Cố Kiều Niệm đang trên đường tới, cô đã đặt cho mỗi học viên một phần ăn khuya.
Đến khu luyện tập, còn chưa kịp chia, thì thấy lớp A bên kia cãi cọ ồn ào.
“Lớp A làm sao thế?” Cố Kiều Niệm hỏi học viên đứng bên cạnh cô, đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh.
“Hình như là Vưu Vi không cẩn thận làm tay của Cung Dịch bị thương.” Học viên trả lời.
Trong lòng Cố Kiều Niệm trong lòng thấp thỏm.
“Có nghiêm trọng không?”
“Không biết nữa, tôi đang định qua đó xem sao thì nhìn thấy PD.” Học viên mỉm cười đáp lời.
Cố Kiều Niệm chỉ về phía sau: “Gọi đồ ăn khuya cho các cậu đấy, nghỉ ngơi rồi ăn chút đi, tôi qua lớp A xem sao.”
Vừa rồi ở bên ngoài vang lên giọng nói kia, Vưu Vi cũng đã nghe thấy.
Lúc này đã hai giờ sáng.
Trước đó anh ta cũng đã xác nhận, hai ngày nay Cố Kiều Niệm cũng không có thông báo tới trại huấn luyện.
Cho nên mới cố ý gây chuyện cho Cung Dịch.
Vưu Vi liền hơi hoảng loạn.
Nghe thấy tiếng giày cao gót đã đi đến cửa.
Anh ta lập tức bật khóc: “Cung Dịch, cậu đừng tức giận, tôi thật sự không cố ý.”
“Sao thế?”
Cố Kiều Niệm bước vào.
Liếc nhìn Vưu Vi tồi lại nhìn sang tay của Cung Dịch.
Vừa nãy Cung Dịch vẻ mặt bình thản, tự buộc cố định băng vải vào tay…
Tay đã hơi cứng đờ không được linh hoạt nữa.
Vưu Vi thấy vậy.
Tức muốn chết.
Vừa rồi vẫn không sao, PD vừa tới thì tay liền bắt đầu run cầm cập?
“PD, vừa rồi lúc tôi bước vào đã không cẩn thận đẩy mạnh quá, sau đó đập vào cổ tay của Cung Dịch.” Vưu Vi tranh giải thích trước: “Tôi bảo đưa cậu ấy tới phòng y tế, cậu ấy nói không sao không đau nhất quyết không chịu đi.”
“Vưu Vi,vừa nãy cậu thật sự không nhìn thấy Cung Dịch à?” Lúc này, thành viên trong nhóm của Vưu Vi, người phụ trách vũ đạo kia đã lên tiếng: “Vừa nãy tôi thấy cậu đi qua đi lại ở cửa mấy lần, rõ ràng là nhắm lúc Cung Dịch tới uống nước, cố ý mở cửa đi vào!”
Trông có vẻ bạn đội viên này cũng thấy Vưu Vi không thuận mắt từ lâu.
Thật sự nhìn anh ta trà xanh thì không chịu nổi.
“Khương Bân, cậu đừng có nói láo! Tôi không hề cố ý! Tôi biết ở trong nhóm tài nguyên của tôi tốt hơn câu, cậu vẫn luôn không thích tôi nhưng ở trước mặt PD, sao cậu có thể ngậm máu phun người chứ?” Vưu Vi liền vội vàng phản bác, sau đó lại chuyển sang khóc lóc kể lể với Cố Kiều Niệm: “PD, chị hãy tin tôi, tôi thật sự không hề cố ý.”
“Vưu Vi, cậu là một thằng con trai, có thể đừng hành động như thế được không?” Khương Bân thấy anh ta như vậy, lại càng không chịu nổi, nếu không phải người khác kéo lại, anh ta đã xông lên đánh người rồi.
“Đừng cãi nhau nữa.” Cố Kiều Niệm khẽ chau mày.
Vưu Vi thấy vậy, còn tưởng rằng Cố Kiều Niệm muốn giúp chính mình nạt Khương Bân.
Trong lòng đang mừng thầm.
Nhưng không ngờ rằng…
“Chỗ này ở đâu cũng có máy quay và camera giám sát, các cậu thật sự muốn tranh cãi đúng sai, thì đi kiểm tra camera giám sát.” Cố Kiều Niệm trầm giọng nói.
“PD…” Vưu Vi lại muốn khóc.
Cố Kiều Niệm cắt ngang: “Người bị thương cũng chưa khóc, anh khóc cái gì?”
Trận khóc của Vưu Vi bị cắt ngang.
Cả người băn khoăn bất lực nhìn Cố Kiều Niệm.
“Không sao, tôi không đau.”
Cung Dịch cuối cùng đã lên tiếng.
Anh vừa nói rằng không đau, lông mày liền cau có lại.
“Tôi xem xem.” Giọng nói của Cố Kiều Niệm nhỏ nhẹ hơn.
Ngược lại Cung Dịch cũng không phản kháng.
Ngoan ngoãn để cho Cố Kiều Niệm kéo băng vải ra.
Thực ra, cổ tay của Cung Dịch đã bôi thuốc rồi dùng băng vải cố định lại, không được cử động quá mạnh, vấn đề không lớn lắm.
Nhưng nhìn bề mặt bên ngoài, cổ tay vẫn bị sưng lên.
Mí mắt Cố Kiều Niệm hơi giật.
“Đừng tập nữa, tôi đưa anh đến phòng y tế.”
Khuôn mặt Cung Dịch trắng bệch, lắc lắc đầu: “Không đi.”
