Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 140: Nghe lời chị nhất

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm ở bên cạnh, cô đang xem kịch bản trên iPad. Về bộ phim cổ trang mà lần trước cô xem trúng, hai bên đã bàn bạc sắp xong rồi, có thể ký vào ngày gần nhất.

Cô cũng bắt đầu khai quật chiều sâu của nhân vật trong kịch bản, đây là bộ đầu tiên cô đóng vai chính khi trọng sinh trở lại.

Cô phải hiểu rõ nhân vật, biểu hiện hoàn hảo mới được.

“Không nghỉ ngơi một lát sao?” Cung Dịch nhìn cô một lúc, sau đó dịch sát về phía cô, thì thầm hỏi bên tai cô.

Anh biết, đêm qua Cố Kiều Niệm gần như chụp ảnh suốt cả đêm, không ngủ được nhiều lại tới quay Thần tượng quốc dân.

Cố Kiều Niệm đắm chìm vào trong kịch bản, ngay cả Cung Dịch sáp lại gần cô như thế cũng không hề phản ứng, chỉ lắc đầu: “Không cần.”

“Thứ gì mà đáng xem đến vậy?” Cung Dịch hiếu kỳ hỏi.

“Bộ phim mới sắp quay.” Cố Kiều Niệm chậm rãi trả lời.

“Kịch bản hay đến thế sao?” Cung Dịch nói, lại tiến sát bên tai Cố Kiều Niệm, “Chị không nhìn tôi.”

Cố Kiều Niệm giật mình.

Khắp nơi trên xe đều là camera, cô tắt iPad, vẫn giữ nụ cười đúng mực.

Sau đó làm ra dáng vẻ không muốn quấy rầy đến học viên khác nghỉ ngơi.

Tay áp bên tai Cung Dịch, nói từng chữ một: “Muốn chết?”

“Tôi lấy được hạng nhất, rất vui.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm nói, hoàn toàn coi như không nhìn thấy camera: “Muốn nói chuyện với chị cơ.”

Cố Kiều Niệm: “…” Cô rất bất đắc dĩ.

“Nói, cậu muốn nói gì?” Cố Kiều Niệm còn lạ gì Cung Dịch? Anh kiệm lời như thế thì có thể nói gì chứ?

“Kịch bản này kể cái gì vậy?” Cung Dịch hỏi.

Quả nhiên… nói là nói chuyện tức là để cô nói là được! Ngàn tầng chiêu lược của em trai, bây giờ cô đã nắm chắc bảy trăm tầng rồi.

“Câu chuyện về một nam và một nữ, quen nhau từ thuở thiếu niên, yêu nhau hiểu nhau dắt tay nhau đi đến bạc đầu.” Cố Kiều Niệm cảm thán một câu.

Cô vốn tưởng rằng nói xong câu này thì Cung Dịch chắc chắn sẽ cạn lời nhưng anh lại tỏ ra nghiêm túc.

“Yêu nhau hiểu nhau đến bạc đầu?”

Cố Kiều Niệm: “…”

Nhóc ngốc, cái kiểu tóm gọn mà cả phố đều biết có thể khiến anh sa vào trầm tư được sao?

“Phim của công ty nào?” Cung Dịch hỏi.

“Hoàn Ảnh.” Cố Kiều Niệm gõ gõ màn hình iPad: “Hoàn Ảnh cũng là một trong những đơn vị sản xuất Thần tượng quốc dân, cậu thể hiện cho tốt, nói không chừng sau này cũng có cơ hội quay phim của Hoàn Ảnh.”

Hoàn Ảnh?

Thế này không khéo rồi sao?

“Đóng phim khó không?” Cung Dịch hỏi.

“Khó.” Cố Kiều Niệm trả lời chắc như đinh đóng cột: “Cậu muốn đóng phim không?”

Cung Dịch liếc nhìn iPad của Cố Kiều Niệm, sau đó gật đầu: “Muốn.”

Cố Kiều Niệm cũng không nhớ kiếp trước Cung Dịch có đóng phim hay không.

Nhưng anh ở kiếp này đã nói muốn thì cô sẽ giúp anh.

“Tôi tìm giáo viên cho cậu, cậu học thử xem.” Cố Kiều Niệm nói.

“Được.” Cung Dịch ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc anh bình thường không lạnh lùng, ngoan thêm chút nữa thì dù ai nhìn thấy, trái tim cũng sẽ tan chảy vì anh thôi.

Cố Kiều Niệm đè nén xúc động muốn sờ đầu anh.

“Cung Dịch à, sau này cho dù lưu lượng của cậu lớn bao nhiêu, nếu muốn đóng phim thì nhất định không thể hời hợt được.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói với Cung Dịch.

“Vai diễn của cậu không chỉ là món đồ trên giấy, vốn dĩ bọn họ nên có máu có thịt, nếu cậu đã muốn dùng họ để kiếm tiền thì phải trả máu thịt của họ lại cho họ xem như đền đáp.”

Cung Dịch đáp một tiếng: “Tôi sẽ làm thế mà.”

Cố Kiều Niệm cười cười: “Tôi biết cậu sẽ làm thế.”

Sau khi nhìn qua hai sân khấu của Cung Dịch, sao Cố Kiều Niệm lại nghi ngờ sự chuyên chú và chuyên nghiệp của anh đối với công việc?

“Chị cũng phải chỉ dạy cho tôi.” Cung Dịch thấp giọng nói: “Dù sao thì… tôi nghe lời chị nhất mà.”

