Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 336: Người thân thiết nhất

Mặc Sơ nghe, thu mua trong kinh doanh gì gì đấy, cô cũng không hiểu!

Cô chỉ nghe là được rồi!

Tiểu Mễ lại nói tiếp: “Nghe nói, Mộ Dật Phong về rồi!”

Mặc Sơ ngưng mắt, anh ta về rồi ư?

Mộ Dật Phong trở về, là muốn nắm giữ gia nghiệp của nhà họ Mộ sao?

Nếu mà là như thế thật, người đàn ông này vẫn là người rất có trách nhiệm.

“Mộ Dật Phong chưa có bạn gái nhỉ! Liệu anh ta có tới công ty chúng ta đăng ký không nhỉ?” Tiểu Mễ hỏi với vẻ thèm muốn vô hạn.

Mặc Sơ mỉm cười nói: “Em nằm mơ giữa bạn ngày đi! Bây giờ anh ta đang bận rộn thu dọn cục diện rối rắm ở công ty! Làm gì còn lo đến chuyện tình yêu hả?”

Tiểu Mễ bĩu môi: “Chị Mặc, nếu có một người phụ nữ động viên tinh thần cho anh ta, có khi anh ta có thể giải quyết được chuyện công ty Mộ Thị thật đấy chứ?”

“Em muốn đi à?” Mặc Sơ trêu cô ta.

“Em nói đùa thôi!” Tiểu Mễ đi ra ngoài.

Mặc Sơ lắc đầu, khi cô còn chưa đặt cốc xuống, Kiều Thanh Du đã gọi điện thoại tới rồi!

“Mặc Sơ, Mộ Thị và Quyền Thị sắp giao chiến rồi đấy!” Kiều Thanh Du nói: “Mộ Dật Phong biến mất lâu như vậy rồi, vừa trở về đã làm to chuyện!”

Mặc Sơ hiểu, ân oán của thế hệ trước, thế hệ này phải giải quyết thì mới đuộc.

“Bọn họ đánh thế nào?” Mặc Sơ cũng rất ít khi hỏi Quyền Đế Sâm chuyện công việc, dù sao thì không trong nghề không biết tình hình, cô cũng chỉ có thể là người thân mật nhất trong cuộc sống của anh.

Kiều Thanh Du gửi một link cho cô: “Cậu xem cái này đi!”

Mặc Sơ ấn mở ra xem, cô vừa xem mặt đã biến sắc.

Đây là một tin có liên quan tới chuyện hơn một trăm người thi công tuyến đường tàu điện bị thiệt mạng, có người báo tên, đây là Quyền Đế Sâm gây nên, anh đã xúi giục kẻ nghiện thuốc phiện đi hút thuốc phiện trong tuyến đường tàu điện ngầm chưa thi công xong, đồng thời còn phá hoại thiết bị, và đã gây ra cái chết của hơn một trăm người.

Trong nháy mắt này, Mặc Sơ cảm thấy tay chân lạnh toát.

Cô biết, Quyền Đế Sâm thiết kế tiểu xảo, là có thể thúc đẩy ra tai nạn như thế.

Nhưng mà, cái này là anh làm thật sao?

Trong ấn tượng của cô, anh không phải một người đàn ông coi mạng người như cỏ rác như thế này!

Nhưng mà, tác phong làm việc như thế này, lại rất giống của anh!

Cô cũng biết, lòng báo thù của anh đã đến mức độ không thể kìm chế được nữa.

Thậm chí Mặc Sơ còn không dám hỏi anh!

Nếu cô hỏi anh, thì chính là cô không tín nhiệm anh!

Cô quả quyết không hỏi anh, bày tỏ cô tin tưởng anh tuyệt đối!!

Đúng là anh đối xử tốt với cô, nhưng mà, không có nghĩ là anh cũng đối xử tốt với người khác!



Bệnh viện.

Mộ Dật Phong đi tới bệnh viện, thăm Mộ Thế Trung.

Mộ Ngạn Hạo ở bên cạnh chơi điện thoại.

Vạn Hương thì đưa tay ra năm tay Mộ Thế Trung.

