Bên ngoài, nắng chói chang.
Đã bao lâu bọn họ chưa từng thân mật, bình yên hòa nhã cùng nhau bước đi như thế này rồi.
Gió thổi nhè nhẹ lướt nhanh qua mái tóc hai người. Gi ó êm dịu mềm mại, mang lại cảm giác bình yên, thoải mái rất khác.
Phong Ly Dạ nhìn nữ nhân ngồi ở đối diện mình, đôi môi hắn khẽ mấp máy.
Dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng hắn lại không biết phải mở lời như thế nào.
Họ đã luôn ở bên nhau, nhưng dường như lại luôn ở cách nhau rất xa.
Cho dù ở trong cùng một đội ngũ, nhưng chưa chắc đã có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày.
Bây giờ một người sống ở Đông Sương, người kia sống ở Tây Sương, được ngăn cách bởi một cổng vòm, nhưng lại có vẻ như một người đang ở chân trời, một người ở góc biển.
Ở giữa dường như luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Sau khi Phong Tảo dâng trà bánh lên, hắn ta nhanh chóng rút lui, để lại một không gian yên tĩnh cho hai người bọn họ.
Tuy nhiên, lại luôn im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, uống xong mấy tuần trà, Phong Ly Dạ mới nhẹ giọng nói: “Trong cung Nam Tấn có cao thủ đầy ắp, Nam Khánh cũng không đơn giản như nàng nghĩ.”
Đó không phải là một ông già bình thường.
Nếu là bình thường, làm sao có thể ngồi vững trên ngai vàng giang sơn nhiều năm như vậy?
Sở Khuynh Ca nhìn hắn, nhưng thay vào đó lại hỏi: “Thế tử gia hộ tống quận chủ đến cung Nam Tấn. Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng tại sao lại tiếp tục ở lại đây làm khách?”
Nếu nàng nhớ không lầm, thân là chiến thần nước Sở, hắn tuyệt đối không thể nào nên nhàn nhã như vậy được.
Là có nhiệm vụ khác sao?
Năm ngón tay đang cầm cốc của Phong Ly Dạ hơi siết chặt lại.
“Có một số chuyện tạm thời không thể nói với nàng được.” Nếu không muốn nói dối nàng, thì chỉ có thể không nói.
“Vì vậy, việc của ta cũng không phải chuyện gì cũng phải bẩm báo lại với chàng đâu, thế tử gia à.”
“Nàng không biết sự nguy hiểm trong cung này!” Hắn không phải là nhất quyết muốn xen vào, mà là những chuyện nàng làm thực sự rất nguy hiểm.
Hơn nữa nàng ở trong cung này, không quyền không thế, không có chút thế lực nào phía sau.
Cứ đơn thương độc mã như vậy, kết quả của việc mặc ý làm bừa không phải là điều mà nàng có thể gánh vác nổi.
“Ta có mối quan tâm riêng của mình, cũng có thứ mình đang theo đuổi, thế tử gia, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được chứ?”
Hôm nay tâm trạng có thể xem là khá tốt nên nàng thực sự không muốn cãi vã.
Thực ra, nàng không phải là đang tức giận, cũng không phải là đang oán trách điều gì.
Hắn là thành viên của phủ Quốc Công, hắn đến đây có lẽ là mang theo mục đích riêng của phủ Quốc Công, cũng có thể là mục đích của hoàng tộc nước Sở.
Trong lòng nàng biết rõ, bí mật quân sự không thể tùy tiện kể cho người khác nghe.
Và nàng, chẳng qua chỉ là một người ngoài.
Có lẽ có rất nhiều chuyện, hắn và Sở Vi Vân biết, chỉ có bản thân nàng là không biết…
Đã nói là không quan tâm, nhưng cũng không biết tại sao, trong lòng nàng có chút chua xót.
Khuynh Ca cầm cốc lên, nhấp một ngụm, khi đặt cốc xuống, sự chua xót trong đáy mắt đã biến mất từ lâu rồi.
“Thế tử gia, ta cố gắng để không liên lụy đến chàng, cho nên xin chàng đừng can thiệp đến chuyện của ta.”
Trong l*иg ngực Phong Ly Dạ lại ập đến cơn tức giận.
Đột nhiên, nàng nhận ra rằng nàng đã thực sự đã cách hắn rất xa rất xa rồi.
Lam Vũ biết chuyện của nàng, có lẽ cái tên Mục Uyên đó cũng biết, chỉ có duy nhất hắn là không biết!
Nhưng hắn đã từng là phu quân của nàng!
Đã từng!
Mỗi khi nghĩ đến từ này, l*иg ngực hắn đột nhiên đau nhói.
Hắn chỉ có thể cầm cốc lên, hung hăn nốc một cốc trà.
Nốc trà có hơi nóng vội, hắn liền ho mấy tiếng liên tiếp, còncó vài tia máu suýt chút nữa đã bị ho ra ngoài.
“Mọi người đều giống nhau, tại sao phải tức giận?”
Khuynh Ca trông có hơi bất lực.
Nam nhân này thực sự là mang chủ nghĩa đại nam tử mà.
Chuyện của mình thì không thể kể cho nàng nghe, nhưng lại muốn nắm bắt mọi thứ về nàng.
Cái tên đáng ghét!
Giọng điệu của Phong Ly Dạ dịu đi, ánh mắt hắn lại rơi vào mặt nàng, do dự không biết nói gì.
“Thế tử gia trở nên nữ tính như vậy từ khi nào thế?” Khuynh Ca lạnh lùng “hứ” giọng.
Hắn đột nhiên nói: “Nàng sẽ đợi ta chứ?”