Khi đạo diễn chưa nhắc đến, Cố Kiều Niệm chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, không hề nhận ra lớp phấn cũng không thể che được vết đỏ trên má.
Đạo diễn vừa nói, dường như cô thấy mặt mình càng nóng hơn.
“Đạo diễn còn nói nữa, chắc mặt tôi nóng như nước sôi mất.”
Cố Kiều Niệm đùa vài câu.
Đạo diễn vui vẻ nói: “Các bạn nhỏ bây giờ không tồi, tôi nghe nói hai người bây giờ gọi là, cái gì rất thịnh hành ngày nay ấy nhỉ?”
Phó đạo diễn đứng bên cạnh vội vàng nói: “Đạo diễn, có phải ông đang nói CP không?”
“Đúng đúng đúng.” Đạo diễn liên tục gật đầu: “Tôi thấy, Cung Dịch là một đứa trẻ tốt, hai người đã là cặp đôi màn ảnh rồi thì cứ nhận cậu ta đi, tuổi nhỏ cũng không sao, nuôi hai năm là lớn!”
Cố Kiều Niệm thầm nghĩ, trùng hợp quá đạo diễn, tôi cũng nghĩ như vậy.
Đạo diễn tiếp tục nói: “Đoàn phim của tôi từng có hai ba cặp, cặp năm ngoái tổ chức đám cưới thế kỷ cũng là từ tổ tôi mà ra đấy!”
Ông ta lại nhìn Cung Dịch: “Người trẻ tuổi thì nên chủ động một chút, đừng tưởng tôi nhìn không ra, dù cậu có gọi cô giáo cô giáo, nhưng ánh mắt sớm đã tự bán đứng cậu rồi.”
Vị đạo diễn này cũng coi là kỳ tài trong giới, ông ta rất giỏi quan sát cảm xúc của người khác. Cố Kiều Niệm ở bên ngoài nên bị che khuất, còn Cung Dịch thì gần như muốn giơ một tấm bảng, bên trên viết: “Trên thế giới có hai kiểu người, một là tất cả mọi người, hai là Cố Kiều Niệm.”
Đạo diễn không nhìn ra mới lạ.
“Đúng không hả?”
Cố Kiều Niệm khẽ cúi đầu, nhìn qua Cung Dịch, cố ý hỏi một câu.
Cung Dịch rũ mắt nhìn Cố Kiều NIệm: “Thôi xong, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi.”
Có rất nhiều nhân viên đứng quanh hóng chuyện nhưng không có mấy người coi lời Cung Dịch nói là thật.
Để tạo bầu không khí náo nhiệt, đoàn phim nào mà không trêu đùa nam nữ chính cơ chứ?
Chỉ có đạo diễn cười ha ha: “Ở bên nhau thử xem, lỡ như được thì sao?”
“Vẫn là lớn thêm chút nữa.”
Cố Kiều Niệm cười, vỗ nhẹ lên vai của Cung Dịch.
“Cung Dịch à, lớn nhanh nhé, chị chờ cậu.”
Cung Dịch à, lớn thêm chút nữa, đợi đủ tuổi chị sẽ cưới cậu về nhà.
Đạo diễn mang vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Đạo diễn phim khác yêu không thì tùy nhưng ở chỗ ông đã yêu thì phải yêu cuồng nhiệt. Như vậy, mới có thể khiến tình cảm nhân vật chân thật nhất.
Chu Chu vừa nhận điện thoại của bên đối tác, lúc quay lại thì nghe thấy đạo diễn đang làm mai cho Cung Dịch và Cố Kiều Niệm, cô ấy bị dọa cho mồ hôi chảy ròng.
Chu Chu lập tức chạy qua thì nghe thấy Cung Dịch nói: “Chị yên tâm, em trai sẽ lớn nhanh, không để chị thất vọng đâu.”
Chu Chu sợ đến nổi da gà, họ đang nói gì vậy?
Sao phải lớn nhanh?
Sao lại không để Kiều Kiều thất vọng?
Cung Dịch không phải vẫn gọi Kiều Kiều là cô giáo sao?
Sao đột nhiên lại gọi là chị?
Chị không phải xưng hô với người yêu sao?
Cô ấy mới rời đi có ba phút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Ông trời ơi!
“Đạo diễn, chút nữa Kiều Kiều cần l*иg tiếng cho sản phẩm, thời gian cũng muộn rồi, chắc chúng tôi phải đi trước.” Chu Chu vội vàng nói.
Thân là người đại diện, cô ấy vô cùng lo lắng.
Một bên nghiện ăn kẹo ngọt.
Một bên sợ hãi bị lộ ra ngoài.
Sắp nổ tung rồi!
Nhưng hai người này không hề để tâm chút nào.
Trong tối ngoài sáng cứ rải cơm chó!!
Đạo diễn gật gật đầu: “Nhanh đi đi.”