“Dật Phong, con tới rồi à!” Vạn Hương nhìn anh ta: “Con có thể tới, bố con rất vui.”

Mộ Dật Phong nhìn ông cụ trước giờ luôn ngang ngược không chịu khuất phục, gần như là không có gì mà ông ta không làm được, giờ phút này, lại đang nằm dựa vào máy móc để duy trì sinh mệnh.

“Con muốn ở riêng với ông ấy!” Mộ Dật Phong thấp giọng nói.

“Được!” Vạn Hương kêu Mộ Ngạn Hạo cùng đi ra ngoài.

Ở trong phòng bệnh, Mộ Dật Phong ngồi xuống bên cạnh bố, anh ta nhìn Mộ Thế Trung, rồi nói: “Bố, con về rồi!”

Nếu như nói, nếu trên thế giới này có kỳ tích, thì chính là máu mủ tương liên.

Giờ phút này, Mộ Thế Trung đang hôn mê, thế mà đã mở mắt ra.

“Dật Phong…” Hình như là Mộ Thế Trung không dám tin là, con trai cả của ông ta, đã trở về rồi thật sao?

“Là con đây!” Mộ Dật Phong nhìn ông ta chăm chú.

Mộ Thế Trung cười lạnh một tiếng: “Còn còn biết trở về à?”

Mộ Dật Phong không có nói chuyện.

Cho dù Mộ Thế Trung rất vui mừng, nhưng mà, hai người đều cảm thấy mình có lý, không ai chịu cúi đầu với ai.

“Con sẽ không để cho Quyền Đế Sâm chiếm số một đâu!” Mộ Dật Phong nói.

Trong suy nghĩ của anh ta, Quyền Thế Sâm đầu tư vào Mộ Thị rồi làm chủ, là muốn chiếm lấy toàn bộ thị trường.

Ánh mắt của Mộ Thế Trung tối sầm lại, cuối cùng cũng không có nói gì hết.

“Bố dưỡng bệnh cho khỏe đi!” Mộ Dật Phong nói xong liền đi ra ngoài.

Sau khi anh ta đi ra ngoài, anh ta nói với Vạn Hương: “Gọi bác sĩ tới, bố tỉnh rồi!”

Vạn Hương vui mừng reo lên: “Thật thật à…”

“Mẹ, con đi gọi!” Mộ Ngạn Hạo nói: “Mẹ, con đi thăm bố con!”

“Được!” Vạn Hương chạy nhanh đến bên cạnh Mộ Thế Trung, bà ta nắm chặt lấy tay của Mộ Thế Trung, rồi vừa nói vừa nói: “Thế Trung, tốt quá rồi! Ông tỉnh lại rồi, Dật Phong cũng đã trở về rồi…”

Mộ Thế Trung nhìn bà ta chăm chú: “Không khóc…”

“Ừ ừ, ông tỉnh rồi, tôi vui!” Vạn Hương vội vàng lau nước mắt.

Lúc bà ta đang nói: “Bác sĩ tới rồi!”

Lúc bác sĩ kiểm tra cho Mộ Thế Trung, anh em nhà họ Mộ ở trên hành lang bên ngoài.

“Anh…” Mộ Ngạn Hạo gọi anh ta một tiếng.

Mộ Dật Phong liếc anh ta một cái, Mộ Ngạn Hạo đã trưởng thành rồi, cao bằng anh ta rồi!

“Anh, em đi theo anh học nhé!” Mộ Ngạn Hạo có hơi sợ anh ta: “Em biết là em không biết cái gì hết, anh dạy em đi!”

“Em biết đóng kịch!” Mộ Dật Phong thản nhiên nói.

“Em…” Có phải là Mộ Ngạn Hạo có thể lý giải là, anh cả đang bảo anh ta diễn kịch trong nhà không hả?

Mộ Dật Phong vỗ vai cậu ta: “Muốn làm gì thì cứ đi làm đi! Em muốn làm ngôi sao, thì đi đóng phim đi!”

