Mộ Bạch lắc đầu.
Khuôn mặt trên mặt nước cuối cùng cũng biến mất.
Bỗng nhiên hắn ta không còn có dũng khí nghiêng đầu nhìn Sở Khuynh Ca nữa.
Khuôn mặt của nàng, quá chói mắt.
“Có chuyện gì sao?” Khuynh Ca rõ ràng cảm giác được hơi thở của hắn ta đột
nhiên lạnh lẽo xuống, vừa rồi hắn ta vẫn còn bình thường.
Nàng nghiêng đầu, quan sát vầng trán của hắn ta: “Có phải ngươi nhớ ra chuyện gì
đó không? Về Nam Tinh?”
“Vì sao nàng lại để tâm đến chuyện của Nam Tinh như vậy?” Cuối cùng hắn ta vẫn
phải nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên người của nàng.
Bất kể là dưới ánh trăng, hay là trên mặt nước, nàng vẫn luôn động lòng người như
vậy.
Một khuôn mặt từ khi sinh ra đã vô cùng mê hoặc lòng người!
Đáy mắt Sở Khuynh Ca thoáng qua cái gì đó, rõ ràng là nàng có điều giấu diếm.
Nhưng nàng không muốn lừa dối hắn ta.
“Ta muốn biết chuyện của nàng.”
Cho nên, nàng không định giải thích sao?
Trong lòng Mộ Bạch không hiểu sao lại thở dài một hơi.
Nàng không giải thích, ít nhất thì nàng không có lừa dối hắn ta, hắn ta biết, nếu
như nàng muốn giải thích, vậy thì tất nhiên đó là một lời nói dối.
“Sư phụ…” Hắn ta vẫn nhìn mặt nước như trước.
Đúng lúc này, cái phao giật giật, hắn ta tĩnh tâm chờ đợi, không bao lâu sau thì hắn
bỗng nhiên giật cần câu, một con cá chép không lớn không nhỏ bị hắn ta câu lên.
Mộ Bạch một bên thả mồi câu cho Khuynh Ca, một bên xử lý rửa sạch con cá vừa
câu lên, hắn ta còn liên tục nói những chuyện về Nam Tinh.
“Năm mười lăm tuổi sư phụ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì sư phụ nhanh chóng tự mình lĩnh quân xuất chinh.”
“Sư phụ chỉ dẫn theo ba nghìn tinh binh, nhưng mà chỉ trong ba ngày đã đánh bại
tiểu quốc Tần An có mấy vạn đại quân tinh nhuệ, từ đó về sau sư phụ một trận
thành danh!”
“Cùng năm đó, sư phụ thành lập chiến bộ…”
“Chiến bộ?” Hô hấp của Sở Khuynh Ca chậm lại, cả người thiếu chút nữa đã ngất
đi bởi vì hô hấp quá kích động.
Chiến bộ! Thật sự là chiến bộ!
“Nàng đã từng nghe qua chiến bộ?” Đó là một thời kỳ huy hoàng vô cùng ngắn
ngủi, nhưng lúc đó, Mộ Bạch rất chắc chắn, Sở Khuynh Ca còn chưa ra đời.
“Ta… Ta chưa từng nghe qua, chẳng qua ta cảm thấy… Cảm thấy rất thần kỳ.”
Khuynh Ca rũ mắt xuống, nàng nhìn cái phao yên tĩnh trên mặt nước.
“Quả thật rất thần kỳ, sư phụ mười sáu tuổi thành lập chiến bộ, ngắn ngủi trong
một năm đã nhiều lần lập chiến công cho Nam Tấn.”
“Nhưng sau khi sư phụ qua đời, chiến bộ lập tức tự giải tán, có rất nhiều người
không biết tung tích, cũng có một số ít người ở lại triều đình, còn có nhiều người
nản lòng thoái chí, nhưng mà mỗi người đều sống yên ổn.”
Tay Khuynh Ca đặt ở trái tim của nàng, dùng sức nắm lấy.
Tâm huyết của mẹ!
“Nam Tinh… Thật sự đã chết rồi sao?” Giọng nói của nàng, đau khổ không thể tả
được.
Vấn đề này, Mộ Bạch không muốn trả lời nàng.
Lời nên nói hắn ta đã sớm nói ra.
Thật ra Sở Khuynh Ca biết, bản thân không nên hỏi, nàng hỏi thì cũng chỉ nhận
được đáp án giống nhau.
Nếu như Nam Tinh vẫn còn sống, tại sao bà ấy lại không trở về?
Nhưng nàng vẫn luôn không muốn tin, nếu mẹ có thể xuyên không đến nơi này, tại
sao bà ấy chỉ sống ngắn ngủi được vài năm như vậy?
Chiến bộ…
Còn có ai dám nói, Nam Tinh không phải là mẹ Sở Tinh của nàng?
Căn bản là không thể nghi ngờ nữa.
“Chiến bộ…” Nàng rũ mắt, trên mặt nước còn có cái bóng của nàng.
Cô đơn, tịch mịch không thể tả.
Cũng, bất lực.
Nàng thật sự nhớ mẹ…
“Chiến bộ cứ như vậy mà biến mất sao?”
“Sư phụ đã mất, chiến bộ không sớm thì muộn sẽ không còn là chiến bộ như ban
đầu, không bằng để nó biến mất.”
Hắn ta chưa từng được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tác chiến của bọn họ, nhưng dân
gian nói về truyền thuyết chiến bộ lại giống như một thần thoại.
Chiến bộ Nam Tinh, sắc bén như kiếm, tàn nhẫn như sói!
“Thật ra ta cũng không phải là vô cùng hiểu rõ chuyện chiến bộ, dù sao năm đó ta
cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri.”
Hắn ta cười, trong ý cười có vài phần sắc bén: “Nếu như nàng muốn biết, không
bằng nàng đi tìm quốc sư ở điện Khâm An, Phượng Cửu Khanh.”
“Phượng Cửu Khanh?” Lẽ nào ông ta là người của chiến bộ?
Mộ Bạch cười nói: “Ông ta là đại tướng quân của chiến bộ tiên phong.”