Chuyện của Tư Bắc đã lên hot search.
Ban đầu, đáng lẽ sự thay đổi nhân sự trong Sáng Thế Kỷ chỉ trong nội bộ hội đồng quản trị của tập đoàn, nhưng khi vừa lên hot search, được mọi người bàn tán, điều này đã trở thành một tin tức xã hội.
“Ông ta dám đối xử với Tư Bắc như vậy, trừng phạt công khai.” Nguyên Giang Vãn vô cùng kích động khi đọc tin.
Con trai trưởng của một dòng họ tài phiệt, có thân phận cao quý nhất.
Tư Kính Vũ làm vậy chính là đang tuyên bố với tất cả mọi người rằng Tư Bắc là một quân cờ bỏ đi, ông ta đang ruồng bỏ con cái.
Không biết có bao nhiêu tài phiệt sẽ xem trò hề của Tư Bắc rồi sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng anh ấy.
Chứng kiến đứa trẻ Tư Bắc ấy trưởng thành, Nguyên Giang Vãn biết rõ sự kiêu hãnh và tự ti trong con người anh ấy, Tư Kính Vũ cũng biết điều này.
“Tên súc sinh này không đáng làm cha!”
“Cô, cô đừng tức giận.” Hốc mắt Tư Hân Nhiễm đỏ ửng: “Anh là người có năng lực, cùng lắm thì sau này chúng ta bắt đầu lại từ đầu là được. Tổ tiên chúng ta có thể đập tan ngọn núi Sáng Thế Kỷ này, những người nhỏ bé như chúng ta cũng có thể.”
Nguyên Giang Vãn nhìn Tư Hân Nhiễm, khẽ xoa đầu cô ta: “Đứa trẻ ngoan, yên tâm đi, Sáng Thế Kỷ không phải thứ Tư Kính Vũ nói được là được, cô sẽ giúp anh con lấy lại nó.”
“Vâng!”
Tư Hân Nhiễm cũng không hiểu chuyện ở công ty.
Bây giờ cô ta chỉ muốn ổn định tâm trạng của Nguyên Giang Vãn.
Từ khi đến đây, Nguyên Giang Vãn rất ít khi phát bệnh, tình cờ có một lần cũng chỉ là trốn trong góc phòng, không liều mạng chạy trốn như trước đây nữa.
Bên phía Cố Kiều Niệm.
Phân cảnh quay hôm nay cũng khá nhẹ nhàng.
Vì trời mưa nên cũng tan làm khá sớm.
Từ phim trường đi ra ngoài, đạo diễn hỏi Cố Kiều Niệm và Cung Dịch: “Hai người đã xem cảnh quay ngày mai chưa?”
Hai người gật đầu đáp lời.
“Đây là cảnh giường chiếu đầu tiên, lát nữa hai người hãy trao đổi tình tiết thật cẩn thật, cũng đừng căng thẳng, chúng tôi sẽ dọn dẹp phim trường trước khi quay.” Đạo diễn nghiêm túc.
Như thể cảnh phải quay ngày mai không phải là cảnh giường chiếu mà là cảnh trời sập vậy.
“Hiểu rồi.”
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch trả lời.
“Đội ngũ nhân viên hai bên đã trao đổi ổn thỏa chưa? Đừng để đến lúc gần quay phim lại mang chuyện đóng thế hay không đóng thế ra tranh cãi với tôi.”
Vị đạo diễn này nổi tiếng với việc không thích diễn viên dùng người đóng thế.
“Ông yên tâm, đều trao đổi ổn thỏa rồi.” Cố Kiều Niệm nói.
“Sẽ không có chuyện đó đâu, ông yên tâm đi.” Cung Dịch cũng nói.
“Được rồi, hiếm khi mới được tan làm sớm như vậy, về nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Đạo diễn vẫn còn chuyện cần làm, sau khi nói xong chuyện chính thì rời đi ngay.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nhìn nhau đầy ẩn ý, sau đó lại mỉm cười quay đi chỗ khác.
“Đi thôi, tẩy trang, tháo trang sức.” Chu Chu đi tới, nghiến răng ken két.
Cố Kiều Niệm tạm biệt Cung Dịch và những diễn viên khác một cách tự nhiên, sau đó lên xe đi tẩy trang.
“Chị xem cái này đi.”
Sau khi lên xe, Chu Chu đưa điện thoại cho Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm quay phim liên tục nên vẫn chưa biết chuyện của Tư Bắc.
Nhận lấy điện thoại xem, cô hơi tiếc nuối: “Chỉ mong sự công kích đối với Tư Bắc sẽ không quá lớn.”
“Người cha này thật là… hành động khó hiểu!” Chu Chu lắc đầu bất lực.
Ngược lại, Cố Kiều Niệm không hề bất ngờ.
Nhìn lướt qua hot search, cô bỗng nhìn thấy người quen.
“Sao Trần Ninh Ninh vẫn hiện trên hot search vậy?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Không sai.
Trần Ninh Ninh lên hot search vì bạo lực học đường, hôm nay lại hiện trên hot search.
“Bởi vì dư luận phản ứng quá dữ dội với chuyện Trần Ninh Ninh bắt nạt nữ sinh nhà nghèo khiến người ta trở thành người thực vật, cổ phiếu nhà cô ta đã rớt giá hai lần, nếu không phải sắp đến cuối tuần thì có khả năng rớt giá đến bốn lần.” Chu Chu nói với vẻ thương hại.
Phải tổn thất bao nhiêu tiền đây?
“Nửa đêm hôm qua, công ty của nhà Trần Ninh Ninh đã đăng thư xin lỗi.”
“Đăng thư xin lỗi vào nửa đêm?” Cố Kiều Niệm cười hừ một tiếng.