Mộ Ngạn Hạo thấy trông anh ta không có vẻ là đang nói móc cậu ta: “Nhưng mà, bố…”

“Còn có anh!” Mộ Dật Phong nói xong liền đi luôn.

Có những người, trời sinh đã không thoát được những ràng buộc.

Có những người, trời sinh không biết kinh doanh.

Ví dụ, người trước là Mộ Dật Phong.

Ví dụ, người sau là Mộ Ngạn Hạo.

Mộ Dật Phong lát xe từ bãi đỗ xe, lúc anh ta chuẩn bị rời đi, trên chiếc xe bên cạnh có một người đẹp đi xuống.

Cô ta có mái tóc dài tự nhiên, để xõa trên vai, trên lưng, cô ta vừa cầm túi xách vừa nói chuyện điện thoại: “Anh là phòng 916, bây giờ tôi qua…”

Giọng nói quen thuộc, người phụ nữ vẫn xinh đẹp mà hiểu biết như cũ!

Mộ Dật Phong không ngờ rằng, anh ta sẽ gặp được Đường Tuyết Nhi ở chỗ này.

Đường Tuyết Nhi còn chưa nsoi xong, đã đυ.ng mặt Mộ Dật Phong rồi.

Cô ta nhìn thấy người đàn ông này trở về rồi!

Trên khuôn mặt tuấn dật của anh ta, là sắc màu đen trắng lạnh lùng, có sự hờ hững và xa cách không cho người khác lại gần.

Nhà họ Mộ xảy ra chuyện, Đường Tuyết Nhi cũng biết!

Khi cô ta còn chưa mở lời, Mộ Dật Phong đã mở cửa, lái xe đi rồi.

Đường Tuyết Nhi cũng quay người, lấy ra một cái giỏ trái cây từ trong xe, giáo viên trong trường đại học của cô ta bị ốm, cô ta tới thăm.

Có lẽ, vận mệnh luôn trêu đùa như thế nhỉ!

Cô ta và Mộ Dật Phong, trước đó không có tình cảm, sau khi hủy bỏ hôn ước, cũng không có tình cảm.

Cho dù có gặp lại, đến cả bạn bè bình thường cũng không bằng.

Hai người chỉ là người xa lạ mà thôi.

Sau khi Mộ Dật Phong lên xe rồi lái xe đi, sau đó anh ta nhìn thấy tin tức về chuyện Quyền Đế Sâm sau khiến người đi vào tuyến tàu điện ngầm hút thuốc phiện gây ra thương vong cho nhân viên, anh ta đã gọi một cuộc điện thoại.

“Tiếp tục đăng bài, khoản tiền đầu tiên đã đến rồi!” Mộ Dật Phong nói xong liền cúp máy.

Anh ta hạ cửa kính xe xuống rồi châm một điếu thuốc.

Mặc cho gió thổi bay tóc của anh ta, chiếc xe vẫn lao về phía trước.



Công ty Quyền Thị.

Tả Điện Vũ vội vàng gõ cửa văn phòng chủ tịch.

Sau khi anh ta đi vào, anh ta sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Quyền, có người tung tin không thật ở trên mạng, ghi đầu đề là hơn một trăm người tử vong ở tuyến tàu điện ngầm là xuất từ anh!”

Quyền Đế Sâm đang xử lý việc công, anh híp mắt lại: “Sau khi Mộ Dật Phong trở về, anh ta phản kích nhanh thật đấy! Đối với loại công kích trên mạng không có bằng chứng không có chứng cứ, anh ta không gây ra được bất kỳ ảnh hưởng nào tới tôi.”

Lúc này, Dương Tử cũng đã đi vào: “Tổng giám đốc Quyền, thông tin chính xác ở bệnh viện, Mộ Thế Trung đã tỉnh lại rồi!”

Quyền Đế Sâm gật đầu: “Trò hay mới bắt đầu trình diễn, thiếu ông ta thì làm sao được? Còn nữa, những trò vặt trên mạng không cứu vớt được Mộ Thị sắp sụp đổ, hoặc là bọn họ tuyên bố phá sản, hoặc là tuyên bố bị người ta thu mua!”

