Mặc Sơ có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và phóng túng của anh, sau khi anh tới sở cảnh sát, thì không nói một lời.
Có phải anh nghĩ cô xin anh thả mẹ của bạn nhỏ đó ra, anh đang tức giận?
Cho nên, anh liền điên cuồng với cô như thế này?
Cô chống cự lại một xíu, không hề có tác dụng nào trong mắt anh.
Bất kể cô có chống cự lại anh như thế nào, anh cũng có thể dễ dàng công phá thành trì của cô.
Lưỡi cô bắt đầu tê, dù cô có trốn đến đâu, anh cũng có thể tìm được.
Cô né tránh, anh tấn công.
Cô tê dại, anh mạnh mẽ.
Trong suy nghĩ của Quyền Đế Sâm, sự né tránh và chống cự của cô là cô đang hoài nghi anh, cô không muốn làm chuyện thân mật với anh!
Anh vừa nghĩ tới đây, thì ngoại từ muốn chinh phục cô ra, anh còn cảm thấy đau lòng.
Trải qua thời gian dài, sự nhu thuận của cô, cũng chỉ hình tượng.
Một khi cô trở nên quật cường, thì giống như sư tử nhỏ, cả người đều ở trạng thái tấn công.
Tất nhiên, bản thân chính là một mãnh thú xưng bá thế giới, cho dù là sư tử, thì cũng phải nằm rạp dưới chân anh.
Một người đàn ông chinh phục phụ nữ, có thể không liên đến tình yêu.
Nhưng, một người đàn ông đã có tình yêu, thì chắc chắn sẽ chinh phục người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm có thể làm một chuyện không biết mệt, anh làm nó nhiều lần, làm đến nỗi Mặc Sơ không chịu được nữa.
Vốn dĩ Mặc Sơ không có ý chống cự lại anh, chẳng qua với tình yêu trước giờ phụ nữ luôn thích bầu không khí chậm rãi thư thả, chứ không phải kiểu mưa to gió lớn như thế này.
Khi cô phát hiện, nếu cô mà không đón ý hùa theo anh, anh sẽ mãi như thế này, hôn cô đến nỗi ngất xỉu.
Lúc này, Mặc Sơ ôm lấy cổ anh, từ né tránh cũng chuyển thành chủ động dây dưa lưỡi với anh.
Từ bị động chuyển thành chủ động, cũng chính là chuyện trong một cái nháy mắt.
Nhưng mà, cái này lại có thể làm cho Mặc Sơ có thời gian hít thở.
Quyền Đế Sâm thấy cô trở nên mềm mại, cô đã ấm áp hơn vài phần rồi, anh cũng không thô bạo như lúc bắt đầu nữa.
Anh vừa hôn cô chậm lại, vừa kéo quần áo trên người cô ra…
Mặc dù trong lòng không lạnh như bên ngoài, nhưng mà, mùa đông giá rét bị người ta lột sạch, Mặc Sơ vẫn thấy lạnh run.
Tất nhiên, chủ yếu là bởi vì thái độ của Quyền Đế Sâm.
Anh bế cô lên, đặt cô lên sô pha mềm, anh cũng phủ lên người cô như hình với bóng.
Sô pha lõm xuống, gần như là hình dạng của cô.
Khi trọng lượng của anh đè xuống nữa, thì càng che cô đến nỗi không nhìn được nữa.
Môi anh tách khỏi môi cô, anh hôn lên cần cổ trắng ngần duyên sáng như thiên nga của cô, với cả xương quai xanh như hồ điệp vỗ cánh…
Mặc Sơ cảm thấy, lần này anh khác!
Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Em không muốn…”
Tiếng nói của cô rất thấp.
Nhưng mà, với sự nhạy cảm của Quyền Đế Sâm, thì anh vẫn nghe được.
Cánh môi canh đang đi tới đi lui trên xương quai xương hồ điệp của cô, cánh môi từ ấm áp dần biến thành lạnh lẽo.
Lúc này, anh ngưng mắt nhìn cô, cô không muốn làm với anh nữa?
Đương nhiên là anh có thể chắc chắn, trong lòng cô không có người đàn ông khác.
Vậy thì, chính là lúc này cô không có tâm trạng làm với anh.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, đôi mắt anh bí hiểm khó dò, đôi mắt đen nhánh có một tia lạnh lẽo.
Điều này khiến cô không chắc chắn, cô cũng khá ít thấy anh như thế này.
Cô thấp giọng nói: “Anh từng nói, anh sẽ không ép em…”
Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên của cô là bị anh cường thế chiếm lấy.
Qủa thật, trong lòng Quyền Đế Sâm cảm thấy anh có vài phần nợ cô.
Anh buông cô ra, không nói một lời đứng dậy luôn, sau đó đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ đưa hai tay ra ôm lấy người, cô nhìn quần áo của mình rơi khắp sàn, cô đi cầm quần áo ngủ lên mặc vào, sau đó nằm xuống ngủ.
