sao không thấy cha mẹ cô ấy đến thăm vậy nhỉ?”

Cố Kiều Niệm nhìn về phía Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiêm, lời này anh không nói trước mặt Chu Chu chứ?”

Nghiêm Trình Thành vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không, cha mẹ cô ấy…”

“Cha mẹ Chu Chu đã qua đời đột ngột khi em ấy còn rất nhỏ, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình em ấy.” Cố Kiều Niệm trầm giọng nói.

Nghiêm Trình Thành hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoang qua phía cửa.

“Vậy còn chú bác đâu?” Anh ấy hỏi.

“Không có.” Cố Kiều Niệm lắc đầu.

Nghiêm Trình Thành cau mày.

Tính cách của cô ấy phóng khoáng như vậy.

Thoạt nhìn chính là một đứa bé được lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc, làm sao lại…

“Tôi biết rồi, hai ngày nay mệt chết đi được, tôi đi ngủ đây.”

Nghiêm Trình Thành đứng dậy duỗi người, lại an ủi Cố Kiều Niệm thêm vài câu, sau đó rời khỏi phòng Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.