Có tiếng vỗ tay chói tai vang lên.
Không ai nghĩ rằng Cửu công chúa vừa rồi đang đứng bên giường đã đến trước mặt Vân quận chúa ngay lập tức… tát cho Vân quận chúa một phát, khiến quận chúa bay ra ngoài.
Sau khi Sở Vi Vân bay ra ngoài, nàng ta đập mạnh vào bàn, bị thương nặng sau tai.
Nàng ta hoàn toàn bị đánh phát ngốc rồi.
Sở Khuynh Ca tại sao lại đánh người?
Sở Khuynh Ca lại dám đánh nàng ta!
Không ai lên tiếng, cả phòng yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên hèn mọn, Cửu công chúa… đánh Vân quận chúa, đánh tới thật tàn nhẫn!
Thật vất vả, Lý phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bừng tỉnh lại: “Quận chúa!”
Bà ta sợ tới mức vội vàng đỡ Sở Vi Vân dậy, lúc này Sở Vi Vân trông rất nhếch nhác.
Sở Khuynh Ca trực tiếp tát vào mặt nàng ta, răng nàng ta như muốn lung lay, hận đến vô cùng!
Ả ta đau đến mức nước mắt hòa nước mũi, xem ra còn có nước…
“A!” Mặc dù rất đau, nhưng ả ta vẫn quan tâm nhất đến hình tượng của chính mình.
Ả ta vội vàng lấy tay áo che mặt, vừa khóc, vừa chửi bới: “Sở Khuynh Ca, ngươi dám đánh ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi vu oan giá họa cho bản công chúa, tát ngươi một cái là quá nhẹ rồi.” Sở Khuynh Ca đã trở lại bên giường, kéo áo vạt của Tần tướng quân.
Lam Vũ vốn tưởng rằng Sở Vi Vân bị đánh có một chút đáng thương. Tuy nhiên, ả ta rõ ràng ngụ ý rằng công chúa là một kẻ phóng đãng, quả thực là không thích hợp.
Dù đúng hay sai thì cũng là bộ mặt của hoàng gia, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mặt nhiều người như vậy, lòng dạ cũng không nông nổi. Chẳng lẽ Vân quận chúa không phải là vẻ ngoài dịu dàng tốt bụng như vậy sao?
“Ta không vu khống ngươi, ngươi hãy nhìn xem ngươi đang làm gì?”
Mặc dù vải ống tay áo vắt ngang nhưng Sở Vi Vân vẫn có thể nhìn rõ ràng, Sở Khuynh Ca đã kéo quần áo của Tần tướng quân ra, đây không phải là ông trời giúp ta sao?
“Phu nhân, bà nhìn nàng ta xem, nàng ta… nàng ta không biết xấu hổ đến mức, ngay trước mặt nhiều người như vậy, muốn đối với Tần tướng quân…”
Lý phu nhân nhìn thấy quần áo của phu quân bị kéo ra, làm gì còn để tâm đến người khác.
Phu quân của bà một đời thanh liêm, tận trung báo quốc, bà quyết không cho phép những ngày cuối cùng của ông ấy bị chà đạp như thế.
“Không được động đến phu quân của tôi!”
Lý phu nhân thật sự điên rồi, không cần mạng chạy tới, nếu như không phải Lam Vũ mạnh mẽ, sợ rằng không thể ngăn cản bà ta.
“Không được phép đυ.ng vào phu quân của ta, không được phép!” Lý phu nhân đau lòng gào khóc, huynh đệ ở bên ngoài nghe thấy, lập tức xông vào.
“Lam Vũ, ngăn lại.” Sở Khuynh Ca đặt cái túi nàng luôn ôm xuống, từ trong đó lấy ra một đống đồ.
Lam Vũ không muốn động thủ với người trong phủ tướng quân, nhưng bây giờ, bất lực!
Chỉ có thể bước tới, dùng thân hình cao lớn ngăn cản bên ngoài giường bệnh.
“Đừng đυ.ng vào phu quân của tôi!” Lý phu nhân vẫn hét lên.
Sở Vi Vân sửa sang lại bản thân một chút, liền nhanh chóng giải thích với các huynh đệ không rõ sự việc: “Công chúa… Công chúa nghe lời gièm pha, muốn lấy máu cuối cùng của tướng quân, để giữ gìn nhan sắc.”
“Cái gì?”
Các tướng sĩ đã đi theo Tần tướng quân suốt thời gian qua, tất cả đều coi tướng quân như cha mẹ tái sinh của mình. Bây giờ nghe thấy như thế, làm sao có thể chịu được?
“Người phụ nữ ác độc này, thả tướng quân của chúng ta ra!”
“Thả tướng quân ra!”
Mười mấy người xông tới, thậm chí có người còn rút trường kiếm ra.
Lam Vũ lo lắng, nhưng hắn không muốn gϊếŧ người ở phủ tướng quân. “Công chúa…”
“Ngăn lại!” Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng nói, nhưng lại có tiếng hét lớn. “Mẹ kiếp! Ta gϊếŧ chết đôi chủ tớ không biết xấu hổ các ngươi!”
Có huynh đệ vung kiếm, một thanh kiếm lao về phía Lam Vũ…