“Đúng vậy, ban đêm có ít người nên tốc độ ảnh hưởng cũng chậm hơn.” Chu Chu bĩu môi: “Mấy công ty bất lương bây giờ có xảy ra chuyện gì cũng chỉ thích đăng thông báo giữa đêm thôi.”
Cố Kiều Niệm không nói gì.
Chu Chu nói tiếp: “Thư xin lỗi không phải là mấu chốt để lên hot search, điều quan trọng là cô bạn thân nổi tiếng, xinh đẹp trước đây của Trần Ninh Ninh đăng cả chục tấm ảnh một lúc, tố Trần Ninh Ninh vu khống mình phẫu thuật thẩm mỹ, làm con giáp thứ mười ba mọi lúc mọi nơi, bây giờ người ta muốn tố cáo cô ta.”
“Bây giờ, quần chúng ăn dưa chẳng phải rất thích xem hai người đẹp bọn họ cấu xé nhau hay sao?” Cố Kiều Niệm trả điện thoại cho Chu Chu.
“Vậy nên, vừa nãy còn lên no.1 hot search đó.” Chu Chu nói.
Cố Kiều Niệm vươn vai một cái: “Kệ cô ta đi, chỉ cần đừng đến trước mặt chị làm phiền là được rồi.”
Nếu Trần Ninh Ninh có suy nghĩ giác ngộ, cô ta cũng sẽ không rơi vào “vũng đầm lầy” như thế này.
Trần Ninh Ninh trở về nhà từ thành phố Dung.
Lúc ngồi trên máy bay, cô ta mới biết mình thật sự bị tập đoàn Lucifer liệt vào danh sách đen.
Sau khi về nhà trong bộ dạng thảm hại, cô ta đi đến mấy bệnh viện tư nhân nhưng đều bị từ chối lịch sự, lo sợ nhan sắc bị hủy hoại nên cô ta chỉ có thể đến bệnh viện công đông đúc.
Thế nhưng.
Hầu hết mọi người đều biết đến vụ bê bối gần đây của cô ta.
Mỗi lần đến bệnh viện, cô ta đều phải che đậy kín như bưng, Sợ bị người ta phát hiện ra cô ta là Trần Ninh Ninh, khỏi phải nói ấm ức thế nào.
Khó khăn lắm vết thương trên mặt mới lành, Trần Ninh Ninh liên lạc với đoàn phim muốn về quay tiếp, nhưng lại được thông báo rằng vai diễn đã được thay bằng người khác rồi.
“Mẹ, mẹ giúp con tìm đạo diễn lần nữa đi, con thật sự muốn trở thành diễn viên!”
Ở nhà, Trần Ninh Ninh khổ sở van nài mẹ mình.
Vì họa lớn mà Trần Ninh Ninh gây ra gần đây, nhà họ Trần trở nên náo loạn.
Trong cơn giận dữ, bà Trần đã nhốt Trần Ninh Ninh trong nhà.
Dù là vậy, cô ta vẫn chưa thôi suy nghĩ tác oai tác quái.
“Tất cả đều là lỗi của Cố Kiều Niệm!” Trần Ninh Ninh đi đi lại lại trong phòng.
Mấy ngày chưa ra ngoài, tóc cô ta rối tung rối mù thành cái tổ chim trên đầu.
“Chắc chắn là kim chủ của cô ta đã làm gì đó mới khiến mình bị tập đoàn Lucifer liệt vào danh sách đen!” Trần Ninh Ninh vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mình không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được, mình phải vùng lên!”
Trần Ninh Ninh muốn xoay chuyển tình thế.
Cô ta tắm rửa, gội đầu rồi bật livestream.
Trong lúc Trần Ninh Ninh livestream.
Cố Kiều Niệm đang xem Nguyên Giang Vãn vẽ tranh.
Ngày trước, Nguyên Giang Vãn là một nhà thiết kế lừng danh, bây giờ, nhãn hiệu cao cấp mà bà ấy thành lập vẫn đứng vững trong ngành thời trang cao cấp.
Có điều… Việc dùng thuốc trong nhiều năm trời khiến tay bà ấy không ổn định, bà ấy càng muốn vững tay thì bàn tay lại càng run rẩy.
“Đây là hoa gì thế ạ? Đẹp thật đấy.” Cố Kiều Niệm như không nhìn thấy tay bà ấy đang run, cô nghiêm túc ngắm nhìn, đưa ra lời khen thật lòng.
“Đây là hoa hồ điệp.” Tư Hân Nhiễm cướp lời ngay: “Vương miện công chúa của cô tôi chính là vương miện hoa hồ điệp.”
Cô ta nói đầy vẻ tự hào.
“Vậy sao? Thế thì đẹp lắm đây.” Cố Kiều Niệm đáp lời.
Nguyên Giang Vãn gật đầu, nét tiếc nuối vẫn hiện hữu trên gương mặt: “Chiếc vương miện ấy là bông hoa lan hồ điệp mà tôi vẽ nguệch ngoạc trên giấy khi vừa mới học vẽ. Mẹ tôi… Nữ vương bệ hạ nói, vốn dĩ bà ấy muốn mời người thợ giỏi để chuẩn bị làm cho tôi chiếc vương miện hoa hồ điệp trong lần sinh nhật thứ ba. Sau khi nhìn thấy tôi vẽ, bà rất dứt khoát bảo người ta làm cho tôi chiếc vương miện dựa theo hoa hồ điệp mà tôi vẽ.”
Những năm gần đây, vị Nữ vương của nước T ấy rất ít khi xuất hiện trước công chúng.
Nhưng chỉ nghe Nguyên Giang Vãn nói, Cố Kiều Niệm cũng có thể cảm nhận được, chắc chắn bà ấy là một người mẹ dịu dàng, lãng mạn và giàu lòng yêu thương.