Phong Dụ Hoa nói lời này xong, chính mình cũng cảm thấy có chút ngây thơ.
Nàng ấy bưng chén lên, một hơi uống cạn rượu trong chén.
“Cũng đúng, quan hệ của người và nha đầu kia… người quả thật không thích hợp đi.”
“Nếu ta chữa khỏi, người ngoài chưa hẳn sẽ cảm kích ta, nếu ta chữa không khỏi,ta sẽ gặp xui xẻo.”
Cho nên tại sao nàng lại phải đi? Cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa.
Phong Dụ Hoa đương nhiên không trách nàng, chuyện thường tình thôi.
Chỉ là trong lòng nàng ấy cũng không dễ chịu: “Người và Tiểu Ly Tử…”
“Ta và Thế tử gia không có tình cảm, chuyện hôn sự này, chính ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, như người thấy đấy, chỉ sợ là không có tương lai.”
“Không khó chịu?” Phong Dụ Hoa có chút ngạc nhiên.
Nghe nói, hôn sự này là Cửu Công chúa một khóc hai nháo ba treo cổ, Thái hậu cũng là bất đắc dĩ, bảo Hoàng thượng hạ lệnh thúc đẩy.
Tiểu Ly Tử đương nhiên là không muốn, thế nhưng, người của Phong gia biết, trong lòng Tiểu Ly Tử không có ai.
Sở Vi Vân đương nhiên cũng không phải, nàng ấy thân thiết với Tiểu Ly Tử hơn các trưởng bổi khác nên biết rõ, Tiểu Ly Tử chỉ coi Sở Vi Vân là một phần trách nhiệm.
Đại cục làm trọng, Tiểu Ly Tử trong lòng không có ai, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Thế nhưng hắn đã nói trước, cưới Công chúa này về, hắn cũng không nhận, nàng cứ tự mình ở lại Công Chúa Uyển, khi nào nàng chơi chán thì ly hôn.
Lời này, không ai chất vấn, biết chắc là bọn họ sẽ ly hôn.
“Nhưng đêm qua…” Phong Dụ Hoa nghĩ nghĩ, lại gõ đầu một chút: “Rõ ràng nhìn thấy Tiểu Ly Tử mang người đi.”
Nàng ấy nhất định không nhớ lầm, tửu lượng của nàng ấy rất tốt.
Nàng ấy tận mắt nhìn thấy.
“Người và Tiểu Ly Tử thật…”
“Thật sự không có tình cảm, người suy nghĩ nhiều rồi.” Ai cũng nói là Thế tử gia đưa nàng về, vậy, có lẽ là thật.
Đại khái là tên kia chê nàng gây chuyện khắp nơi làm mất mặt, xách về để nàng đừng khiến hắn mất mặt.
Còn về chuyện kia, bị hắn cắn rách môi, thân thể bị hắn sờ loạn… mặt nàng đỏ lên, lập tức phủ định.
Trừ khi, mặt trời mọc đằng tây.
“Vậy…” Phong Dụ Hoa nhìn nàng, tâm tình phức tạp vô cùng: “Sau này người có tính toán gì? Thật sự không cần Tiểu Ly Tử nhà chúng ta?”
Tiểu Ly Tử nhà bọn họ, thật sự rất xuất sắc mà!
“Hơn một nửa cô nương của toàn hoàng thành muốn gả cho Tiểu Ly Tử nhà chúng ta!”
“Người hỏi ta có tính toán gì? Chẳng phải người cũng thấy sao, làm gì đến lượt ta quyết định?” Sở Khuynh Ca cười yếu ớt.
Thế nhưng, nàng thật sự có tính toán của mình.
Thân phận Công chúa gì đó, nàng không thèm.
Thế nhưng bây giờ còn chưa phải lúc rời đi, nàng còn cần chuẩn bị rất nhiều chuyện.
Dù sao làm một Công chúa, được chu cấp ăn sung mặc sướиɠ, làm gì mà phải rời đi vội?
Phong Dụ Hoa tâm sự nặng nề.
“Người thật sự muốn rời khỏi Phong gia chúng ta à?” Đứa nhỏ này chơi vui như thế, mất đi thì tiếc quá.
“Không nỡ à?”
“Ôi chao, hay là, người đi với ta đi!” Phong Dụ Hoa vỗ đùi, mặt mũi sáng lên.
“Chúng ta đi chinh chiến sa trường, đừng quan tâm những chuyện rách nát này!”
Sở Vi Vân vì Tiểu Ly Tử sự sát, trong mắt Phong Dụ Hoa, thật sự là một chuyện rách nát.
“Tình tình yêu yêu gì đó, còn phải ngươi lừa ta gạt, phiền gần chết!”
“Thấy thế nào, cô nhóc, chờ Quận chúa khỏe lại, chúng ta cùng nhau chạy đi, trở về quân đội ở biên thành.”
Sở Khuynh Ca hé mắt, nhìn nàng ấy chằm chằm: “Xem ra, như một chú chim nhỏ bị nuôi nhốt?”
“Chẳng phải à? Nhốt ta nhiều năm như thế, còn muốn gả ta đi, loại người như ta, làm sao có thể lấy chồng? Cũng không biết cha mẹ đang nghĩ gì.”
Nàng ấy nắm chặt cổ tay Sở Khuynh Ca, vẻ mặt nghiêm túc: “Chờ đến khi Quận chúa khỏe lại, chúng ta cùng đi, ta cam đoan sẽ nuôi người cả đời.”