Tất nhiên, cô không có buồn ngủ.
Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh vặn nước rất to, rơi lộp bộp trên sàn.
Quyền Đế Sâm tắm nước lạnh, người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế, sau khi bùng nổ thì càng không thể vãn hồi.
Anh có suy nghĩ yêu cô.
Cô không muốn.
Anh không muốn cưỡng ép cô.
Quyền Đế Sâm tắm nước lạnh xong, anh đi vào thư phòng.
Anh gọi điện cho Cố Trạch Dã: “Ra ngoài uống rượu!”
Cố Trạch Dã đang hút thuốc ở ban công, anh ta cũng muốn đi ra ngoài.
Hai người gặp mặt ở câu lạc bộ tư nhân, sau khi gọi rượu trắng xong thì rót hai chén.
Chén rượu sứ Thanh Hoa, trong trang nhã lại có thể nhìn thấy văn hóa sâu đậm bên trong.
Cố Trạch Dã nói: “Sáng mai, tôi sẽ cho tổ điều tra phát ra báo cáo không được phép chửi bới cậu, đoàn người biểu tình ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải ngày hôm nay, ngày mai sẽ dựa vào tình tiết nghiêm trọng, thả ra!”
“Tối nay đã thả một bà mẹ có con ra rồi!” Quyền Đế Sâm uống một ngụm rượu: “Ngoài ra, chuyện này liên qua tới Thiên Tàn Đường! Dương Tử có một số chứng cứ, ngày mai tôi bảo anh ta lấy cho cậu.”
Cố Trạch Dã gật đầu: “Được!”
Anh ta gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát đi xử lý chuyện này, sau đó anh ta bỏ điện thoại xuống: “Mộ Dật Phong trở về rồi, bắt đầu phá rối rồi!”
“Không đủ gây sóng gió!” Quyền Đế Sâm nói: “Cái trò vặt này, không lên được mặt bàn, công ty nhà họ Mộ là tình thế bắt buộc với tôi, hoặc là có được, hoặc là phá hủy. Nhưng mà, tôi thích làm người đằng trước hơn, gϊếŧ người chẳng qua là chuyện đầu rơi xuống đất, giày vò người ta mới thú vị. Công ty Mộ Thị đổi chủ, sau khi thuộc về tôi, tôi muốn xem xem Mộ Thế Trung sẽ nghĩ như thế nào.”
Hai người là bạn thân không giấu nhau điều gì, anh cũng chỉ sẽ mở lòng nói ra tâm tư trước mặt Cố Trạch Dã.
“Đây đáng lẽ là chuyện tốt, sao lại muốn gọi tôi ra uống rượu vậy?” Cố Trạch Dã nhìn anh.
Quyền Đế Sâm thản nhiên nhếch môi: “Chắc tại tôi cấm dục lâu rồi, muốn uống rượu!”
Cố Trạch Dã bị Quyền Đế Sâm đùa, anh ta trừng mắt lườm Quyền Đế Sâm một cái, đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng!
“Đợi khi Mặc Sơ không để ý đến cậu nữa, tôi cũng sẽ làm một quần chúng hóng hớt xem kịch vui!” Cố Trạch Dã hừ một tiếng.
Quyền Đế Sâm như nghĩ tới điều gì đó, hiện tại giữa anh và Mặc Sơ đã có khoảng cách rồi.
Anh im lặng uống một ngụm rượu!
“Bị tôi đoán trúng rồi à?” Cố Trạch Dã mỉm cười: “Hai người sao vậy?”
“Tín nhiệm!” Quyền Đế Sâm là một người thông minh: “Từ lần trước tôi không nói thật với cô ấy, vợ chồng Mặc Thị là tôi bẫy bọn họ, cô ấy bắt đầu giảm tin tưởng tôi.”
Cố Trạch Dã cũng hiểu, anh ta gật đầu: “Vấn đề an toàn thi công tuyến tàu điện ngầm lần này, cô ấy cũng hoài nghi là cậu âm mưu à!”
“Phải!” Quyền Đế Sâm nắm chặt chén rượu: “Có phải đời này con người từng làm một chuyện thì đều sẽ bị dán mác như thế không hả?”
Cố Trạch Dã thở dài: “Tôi cũng không tốt hơn cậu là mấy! Hết năm, tôi sẽ ngả bài với Vãn Vãn, mọi thứ có liên quan đến đứa bé, phỏng chừng nội bộ nhà chúng tôi sẽ gay lắm đây. Mặc Sơ là một người phụ nữ dịu dàng rộng lượng, Vãn Vãn có tính cách như kia…”
Quyền Đế Sâm nâng chén, chạm chén với anh ta: “Chỉ có thể nói, sinh vật như phụ nữ, còn khiến người ta khó hiểu hơn cả tài chính và chính trị.”
