Dưới sự thúc giục của đạo diễn, diễn viên đang chụp bị thay đổi tạm thời.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nhanh đứng dưới đèn hắt sáng.
“Chú ý, phải có kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng cũng phải có tình cảm, không phải bảo hai người kɧıêυ ҡɧí©ɧ giống như lưu manh, biết chưa?”
Đạo diễn cầm lấy cái loa trên tay trợ lý chụp ảnh, sau đó nói với Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Nghe xong, mọi người đều cười vang.
Cố Kiều Niệm trông có vẻ không khác gì lúc bình thường nhưng lỗ tai đỏ lên đã bán đứng cô.
“Biết rồi ạ.” Cố Kiều Niệm đáp.
Cung Dịch cũng gật đầu một cái.
Sau đó, việc chụp ảnh chính thức bắt đầu.
Chu Chu mờ mịt chạy tới, cô ấy chỉ rời đi mấy phút mà thôi, tại sao hai người này đã chụp ảnh rồi?
Cô ấy cũng nghe được yêu cầu vừa rồi của đạo diễn.
Thành thật mà nói, Chu Chu cảm thấy khá phức tạp.
Mang theo tình cảm đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Đây không phải là tán tỉnh sao?
Cô ấy cũng không cảm thấy Cố Kiều Niệm và Cung Dịch có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này ở trước mặt mọi người nhưng Chu Chu đâu biết kể từ khi quen nhau, cách giao tiếp giữa Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đã mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ giống như tán tỉnh rồi.
Cho nên, trong quá trình chụp ảnh cũng đừng quá thành thạo.
Thậm chí hai người cũng không cần quá nhiều động tác tay chân để tạo ra loại va chạm mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ này.
Vẫn là Cung Dịch đầy tính chiếm hữu và xâm lược mà nắm lấy cằm Cố Kiều Niệm nâng lên.
Cố Kiều Niệm chỉ cần ngẩng đầu nhìn anh, cô chắc chắn anh sẽ khuất phục dưới nụ cười của mình.
Đạo diễn lập tức nhìn thấy hiệu quả mà mình muốn.
“Tiếp tục, hai người cứ tự do phát huy.” Đạo diễn không hề dừng tay, liên tục thúc giục.
Cố Kiều Niệm có kinh nghiệm phong phú trong việc chụp ảnh quảng cáo.
Lúc này trong đầu cô đã có vô số tư thế có thể chụp chung với Cung Dịch.
Lúc đang định mở miệng thương lượng với anh về tư thế tiếp theo, đột nhiên Cung Dịch giơ tay lên, đầu ngón tay nắm lấy lỗ tai đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng vân vê.
Cố Kiều Niệm gần như là kinh ngạc nhìn Cung Dịch theo bản năng.
Cung Dịch mỉm cười.
Cố Kiều Niệm: “…”
Người này cố ý!
Những cảm xúc nhỏ nhặt mà bản thân muốn che giấu đều bị phát hiện, Cố Kiều Niệm lập tức xấu hổ nhưng ở nơi đông người, cô không thể nào xử lí Cung Dịch được.
Rủ mí mắt, Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ mỉm cười.
Máy ảnh của thợ chụp ảnh vẫn luôn ‘ken két’ không thôi.
“Rất tốt!”
Đạo diễn gân cổ lên hô.
Cố Kiều Niệm: “?”
Cái gì tốt chứ?
“Mặc dù là nữ chính nhưng cũng cần có dáng vẻ thẹn thùng khi ở trước mặt người thương!” Đạo diễn nói tiếp.
Cố Kiều Niệm: “…”
Được rồi!
Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
“Đạo diễn, bộ ảnh này không sắp xếp chụp đôi, bây giờ tài liệu thực tế cũng đã đủ rồi, chúng ta không thể tiếp tục chụp nữa, sẽ làm lỡ thời gian của diễn viên khác.” Nhà sản xuất Dương đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở đạo diễn.
Đạo diễn gật đầu, sau đó thầm nghĩ lát nữa hai người chụp ảnh sẽ nắm bắt cảm giác tốt hơn.
Trong hai diễn viên, ông ấy cũng hiểu biết sơ qua về Cố Kiều Niệm, khi còn bé diễn xuất rất có hồn, chẳng qua mấy năm nay… ông ấy còn từng cảm thấy thương xót.
Bây giờ nhìn lại, kiến thức cơ bản vẫn rất chắc chắn.
Còn Cung Dịch, ông ấy bắt đầu dùng thằng nhóc này ít nhiều cũng bởi vì áp lực từ phía trên nhưng lúc diễn thử, anh thật sự đã thể hiện ra một khía cạnh khiến người ta kinh ngạc.
Mặc dù như vậy, đối mặt với rất nhiều nghi ngờ từ bên ngoài, trong lòng đạo diễn vẫn không nắm chắc lắm, chẳng qua hiện tại thì không.
Một chàng trai nhỏ chưa có kinh nghiệm diễn xuất, cũng không am hiểu chụp ảnh quảng cáo nhưng khí thế lại không hề bị Cố Kiều Niệm lấn át.
Hơn nữa không hiểu sao mà bầu không khí giữa hai người bọn họ lại dung hòa rất tốt.