Bất kể là kết quả nào, Quyền Đế Sâm đều đã tung lưới lớn và chờ thu lưới rồi.

Buổi tối, sau khi Quyền Đế Sâm tan làm, anh đi về nhà.

Mặc Sơ đang đan khăn quàng cổ.

Quyền Đế Sâm đi tới: “Em còn biết cái này nữa à?”

“Đợi bọn em đi học, có bạn nữa sẽ tặng bạn nam cái này đấy!” Mặc Sơ mỉm cười nói: “Trong phim Hàn có đấy, anh biết vị trí địa lý của Hàn Quốc là sẽ có tuyết rơi đúng không, nam chính đứng ở trong trời đông tuyết phủ, trên cổ quàng chiếc khăn mà bạn nữ đan tặng, lãng mạn biết bao!”

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: “Cuối năm rồi, công việc rất bận rộn, có thời gian thì em hãy nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà, em muốn đan một cái tặng anh!” Mặc Sơ mỉm cười nói: “Hay là, anh chê em đan xấu, cho nên anh không cần?”

“Em có đan xấu đi chăng nữa, anh cũng cần hết!” Quyền Đế Sâm thấy cô đã đan được khoảng ba mươi xăng ti mét chiều dài rồi: “Nếu cái này mà tính mà đan xấu, thì trên đời này đều không còn tác phẩm thủ công xinh đẹp nữa đâu.”

Mặc Sơ nói: “Em chuẩn bị đan tám cái.”

“Sao nhiều thế?” Quyền Đế Sâm ngồi bên cạnh cô, sau đó chợt hiểu ra: “Em có rồi à?”

Bởi vì cái thai đầu tiên là song bào thai, cái thai thứ hai là tứ bào thai sao? Cho nên, tám người, mới cần tám cái!"

“Đương nhiên là không phải!” Mặc Sơ vừa đan vừa nói: “Ông nội một cái, mẹ anh một cái, chú Tần một cái, với cả cả nhà bốn người chúng ta, với cả một cái cho Quyền Đế Đình…”

“Em vất vả quá!” Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.

“Tóm lại là cả nhà!” Mặc Sơ ngẩng đầ lên nhìn anh, lúc này cô bỏ chiếc khăn đang đan được một ít xuống, cô duỗi tay ra ôm lấy cánh tay anh: “Đế Sâm…”

Quyền Đế Sâm vươn tay ra, kéo cô vào trong lòng anh: “Ừm, em muốn nói gì thì nói đi!”

Mặc Sơ dựa vào ngực anh: “Bây giờ các anh vẫn đang tiếp tục thi công tuyến đường tàu điện ngầm, anh phải gõ chuông cảnh tỉnh các quản lý nhiều vào, để bọn họ phải chú trọng đến an toàn của các công nhân. Bọn họ người sống ở tầng dưới cùng, nhưng mà, bọn họ cũng phải có quyền sống!”

“Được!” Quyền Đế Sâm gật đầu: “Anh sẽ nhắc nhở bọn họ mỗi ngày!”

Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào nói nhao nhao, Dương Tử gọi điện tới: “Tổng giám đốc Quyền, bên ngoài là người nhà của các công nhân đã tử vong, bọn họ bị kích động, đang biểu tình ở bên ngoài, muốn tìm anh và đòi một ý kiến!”

Quyền Đế Sâm đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

Nhìn thấy rát nhiều người đang giơ biểu ngữ, phía trên viết rất nhiều khẩu hiệu.

“Thương nhân lòng dạ thâm độc Quyền Đế Sâm coi mạng người như cỏ rác đi ra đây!”

“Bồi thường toàn bộ tổn thất cho chúng tôi, đừng làm rùa rụt cổ!”

“Tôi muốn người đàn ông nhà tôi sống lại, tôi còn một đứa con chưa đến một tuổi…”

“Bảo cảnh sát bắt thương nhân bất lương lại, báo thù cho công nhân tử vong…”

Mặc Sơ cũng đi ra chỗ cửa sổ theo, cô nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống.