Hai mắt của Mặc Sơ lập tức ươn ướt, cô cũng đoán được là, Mộ Thế Trung không thích Vạn Hương quan hệ tốt với người của nhà họ Quyền, bởi vì Mộ Thế Trung biết là có cừu oán, nhưng Vạn Hương thì không biết.
“Được! Chị Hương, tôi đồng ý với chị, chị tốt với tôi, tôi ghi nhớ trong lòng.” Mặc Sơ chỉ vào ngực mình.
Lúc này, Vạn Hương mới gật đầu, bà ta bấm số gọi cho Mộ Thế Trung: “Thế Trung, lúc tôi mua hàng ở siêu thị, siêu thị xảy ra chuyện người đông kệ hàng đổ, chân tôi cũng gãy rồi.”
Mặc dù trước đó Mộ Thế Trung từng cãi nhau với Vạn Hương mấy lần, hôm nay sau khi mọi chuyện ở công ty đều đã kết thúc, tâm trạng của ông ta cũng đã tốt lên.
“Bà đang ở bệnh viện nào, tôi tới ngay!” Mộ Thế Trung hỏi bà ta.
Sau khi Vạn Hương báo tên của bệnh viện, Mộ Thế Trung vội vàng chạy tới.
Ông ta vừa thấy đây là bệnh viện của Quyền Đế Sâm thì ông ta không cho phép Vạn Hương làm phẫu thuật ở đây nữa.
“Chúng ta chuyển viện!” Mộ Thế Trung nói.
Lục Vũ Trạch liếc ông ta một cái: “Tùy ông!”
Anh ta là bác sĩ, anh ta có y đức, anh ta sẽ chữa trị thật tốt cho Vạn Hương, nếu Mộ Thế Trung khăng khăng đòi chuyển viện, anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Mộ Thế Trung gọi cho bệnh viện khác, sau khi chuyển Vạn Hương đi, Lục Vũ Trạch nói với Mặc Sơ đang ở trong phòng làm việc: “Phu nhân, bọn họ đã đi rồi!”
Mặc Sơ gật đầu: “Tùy bọn họ thôi!”
Cố Thiên Du ở trong lòng cô cũng bắt đầu động đậy cái miệng nhỏ, Mặc Sơ vươn tay ra xoa đầu của Cố Thiên Du: “Đói rồi nhỉ! Đi thôi, về nhà ăn sữa thôi!”
Trước khi cô đi, cô nói với Lục Vũ Trạch: “Nếu có thông tin chữa trị của bà Mộ, nói với tôi một tiếng, được không?”
“Được!” Lục Vũ Trạch đồng ý với cô.
Mộ Thế Trung chuyển Vạn Hương tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất thành phố S, sau khi cho Vạn Hương làm phẫu thuật xong, ông ta xem đồng hồ, đã là buổi tối rồi, sắp đến giờ ăn cơm với đám Chu Thừa Vận rồi.
“A Hương…” Mộ Thế Trung thấy bà ta đã tỉnh: “Sao bà không cẩn thận gì vậy? Để người giúp việc đi mua đồ là được rồi!”
Vạn Hương tỉnh lại nhìn thấy ông ta: “Người giúp việc cũng ăn tết, một số đã về rồi, còn nữa một số người đã đến kỳ hợp hợp đồng, tôi cho bọn họ đi rồi!”
Bởi vì công ty Mộ Thị rơi vào trạng thái lỗ vốn, bà ta cũng không muốn có nhiều người giúp việc như vậy.
Mộ Thế Trung có thể cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm của bà ta, ông ta nắm tay Vạn Hương: “Bây giờ đã ổn rồi, việc kinh doanh của Mộ Thị sẽ đi vào quỹ đạo! Bà đừng lo!”
Khi hai người đang nói chuyện, hai anh em Mộ Dật Phong và Mộ Ngạn Hạo cũng đã tới.
“Dì Hương…” Mộ Dật Phong chào bà ta.
“Mẹ…” Mộ Ngạn Hạo nhìn thấy chân bà ta đã bó thạch cao cố định trên giá: “Chắc chắn là rất đau! Con đã nghỉ đông rồi, hàng ngày con sẽ tới chăm sóc mẹ!”
Vạn Hương nhìn cả nhà bốn người đã tập trung lại, mặc dù bà ta đau người, nhưng trái tim lại ngọt ngào: “Mẹ không sao, các con phải làm gì thì cứ làm cái nấy đi!”
Mộ Dật Phong nói: “Bố, bảy giờ tối anh Chu mời ăn cơm.”
“Mau đi đi!” Vạn Hương giục bọn họ: “Công ty quan trọng hơn, tôi không sao!”
Mộ Thế Trung gật đầu: “Ăn cơm xong, tôi tới thăm bà!”
Ba bố con đi ra khỏi bệnh viện, rồi cùng đi tới khách sạn ăn cơm.
…
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ hâm nóng sữa rồi cho em bé uống, Trương Vân nhận lấy: “Bà chủ, ông chủ tốt với Thiên Du thật đấy, mỗi tối đều sẽ tới xem cô bé.”
Có thể không tốt sao? Trong lòng Mặc Sơ hơi chua sót, dù sao thì cũng là con gái ruột của anh mà!
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!
Mặc Sơ ngồi trên sô pha, nhìn cảnh hoàng hôn tứ hợp, cô cũng không biết Vạn Hương thế nào rồi.
Khi cô đang nghĩ về chuyện này, Vạn Hương đã gửi tin nhắn tới: “Đừng lo, phẫu thuật rất thành công, tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Trong lòng Mặc Sơ vừa ngọt vừa chua sót, thế giới của đàn ông, tràn ngập thù hận và chiến tranh, phụ nữ thì lại có một loại cảm giác bất lực.
Cô nhắn lại một tin: “Chị Hương, chị dưỡng thương cho khỏe, tôi rảnh tôi sẽ tới thăm chị!”
Cô vừa bỏ điện thoại xuống, thì Quyền Đế Sâm quay về.
“Ngày mai anh có còn phải đi làm không?” Mặc Sơ hỏi anh.
Quyền Đế Sâm lắc đầu: “Ngày mai không đi làm, tối nay có tiệc xã giao! Có thể anh sẽ về muộn một chút.”
“Em chuẩn bị quần áo cho anh!” Mặc Sơ ngồi dậy.
“Không cần!” Quyền Đế Sâm đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô: “Mặc comle đi làm bình thường…”
Anh còn chưa nói xong, anh đã nhìn thấy trên tay cô có vết thương mới: “Này là sao?”
Mặc Sơ nói: “Hôm nay em đưa Thiên Du đi mua đồ ở siêu thị, quá đông người nên đã xảy ra việc sập kệ hàng…”
Quyền Đế Sâm biết chuyện này, nhưng anh không ngờ Mặc Sơ cũng ở hiện trường, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Sơ Nhi…”
“Em không sao!” Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh: “May mà có chị Hương đẩy em ra, nhưng chị ấy lại bị thương, chân bị gãy, vừa làm xong phẫu thuật ở bệnh viện!”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Chị Hương mà em nói? Là bà Mộ hiện tại?”
“Đúng thế!” Mặc Sơ nhanh chóng gật đầu.
Hai mắt của Quyền Đế Sâm trở nên sâu thẳm, anh vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cô: “Đi, đi lên tầng, anh bôi thuốc cho em!”
“Không phải anh có buổi xã giao à?” Mặc Sơ đi lên tầng cùng anh.
“Đi muộn một lúc cũng không sao.” Quyền Đế Sâm kéo cô lên tầng hai, anh lấy một số thuốc bôi dự phòng bình thường rồi bôi lên tay cho cô.
Anh nhìn cơ thể cô: “Có bị thương chỗ khác không?”
Mặc Sơ hơi đỏ mặt: “Nếu chỗ khác trên người mà có, thì buổi tối về bôi tiếp!”
Quyền Đế Sâm cúi đầu hôn lên môi cô: “Sơ Nhi, giờ phút này anh chỉ muốn bôi thuốc cho em, anh cũng không muốn đi nữa!”
“Sao có thể như thế được cơ chứ!” Mặc Sơ thấp giọng cười: “Lấy đại sự làm trọng! Tối em chờ anh về!”
Quyền Đế Sâm lại không kìm được hôn lên môi cô rồi mới đi khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Dương Tử lái xe đi về phía khách sạn.
Anh nói với Dương Tử: “Anh đi điều tra chuyện đổ kệ hàng ở siêu thị, với cả điều tra thêm về Vạn Hương, từ xuất thân đến bối cảnh, không bỏ sót chữ nào cho tôi!”
Quyền Đế Sâm không phải là người đơn thuần, Vạn Hương nhanh nhẹn cứu Mặc Sơ như vậy, Mặc Sơ đã nợ ân tình, cái này là Vạn Hương tắp tâm gây ra? Hay là khởi đầu của một âm mưu khác?
Quyền Đế Sâm không phải Mặc Sơ, anh sẽ không dễ dàng tin tưởng một người!
“Vâng!” Dương Tử trả lời.
Khách sạn.
Lúc ba bố con Mộ Thế Trung tới, bọn họ đã đợi Chu Thừa Vận mấy phút.
Lúc anh ta tới, trên bàn còn trống một vị trí.
“Phu nhân nhà tôi không khỏe, không thể tới được.” Mộ Thế Trung nói: “Anh Chu, mong lượng thứ.”
Chu Thừa Vận gật đầu: “Cho tôi gửi lời hỏi thăm phu nhân! Vị trí này còn có một người, là ông chủ chân chính của tôi! Tôi chỉ làm việc cho anh ấy mà thôi!”
Lòng Mộ Thế Trung run lên: “Ông chủ của anh sao? Anh ta cũng sẽ tới à?”
“Đúng vậy!” Chu Thừa Vận cười nhẹ.
“Trước đó tôi chưa nghe anh nói, anh cũng là người đại diện pháp nhân của công ty mà!” Trước khi Mộ Thế Trung hợp tác với anh ta, ông ta cũng từng đi New York điều tra.
Chu Thừa Vận chỉ cười nhạt, anh ta cũng không lên tiếng.
Mộ Dật Phong dâng lên một dự cảm chẳng lành, nếu phía sau còn có ông chủ, bọn họ ký hợp đồng lại thuận lợi như vậy, thì chỉ có thể là người đó…
Sao anh ta lại không đoán ra chiêu này cơ chứ!
Khoảng mười phút sau, vẫn chưa thấy ông chủ phía sau tới.
Mộ Thế Trung và Mộ Dật Phong đang như đứng đổng lửa như ngồi đống than, rốt cuộc là thế nào, sao không cho biết một cách thống khoái luôn đi!
Mặc dù từ trên nét mặt của bố, Mộ Ngạn Hạo nhìn ra có điểm kỳ lạ, anh ta cũng không dám nói gì.
Anh ta cũng chỉ có thể chờ ông chủ phía sau tới thôi!
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, cô gái lễ tân ở cửa, dẫn một người mà bọn họ đều vô cùng quen thuộc đi vào.
Quyền Đế Sâm mặc một bộ comle màu đen, cắt may vừa người, tóc chải tỉ mỉ, cả người mang theo ý cười thắng lợi mà lạnh như băng, anh bước từng bước tới.
Người sửng sốt ở hiện trường là ba bố con nhà họ Mộ!
Mặc dù bọn họ đang đoán thầm người đó là anh, nhưng mà, khi Quyền Đế Sâm đích thân tới, bọn họ vẫn không thể chấp nhận được sự thật như thế này!
Nhưng mà, cái này cũng khó trách!
Trước giờ Quyền Đế Sâm không có tham gia vào cuộc đàm phán bỏ vốn của công ty, anh cũng không có ngăn cản công ty ở nước ngoài này, vậy thì, kết quả chỉ có thể chứng munh, luôn là anh đứng trong tối hợp tác.
Anh đi vào, Chu Thừa Vạn đã đứng lên nói: “Tổng giám đốc Quyền…”
Mộ Thế Trung và Mộ Dật Phong với cả Mộ Ngạn Hạo, ba người như bị điểm huyệt đứng yên vậy, một động tác cũng không có, một câu cũng không nói ra được.
Kết quả như thế này, không phải là kết quả mà bọn họ muốn.
Sau khi bọn họ phấn khởi được nửa ngày trời, thì bị đánh cho hiện nguyên hình.
Đây chẳng qua là Quyền Đế Sâm dùng công ty bên ngoài bố trí một cái bẫy mà thooi!
Nhưng mà, bọn họ vẫn mắc câu!
Chu Thừa Vận giới thiệu cho Quyền Đế Sâm: “Đây là chủ tịch Mộ, vị này là giám đốc Mộ, vị này là cậu hai Mộ…”
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn ba người một cái, anh nhếch lên một nụ cười nhạt, trò chơi này mới vừa bắt đầu, anh vẫn còn nghiêm túc chơi cơ!
Cho dù trong lòng Mộ Thế Trung có hận nhiều đến đâu đi chăng nữa, giờ phút này ông ta cũng không thể thể hiện ra, ông ta đành phải đứng dậy, rồi gật đầu: “Tổng giám đốc Quyền…”
Mộ Dật Phong và Mộ Ngạn Hạo lần lượt đứng dậy, chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Quyền…”
Quyền Đế Sâm cũng là con cáo già tỉnh bơ, anh ngồi xuống rồi nói: “Tổng giám đốc Mộ, sau này Thừa Vận sẽ tới thành phố S làm việc, mọi người làm việc chung vui vẻ!”
Chu Thừa Vận nâng ly rượu lên: “Nào, cạn ly vì cuộc hợp tác của chúng ta!”
Quyền Đế Sâm hưởng thụ niềm vui của trả thù, anh nhìn ba người nhà họ Mộ ở đối diện, sắc mặt họ vô cùng khó coi mà bọn họ vẫn phải giả vờ làm ra vẻ hòa nhã.
Anh đã từng nói, anh sẽ đùa chết công ty Mộ Thị, sao anh có thể để cho người khác ký hợp đồng cơ chứ?
Chu Thừa Vận là công ty nước ngoài mà anh gây dựng mấy năm trước, anh đã nhìn trúng tài hoa của thanh niên trẻ này, đầu tư cho Chu Thừa Vận làm.
Trên thế giới này, bất kỳ người nào cũng không điều tra ra, công ty của Chu Thừa Vận có quan hệ gì với anh.
Hôm nay đầu tiên là Quyền Đế Sâm cho nhà họ Mộ bất ngờ, giống như trên trời rớt xuống cái bánh, sau đó buổi tối lại cho bọn họ đòn phủ đầu, để cho họ biết, tất cả chẳng qua là thủ đoạn của Quyền Đế Sâm đùa giỡn thương trường mà thôi.
Mộ Thế Trung đã chân chính lĩnh hội được một phen, bản lĩnh lật mặt như cắt phủ tay làm mưa của Quyền Đế Sâm.
Khi ông ta sớm nắng chiều mưa, thì anh đã nắm giữ được nhà họ Mộ một cách chắc chắn trong tay rồi.
Mộ Dật Phong không ngồi được nữa, anh ta đứng lên rồi nói: “Tôi xin lỗi không tiếp được!”
Anh ta đi ra khỏi phòng bao, trong lòng có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, anh ta cho là anh ta đã cứu được Mộ Thị, nào ngờ lại là một cái bẫy khác của Quyền Đế Sâm?
Quyền Đế Sâm vô cùng nhàn nhã dựa lưng vào ghế: “Tổng giám đốc Mộ, sau này mọi người hợp tác vui vẻ!”
Câu này cực kỳ có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Cái gọi là hợp tác vui vẻ của anh, tất nhiên là…