Cố Trạch Dã gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bên trong câu lạc bộ tư nhân, hai người Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã uống rượu đêm khuya xong thì ai về nhà nấy.
Quyền Đế Sâm trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, anh ngủ cạnh Mặc Sơ.
Trời rét lạnh, thành phố S thuộc phương Nam và cũng không cung cấp hệ thống sưởi.
Mặc Sơ cuộn tròn người, nhưng nằm thế nào cũng ngủ không ấm.
Khi l*иg ngực dày rộng của Quyền Đế Sâm áp vào cô, cô mới cảm nhận được sự ấm áp.
Cho dù anh có hơi giận, anh vẫn ôm cô vào lòng.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, cô ngửi thấy mùi rượu, cô mở mắt ra nhìn anh: “Đế Sâm, anh uống rượu à?”
“Ừm.” Anh trả lời nhỏ.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: “Em biết, em nói câu đó, là em không đúng! Vụ án an toàn thi công tuyến tàu điện ngầm, có thể là âm mưu của người khác, cũng có thể chỉ là một sự trùng hợp, cho dù lần trước anh giấu em chuyện bố mẹ nuôi của em, em vẫn bằng lòng tin tưởng, Đế Sâm chỉ muốn trả thù, anh là một người tốt, anh sẽ không tổn hại đến tính mạng của hơn một trăm người để hoàn thành việc trả thù của mình.”
Đôi mắt Quyền Đế Sâm sâu như biển, anh nhìn cô, cánh môi khẽ mấp máy, nhưng lại không có nói gì.
“Anh hãy tha thứ cho em đã nghĩ anh như vậy!” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”
Quyền Đế Sâm vẫn chưa nói chuyện, anh càng yên lặng, thì càng có vẻ sóng ngầm mãnh liệt.
“Anh không để ý đến em nữa sao?” Mặc Sơ chớp mắt: “Em cũng cảm thấy hổ thẹn vì em có suy nghĩ như thế!”
Lúc này, Quyền Đế Sâm nói: “Trong lòng em có suy nghĩ, có thể không nói ra!”
“Anh là chồng của em, anh là người mà em muốn chung sống cả đời, cho dù em có nghĩ như thế, cũng là em không đúng!” Mặc Sơ cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, cô vươn tay ra ôm cổ anh: “Là em không đủ tin tưởng anh!”
Quyền Đế Sâm gật đầu: “Anh biết rồi! Ngủ đi!”
Chỉ thế thôi à? Mặc Sơ thấy anh đã nhắm mắt, đương nhiên là cô có thể cảm nhận được sự xa cách và lạnh nhạt của anh rồi.
Cô cắn môi, ảo não tại sao mình lại nghĩ anh như thế?
Cô không ngủ được, nên xoay tới xoay lui trong chăn.
Thỉnh thoảng bắp chân cũng cọ qua bắp chân anh, trên chân anh có lông, khi ngón chân cô xoẹt qua, ngưa ngứa, tê tê…
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: “Không muốn ngủ?”
“Em không ngủ được!” Mặc Sơ nhỏ giọng nói.
Quyền Đế Sâm mở mắt ra, cô lại nói: “Hay là? Em ra phòng khách ngủ nhé!”
Cô lo cô làm phiền đến giấc ngủ của anh, cô nhích tới nhích lui như thế này, anh cũng không ngủ yên được.
Anh giữ lấy chân cô: “Lạnh như này, còn ngủ một mình hả?”
Bàn tay anh rất ấm áp, hai chân của cô đều lạnh băng, giờ phút này cô cảm thấy cô không muốn rời xa bàn tay anh.
“Em lạnh quá, em sưởi ấm thế nào đây?” Mặc Sơ nhìn anh.
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm giống như vũ trụ biến hóa thất thường, anh yên lặng nhìn cô, cô lại đỏ mặt!
Bởi vì, cô nhớ tới lần đó, buổi tối mưa to gió giật sấm chớp, cô và anh sưởi ấm ở trên xe…"
“Sơ Nhi, trái tim đã tổn thương cần khép lại, cũng cần thời gian!” Quyền Đế Sâm cúi đầu nói.
Nét mặt của Mặc Sơ tái nhợt, anh đã nhìn ra suy nghĩ của cô từ lâu, nhưng, anh cực kỳ có tính nhẫn nại, anh không hỏi!
Anh không hỏi, không có nghĩa là anh không biết!
“Xin lỗi!” Thân là người bên gối thân mật nhất, cô nghĩ giống người khác, thì sao cô xứng với sự cưng chiều mà Quyền Đế Sâm dành cho cô đây?
Mặc Sơ hoảng hốt nói: “Đế Sâm, em biết, em sai rồi! Anh đánh em mắng em cũng được, anh đừng tự khó chịu, có được không?”
“Sơ Nhi, em không sai!” Quyền Đế Sâm thở dài: “Đây vốn là tác phong làm việc của anh!”