Nàng muốn hòa li!
Vậy mà nàng lại sai người đưa thư hòa ly tới!
Nàng… Chết tiệt, dám làm bậy!
Cuối cùng vẻ bình tĩnh cả đêm qua của Phong Ly Dạ đã không thể nào tiếp tục được nữa.
Đến cả tiếng Yến Lưu Nguyệt gọi hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, sải đôi chân dài, dáng người cao ráo lạnh lùng chợt lướt qua như cơn gió, vừa chớp mắt đã biết mất không còn tung tích
Yến Lưu Nguyệt tức giận đến mức cả người run lên bần bật!
Nhi tử này! Cái nhi tử không nghe lời này!
Nếu Cửu công chúa muốn hòa ly, vậy thì để nàng cút ra khỏi phủ Quốc Công!
Phủ Quốc Công bọn họ cũng chẳng cần một nữ nhân phóng đãng không biết xấu hổ mất hết danh tiếng!
Nhi tử phẫn nộ như thế, là bởi vì không nỡ sao?
Lúc này Sở Khuynh Ca đang thu dọn hành trang, lúc Phong Ly Dạ xông vào như một trận gió bão thổi đến, thì cũng là lúc Xảo Nhi thu dọn xong rương đồ đầu tiên cho nàng.
Đồ mà công chúa yêu cầu mang đi không nhiều lắm, vàng bạc châu báu gì đó, công chúa đều không thèm để ý một chút nào.
Nếu không phải Xảo Nhi nói muốn mang về, không muốn để cho bất kỳ hạ nhân nào trong phủ Quốc Công được hời, thì nàng còn muốn vứt bỏ không để ý tới.
Nàng ấy cảm nhận được một trận gió lạnh làm cho cả người run lên bần bật xộc vào, Xảo Nhi cố chịu đựng cơn lạnh ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt tiêu điều kia, Xảo Nhi đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ “phịch” một cái lên mặt đất: “Thế, Thế tử gia?”
Phong Ly Dạ không thèm liếc nhìn nàng ấy một lần, sài đôi chân dài cơ thể lạnh lẽo lướt qua người nàng ấy, đi thẳng về cái bàn mà Sở Khuynh Ca đang đứng thu dọn đồ của mình.
Sở Khuynh Ca không ngờ rằng hắn sẽ đến nhanh như vậy.
Càng không ngờ rằng, hắn vừa tới là đã nắm chặt tay của nàng, lôi nàng đi ra ngoài cửa.
“Phong Ly Dạ, ngươi muốn làm gì?” Người này, quá vô lễ rồi!
Phong Ly Dạ không nói một tiếng, nàng không muốn đi, năm ngón tay đang nắm chặt tay nàng của hắn đột nhiên thả lỏng ra.
Cả người Sở Khuynh Ca bị kéo lên, rồi nằm trên bả vai của hắn.
Lại là khiêng nàng đi!
Ký ức mơ màng đêm đó lập tức ùa về tâm trí của nàng.
Đêm nàng uống say với Phong Dụ Hoa, đúng là đã bị cái người này khiêng trở về.
Nếu vậy, chuyện có người đè ở trên người nàng, lại còn sờ soạng người của nàng có phải cũng là thật không?
“Khốn khϊếp, thả ra!”
Nàng vung nắm tay lên, đấm một quyền lên trên lưng hắn.
Nhưng tấm lưng dày rộng của hắn giống như tường đồng vách sắt, cả người cứng rắn, nàng chẳng thể gây tổn thương đến hắn dù chỉ là một chút.
Một đêm không ngủ, lại còn bị lăn qua lộn lại, bây giờ nàng vô cùng mệt mỏi.
Nàng bị hắn khiêng trên vai, đầu chúi xuống, máu không lên não được, vì thế nhanh chóng trở nên chóng mặt.
Cho đến khi nàng bị ném lên giường vang lên một tiếng “bịch”, Sở Khuynh Ca mới hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này trên mặt Phong Ly Dạ giăng đầy mây đen, không ngờ trong đôi mắt của hắn lại còn nhuốm vài phần hơi thở đỏ tươi như máu.
Bình thường nàng luôn thong dong lạnh nhạt, giờ khắc này, đã biến mất không còn một chút!
Sở Khuynh Ca bò dậy khỏi giường, thở hổn hển hai hơi, rồi cong môi lên, cười rực rỡ như là không sợ chết.
“Ý của Thế tử gia là ngươi không nỡ hòa ly với ta? Nhưng không biết là trước đây không lâu là ai đã suýt nữa thì tự tay bóp chết ta.”
“Bây giờ Bổn thế tử cũng có thể bóp chết ngươi!”
Nếu, nàng lại muốn chết một lần nữa!
“Cần gì phải vậy? Ức hϊếp một nữ tử yếu ớt như ta, tâm trạng của Thế tử gia có thể tốt hơn sao?”
Nàng để chân xuống giường, không để ý mà đá qua đá lại.
So với Phong Ly Dạ đang phẫn nộ, thì trông nàng có vẻ thong dong bình tĩnh không nói nên lời.
Nụ cười trên khóe môi nàng, khi rơi vào trong mắt Phong Ly Dạ lại có vẻ nhẫn tâm như vậy.
Nàng còn dám châm chọc hắn!
Bỗng nhiên hắn khom người đến gần, thân hình cao lớn lập tức phủ lên che kín hết cả người nàng.
Trong lòng Sở Khuynh Ca hơi căng thẳng, đối diện với cơn giận dữ của Ly thế tử, chỉ sợ trên đời này không có bất kỳ người nào có thể hoàn toàn không e ngại được.
Nhưng nàng biết rõ, sợ hãi, trước mặt hắn không hề có chút tác dụng nào!
Nàng cười nói: “Người thật sự không nỡ bỏ ta như vậy sao? Có phải ta đã thích ta rồi không?”