“Sắp phải công diễn rồi, lỡ tình trạng chuyển biến xấu, bản thân anh diễn hỏng cũng không sao, còn cả nhóm của anh thì sao?” Cố Kiều Niệm chau mày, vô cùng nghiêm khắc: “Đi theo tôi.”
Cung Dịch từ đầu tới cuối không hề nhìn Cố Kiều Niệm.
Người khác nhìn anh cũng thấy không có gì đáng lo.
Nhưng những gì anh để Cố Kiều Niệm thấy, lại là cực kỳ oan ức.
“Ừ.”
Anh gật gật đầu.
Vưu Vi tức muốn hộc máu!
Rốt cuộc ai là trà xanh?
“Tôi cũng đi cùng, dù sao cũng là do tôi không cẩn thận đập vào.” Vưu Vi vội vàng lên tiếng muốn đi theo.
“Ở đây anh vẫn còn tranh chấp, ở lại giải quyết cho xong đi.” Cố Kiều Niệm nói.
Vưu Vi: “…”
Rõ ràng là cô muốn một mình đưa Cung Dịch đi, lén đi dỗ dành anh!
Vẫn chưa biết tên trà xanh này tiếp theo muốn tố cáo anh trước mặt Cố Kiều Niệm !
Cố Kiều Niệm đưa Cung Dịch ra khỏi phòng tập luyện của lớp A.
Chu Chu sắp xếp xong đồ ăn khuya cũng đi tới.
“Trời ơi, sao cổ tay lại bị sưng thế?” Chu Chu giật mình.
“Em đưa mọi người đi ăn đi, chị đưa Cung Dịch đến phòng y tế.” Cố Kiều Niệm dứt lời, liền đưa Cung Dịch đi.
Chu Chu đứng ngơ ngay tại chỗ.
Hả?
Hình như Cung Dịch có biên đạo phụ trách của anh?
Việc này nên là việc của người biên kịch?
Kiều Kiều là PD, lại không phải nhân viên quản lý!
Nhưng…
Chu Chu liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, biên đạo đã tan làm từ lâu rồi
A ~
Chu Chu đột nhiên nhớ ra cuộc nói chuyện vừa nãy ở trên xe, chợt hiểu ra.
Kiều Kiều nhất định là mượn cơ hội này, để hỏi Cung Dịch chuyện của Tư Bắc!
Ngoài miệng nói không muốn không muốn!
Hành động lại dứt khoát mạnh mẽ!
Sau này của sau này.
Chu Chu lại nhớ lại đêm nay, bản thân phân tích một hồi, chỉ cảm thấy mình là đứa thiểu năng trí tuệ.
Một nam một nữ đi riêng với nhau.
Điều nghĩ tới đầu tiên lại không phải là tin đồn xấu!
Không phải tình yêu!
Thiểu năng trí tuệ!
Cung Dịch cùng Cố Kiều Niệm không đến đúng lúc lắm.
Khi hai người đến phòng y tế.
Không có bác sĩ.
Cố Kiều Niệm liền liên lạc với người biên kịch trực ban bảo cô ấy gọi bác sĩ quay lại.
Tắt điện thoại.
Cố Kiều Niệm chau mày nhìn cổ tay của Cung Dịch.
“Anh cũng giỏi thật, bị trẹo cổ tay lại không đến phòng y tế, lại có thể tự lấy băng vải quấn lại?”
“Chẳng phải PD ghét tôi sao? Giờ lo cái gì?” mí mắt Cung Dịch cụp xuống, vẫn không muốn nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ngẩn người một lúc.
Người con trai này thật sự khiến cho người ta rất khó xử.
Lời này đổi lại là ai nói thì cũng có ý làm nũng.
Nhưng anh nói ra, lại cố ý lạnh lùng vô cùng.
“Học viên nào ở đây tôi cũng lo lắng hết.” Cố Kiều Niệm đáp lời, sau đó lại chú thích trong lòng một câu, ngoại trừ tên nhóc Vưu Vi kia.
Cung Dịch giương mắt, anh nhìn Cố Kiều Niệm, khóe miệng nhếch lên: “Vậy nên là ghét tôi thật à?”
Cố Kiều Niệm bị ánh mắt tràn ngập tính chiếm hữu của anh nhìn làm hoảng sợ.
Cô không nói gì.
Ánh mắt Cung Dịch cũng thu lại.
Hai người giống như đang giằng co vậy.
Cuối cùng, Cố Kiều Niệm đầu hàng.
Cô thở dài một hơi trả lời: “Không ghét, chỉ là cảm thấy ranh giới của chúng ta, nên trở lại ranh giới giữa người hướng dẫn và học viên.”
“Tại sao?” Cung Dịch liền thắc mắc.
Cơn giận của Cố Kiều Niệm lên đến đỉnh điểm.
anh và Tư Bắc cũng đã bị cô bắt gặp ở bên cạnh nhau.
Anh lại còn hỏi cô là tại sao?
“Nếu không thì sao? Một bên anh tiêu tiền của kim chủ, một bên thì tán tỉnh tôi?”
Cung Dịch ngồi ở ghế, Cố Kiều Niệm thì đứng.
Cô nói xong câu đấy.
Cúi người, một tay nắm cằm của Cung Dịch.
Khoảng cách của hai người đã gần lại hơn.
“Anh bạn nhỏ, cho dù là công việc gì, anh cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, anh muốn một chân đạp hai thuyền, nhưng chị không muốn bị anh đạp, nếu anh thật sự muốn đạp hai thuyền thì đổi sang người khác đi?”