“Thật sao?” Cố Kiều Niệm nhìn anh.

“Ừm.”

“Vậy không được…”

Ôm ôm hôn hôn gọi chị còn chưa nói ra.

“Không thể.”

Cố Kiều Niệm: “…”

Nghe lời cái em gái nhà cậu!

Hành trình đi xe ba tiếng đã mau chóng kết thúc.

Lên du thuyền, khoảng chừng nửa tiếng sau, mọi người đã đến được hải đảo.

Nhiều người, Cố Kiều Niệm lập tức kéo dài khoảng cách như cả dãy ngân hà với Cung Dịch.

Cô cùng với Chu Chu và mấy nhân viên mau chóng tới phòng của mình để chuẩn bị thay đồ cho buổi ghi hình tiếp theo.

“E là tôi điên rồi!”

Hách Tiểu Điềm ngồi trên sàn, nhìn quần áo do nhà tạo mẫu phối, nỉ non một tiếng.

“Sao thế?” Tiểu Cổ hỏi.

“Vậy mà em… em lại là một tên súc sinh? Thế nào mà em cứ cảm thấy Kiều Kiều và Cung Dịch rất có cảm giác CP?” Hách Tiểu Điềm nói, đưa máy ảnh của mình tới trước mặt Tiểu Cổ: “Vừa nãy lúc tuyên bố xếp hạng em quay đó, vốn là chụp con trai nhà em, kết quả lại chụp chung một khung hình!”

Quên nói mất.

Lúc Hách Tiểu Điềm còn nghiệp dư, đã bắt đầu kiêm chức trạm tỷ của Cung Dịch.

Vì thế mà Chu Chu đã tiến hành phê bình nghiêm khắc, nhưng cho dù mỗi tháng đối diện với hai nghìn tiền phạt, Hách Tiểu Điềm vẫn chứng nào tật ấy!

Máu ăn vào huyết mạch!

Vì con! Tuyệt đối không dễ cúi đầu!

Tiểu Cổ tiến gần lại xem.

Trong ảnh, Cung Dịch lách người qua khỏi Cố Kiều Niệm. Ánh mắt của Cung Dịch rõ ràng đang nhìn Cố Kiều Niệm, Cố Kiều Niệm thì rũ mắt nhìn kịch bản trong tay.

Nhưng khóe mắt, đuôi chân mày, khóe môi của cô đều là ý cười ôn nhu.

“Đây…”

Tiểu Cổ cũng tỏ ra thần kỳ.

“Xứng ghê á, rất là CP!”

“Anh cũng là súc sinh!” Hách Tiểu Điềm mắng xong, liếc nhìn ảnh, không giấu nổi nụ cười trên gương mặt của người dì.

Sau đó dường như cô cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức cho mình một cái bạt tai.

Fan only sao có thể gặm CP?

Tiểu Cổ nhìn dáng vẻ Hách Tiểu Điềm không ngừng thay đổi thái độ, lặng lẽ xê ra. Sau đó lấy điện thoại ra, tìm kiếm Cố Kiều Niệm và Cung Dịch trên weibo.

Đập vào mắt là một trận chửi rủa, vốn không có ai gặm!

Anh nào có ngờ không bao lâu sau, CP Cố Kiều Niệm và Cung Dịch này đã rầm rộ chưa từng có.

Nghiêm Trình Thành xuống thuyền lập tức nói chuyện điện thoại. Vừa ngồi xuống, nước còn chưa uống một ngụm, điện thoại của Cung Dịch đã tới.

Vài giây sau, Nghiêm Trình Thành hầm hẹ xông vào phòng của Cung Dịch.

Vốn là bên tổ chế tác đều đặt cho thực tập sinh phòng hai người nhưng Nghiêm Thừa Thành nghĩ đến Cung Dịch, cắn răng đổi toàn bộ phòng của thực tập sinh xếp hạng cao thành phòng giường lớn, ngắm cảnh biển.

Hạng hai, hạng ba, căn phòng xa xỉ ngắm được cảnh biển.

Hạng một, phòng tổng thống ở tầng cao nhất có bể bơi.

“Anh trai hài lòng chứ?” Nghiêm Trình Thành vào phòng, lập tức khóa cửa lại.

“Phim mới của Cố Kiều Niệm ở Hoàn Ảnh, cậu biết chứ?” Cung Dịch mở cửa ngắm núi hỏi.

“A, cậu nói bộ phim mới Kiều Kiều bàn bạc với Hoàn Ảnh? Tôi biết, đường vẫn là do tôi dựng đấy!” Nghiêm Trình Thành kiêu ngạo nói: “Chẳng qua hình như vẫn chưa ký hợp đồng.”

“Chọn nam chính chưa?” Cung Dịch hỏi.

“Tôi không rõ lắm, đợi tôi hỏi thử.” Nghiêm Trình Thành lấy điện thoại ra muốn hỏi.

“Không cần hỏi.” Cung Dịch đưa lưng về phía Nghiêm Trình Thành.

Trong phòng khách của anh có một cái bể cá rất lớn, bên trong nuôi một con cá kim long rất đẹp, đang chầm chậm bơi .

Cung Dịch đứng ở chỗ này nhìn nó lượn mấy vòng.

“A?” Nghiêm Trình Thành không hiểu nhìn Cung Dịch.

“Nếu như quyết định nam chính rồi thì bồi thường cho anh ta hai nguồn tài nguyên cấp S.”