Chu Chu kéo theo kẻ gây họa số một Cố Kiều Niệm rời đi.
Kẻ gây họa số hai Cung Dịch cũng chuẩn bị đi nhưng lại bị đạo diễn kéo sang nói chuyện.
“Cung Dịch à, hiện tại là ai đang dạy cậu diễn xuất vậy?”
“Là thầy Triệu Diệu Hoa.” Cung Dịch trả lời.
Đạo diễn gật gật đầu tán thưởng: “Lão Triệu là một thầy giáo tốt, nhưng cậu rất có thiên phú, tốt nhất nên học diễn một cách hệ thống hóa. Sau khi quay xong bộ này, nếu cần thì cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ hướng dẫn cậu.”
“Cảm ơn đạo diễn.” Cung Dịch nói.
“Việc này cần gì cảm ơn, vốn dĩ muốn để cậu thử vai nam chính trong bộ phim tiếp theo của tôi, nhưng mà…” Đạo diễn tiếc nuối nói: “Vừa nãy những người trong đoàn nói một câu, thêm mấy ông già đầu tư nữa, ai cũng muốn nhét người của mình vào. Lúc tôi mới vào ngành, quay cái gì do đạo diễn quyết định, cho nên khi đó đâu đâu cũng là tinh hoa, hiện tại… quay gì đều là bên đầu tư quyết định.”
Cậu Cung – nhà đầu tư nhìn đạo diễn.
Trước đây Cung Dịch nhìn lợi và hại để quyết định có làm hay không, còn hiện tại đã thay đổi rồi. Nếu đạo diễn đã tác hợp cho anh và Cố Kiều Niệm, nói hai người trời sinh một cặp nên anh cảm thấy ông ta cũng khá tốt. Anh cũng không biết làm gì cho ông ta.
Nhưng anh có tiền.
“Đạo diễn, ông là người tài hoa, yên tâm đi, sau này nhất định có người đầu tư phù hợp.” Nhà tư bản – cậu chủ Cung nói.
“Vậy tôi cảm ơn lời may mắn của cậu vậy.”
Trong mắt đạo diễn, Cung Dịch chưa đến hai mươi tuổi, ngây ngô như vậy, nhất định không biết bộ mặt độc ác của nhà đầu tư, cho nên cậu mới nói được những lời này.
Chỉ là, tối ngày hôm sau, trong nhóm làm việc của ông ta đã có sự thay đổi ngoạn mục. Mấy nhà đầu tư kia đều lần lượt rời đi, sau đó thêm vào một người mới khác.
“Đạo diễn, những vị mới vào thuộc phòng đầu tư phim ảnh của công ty phim ảnh Hoàn Ảnh. Nói rằng làm việc cùng chúng ta rất thoải mái nên muốn tiếp tục hợp tác. Một vị khác là, là đề từ phòng nghiệp vụ đầu tư của tập đoàn tài chính Lucifer, ông chủ của họ gần đây có xem phim của ông, vô cùng kính nể tài năng của ông nên ngỏ ý muốn được đầu tư. Đồng thời đối phương cũng đảm bảo không can thiệp vào công việc tuyển diễn viên cũng như chỉnh sửa kịch bản.”
Đạo diễn: “…”
Miệng của Cung Dịch… yểm bùa à?
Đạo diễn không biết rằng miệng của Cung Dịch không chỉ yểm bùa, mà còn bôi mật.
Sau khi rời khỏi trường quay, Cung Dịch mau chóng trở về nhà, vừa vào nhà, anh liền bắt Cố Kiều Niệm lại rồi đè lên tường bắt đầu hôn, khí thế hừng hực. Nhưng dù thế, Cố Kiều Niệm vẫn thấy Cung Dịch rất ngọt ngào.
“Ngoan nào, đợi chút nữa.” Cố Kiều Niệm tránh ra, thở dốc nói.
Cung Dịch không nói gì, nắm lấy cằm cô, đem cô kéo lại, tiếp tục hôn.
Hai người đã ăn tối tại đoàn phim.
Tuy nhiên, trước đó Cố Kiều Niệm sợ Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn buồn chán, đồng thời cũng muốn thử tay nghề của Nguyên Giang Vãn, cho nên cô đã mua cho họ đồ để nướng.
Tối nay Nguyên Giang Vãn làm bánh kem, Cố Kiều Niệm nói, đợi Cung Dịch trở về để anh ăn thử.
“Cục cưng à, cô Nguyên… vẫn còn đang đợi.”
Cung Dịch đột nhiên dừng lại. Anh vẫn đang giữ cằm của Cố Kiều Niệm, thở dốc, cúi đầu nhìn vào mắt của cô.
“Chị à, tôi hối hận khi nhận Âm mưu Phượng Hoàng rồi.”
Sau đó, Cung Dịch khàn giọng nói ra từng chữ một.