“Công chúa! Chuyện không làm, không được nhận!” Lam Vũ siết chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Ly Dạ.
“Công chúa, thuộc hạ không sợ chết, thuộc hạ chỉ là không cam tâm! Chúng ta không làm sai!”
“Đúng thế, Công chúa, Xảo Nhi cũng không sợ chết, Xảo Nhi không sợ quân trượng của bọn họ, Công chúa, người đừng nhận, không phải lỗi của người.”
Nhưng Sở Khuynh Ca lại chậm rãi đứng lên, mặc dù bước chân rất chậm, nhưng vẫn từng bước một đi đến trước mặt Phong Ly Dạ.
“Ta nhận, chuyện là do một mình ta làm ra, không liên quan đến bọn họ, Ly Thế tử, ta là Công chúa Hoàng Triều, chỉ có phụ hoàng có thể đánh ta, ngươi không có tư cách.”
Cho nên, cho dù nàng nhận tội, quân trượng này cũng sẽ không rơi vào trên người nàng.
Nhưng ít ra, Lam Vũ và Xảo Nhi có thể trốn qua một kiếp.
“Công chúa, người không thể như thế!” Lam Vũ tức đến đỏ hai mắt!
Những người này, thế mà lại lợi dụng bọn họ ép Công chúa nhận tội!
Bọn họ vô sỉ!
“Ngươi thật cho rằng, chủ tử của ngươi vô tội như thế?”
Ánh mắt như sao lạnh của Phong Ly Dạ từ đầu đến cuối cũng không hề có chút nhiệt độ nào.
Ánh mắt lạnh lẽo đập vào trên người Sở Khuynh Ca: “Ngươi đã thừa nhận, vậy thì dùng cách của ngươi, biểu diễn cho bọn họ nhìn, để bọn họ xem, chủ tử của bọn họ rốt cuộc là một người độc ác thế nào!”
“Hừ.” Sở Khuynh Ca cười nhạo, khom người nhặt sợi dây đỏ kia lên, cầm trong tay ước lượng một chút.
Nàng cười nói: “Muốn bổn Công chúa biểu diễn, không khó chút nào, thế nhưng, người của ta sẽ không cảm thấy ta ác độc, bọn họ sẽ chỉ càng thêm sùng bái ta.”
Cách đó không xa, Mộ Bạch vẫn luôn không lên tiếng lại đi đến, cầm một viên thuốc trong tay.
“Công chúa, đây là thuốc tại hạ vẫn luôn mang trên người, không có tác dụng chữa bệnh, nhưng có thể khiến người ta ngưng tụ thể lực trong thời gian ngắn.”
Nói trắng ra là, để nàng trong lúc này có thể có thêm một chút sức lực để làm việc.
Thế nhưng sau khi dùng, không chỉ không có ích gì với cơ thể, tương phản, sẽ còn khiến cơ thể bị thương thêm.
Cửu Công chúa là cao thủ dùng thuốc, nàng đương nhiên biết rõ.
Mộ Bạch thản nhiên nói: “Công chúa có cần không?”
“Cảm ơn!” Nàng muốn chứng minh mình phạm tội, nhưng bây giờ xác thực là không có chút sức lực nào.
Nhận lấy viên thuốc của Mộ Bạch, nàng ăn vào không chút chần chừ.
Lam Vũ và Xảo Nhi đều đau lòng, Công chúa, thuốc này hại thân thể!
Sắc mặt Phong Ly Dạ từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào, như thể nàng ăn cái gì, thậm chí là thuốc độc, cũng không liên quan đến hắn.
Phong Tứ và các huynh đệ, ai cũng mang tâm tình phức tạp, trong lòng đủ loại cảm giác.
Vị Cửu Công chúa này, thật sự là một nữ tử yếu đuối à?
Tại sao, dù là khí chất hay vẫn là khí thế, dù là lúc ốm yếu, cũng đều cứng cỏi, mạnh mẽ hơn cả nam nhân?
Mộ Bạch nhìn Sở Khuynh Ca uống thuốc, ánh mắt màu mực cũng lướt qua một tia kinh diễm hiếm thấy.
Đúng là thật không giống bình thường!
Sở Khuynh Ca cầm dây đỏ, đi đến bên cỗ xe ngựa đã tan ra từng mảnh kia.
Thật ra cũng chỉ là một trục bánh xe bị gãy, dẫn đến cả cỗ xe ngựa ngã xuống.
Lại thêm đang lúc di chuyển, tốc độ cũng không chậm, cho nên, vách xe ngã hỏng.
Nhưng để nói tan ra thành từng mảnh thì còn không đến mức đó.
Nhưng trục bánh xe này rõ ràng rất kiên cố, một sợi dây đỏ thật sự có thể khiến nó đứt gãy à?
Dây đỏ trong tay Sở Khuynh Ca cũng không phải rất thô, nhưng cũng không tính là rất mảnh.
Chỉ là đủ dài.
Chỉ thấy nàng quấn dây đỏ lại, hai sợi cột lại thành một, một đầu cột vào một trục bánh xe còn đang tốt, một đầu khác thì chỉ ném bừa vào trên bánh xe.
Cái này có thể làm gãy trục bánh xe?
Các huynh đệ đều cảm thấy mờ mịt, căn bản là không có khả năng, một đầu khác ngay cả buộc cũng không thèm cột lên!
Cửu công chúa chẳng lẽ thực sự bị vu oan giá họa?