Quả thật Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đứng cùng nhau sẽ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ về mối quan hệ giữa hai người họ.
Mấu chốt chính là ở bầu không khí hòa hợp vô cùng hoàn hảo kia.
Sau đó, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đều chụp ảnh tuyên truyền cá nhân rồi trở lại phòng trang điểm để thay đổi tạo hình tiếp theo.
Nhân viên hai bên đều làm việc vô cùng tất bật, hai người gần như không trao đổi gì với nhau.
Cách trang điểm của Cung Dịch không phức tạp như Cố Kiều Niệm.
Nửa chừng, anh ra ngoài chụp một bộ ảnh tạo hình, sau đó quay lại thay quần áo Hoàng đế rồi lại đi ra đợi Cố Kiều Niệm một lát, lúc này cô mới chuẩn bị xong.
Bộ đồ của Hoàng hậu khá rườm rà, khi Cố Kiều Niệm đi ra, Hách Tiểu Điềm và Chu Chu đều ôm váy giúp cô.
Có thể thấy rõ rằng mũ phượng trên đầu khá nặng.
Cung dịch vô thức cau mày khi nhìn thấy nó.
Lúc này, trước mặt còn có diễn viên đang chụp ảnh.
Cố Kiều Niệm đi tới khu vực chờ đợi.
Cung Dịch nhìn cô: “Cổ có thể chịu được không?”
“Không sao! Cổ trang đều như vậy.” Cố Kiều Niệm đáp, sau đó nhìn anh: “Trông rất giống Đế vương.”
“Đẹp trai, rất đẹp trai!” Ở bên cạnh, Hách Tiểu Điềm mỉm cười từ ái, sau đó giơ ngón tay cái với Cung Dịch.
Dáng vẻ kia giống như con trai mình đang ngắt một bông hoa hồng lớn ở trường mẫu giáo.
“Cái này không thể bỏ xuống trước sao?” Cung Dịch vẫn nghĩ về chiếc mũ phượng lộng lẫy nhưng nặng nề kia.
Cố Kiều Niệm lễ phép mỉm cười, sau đó đàng hoàng đưa tay lên che miệng, tiến lại gần Cung Dịch, làm ra vẻ như đang thảo luận trước khi chụp ảnh.
Trên thực tế…
“Không, cậu đàng hoàng một chút, không được quấy nhiễu người khác làm việc, nếu không…”
Cố Kiều Niệm đưa tay còn lại ra khỏi ống tay áo, sau đó nắm chặt thành nắm đấm tỏ vẻ cảnh cáo.
Cung Dịch: “…”
Nắm đấm nhỏ thật dễ thương.
“Biết rồi.”
Cung Dịch đáp lại.
“Nói cái gì vậy?” Hai mắt Hách Tiểu Điềm sáng lên.
“Bàn về việc chụp hình lát nữa.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói.
“Ừm, cảm ơn sự chỉ dạy của cô Cố.” Cung Dịch đáp.
Cố Kiều Niệm: “…”
Không phải lúc bình thường thằng nhóc này không thích nói chuyện sao?
Sao bây giờ anh lại nói rồi!
May mà chẳng mấy chốc, bộ ảnh trước đã chụp xong.
Người chụp trước là nữ phụ của âm mưu phượng hoàng, một trong những nhân vật phản diện.
Nghe nói cô ta cũng là con gái của một gia đình giàu có, đến làng giải trí để trải nghiệm cuộc sống.
Cô ta rời khỏi phông chụp ảnh, các nhân viên nhanh chóng tiến lên, lần lượt đưa bình xịt khoáng và quạt cho cô ta.
Tình cảnh này quá khoa trương.
Cố Kiều Niệm cũng không để ý, cô để nhân viên trang điểm kiểm tra lại lớp trang điểm một lúc rồi đi đến hiện trường chụp ảnh.
Cung Dịch đi theo sau cô, liên tục cẩn thận nhìn cô, cứ như thể Cố Kiều Niệm là một đứa trẻ yếu đuối.
Nữ phụ trông thấy, vẻ không vui trên mặt vô cùng rõ ràng.
“Cô ơi, cô đang nhìn gì vậy?” Ở bên cạnh, một nhân viên công tác hỏi cô ta.
“Còn có thể nhìn gì, nhìn Cung Dịch.” Một nhân viên khác nói.
“Ánh mắt của cậu ta giống như dán lên người Cố Kiều Niệm, có vẻ như tin đồn cũng không phải là không có căn cứ…”
Nghe vậy, vẻ mặt của nữ phụ càng thêm khó chịu.
“Anh ấy là con sói nhỏ tốt nhất.” Sau đó cô ta châm chọc: “So về mức độ giàu có, Cố Kiều Niệm có thể có tiền hơn tôi chắc? Tôi sẽ trả gấp mười lần số tiền cô ta bỏ ra mua anh ấy, cùng là bán, các cô nói xem anh ấy sẽ bán cho ai?"
“Đương nhiên là cô, người trẻ hơn, xinh đẹp hơn và giàu có hơn rồi.” Nhân viên của cô ta nói với vẻ mặt nịnh nọt.