Làm gì Úc Lạc Hàn không biết, Long Yên cậy có Trần Phù nâng đỡ, lấy Úc Lạc Hàn ra sai bảo!
Anh ta cũng không thèm nhìn Long Yên đã trầm giọng quát: “Đừng náo loạn nữa!”
Long Yên chỉ vào mũi anh ta: “Anh thái độ gì đấy? Bây giờ anh phải nghe lời tôi! Úc Lạc Hàn, anh có tin tôi bảo anh đi chết không!”
Úc Lạc Hàn nhìn Long Yên với vẻ hờ hững, anh ta quay người đi ra khỏi tiệc rượu.
Long Yên nhìn Trịnh Ngạo Tuyết đang khoanh tay trước ngực, cô ta đánh một mình, chắc chắn không phải là đối thủ của người phụ nữ này!
Nhưng mà, hôm nay cô ta dẫn người tới, chính là để làm náo loạn hôn lễ!
Mặc Sơ chính là kẻ thù mà Long Yên căm ghét nhất, cô ta sẽ không để cho Mặc Sơ sống yên ổn!
Long Yên nói với Trịnh Ngạo Tuyết: “Cô cứ chờ đấy cho tôi!”
“Tôi chờ đấy!” Trịnh Ngạo Tuyết gật đầu: “Tất nhiên, gần đây tôi cũng khá là nhàn rỗi, có thời gian rảnh đưa cô và bố cô đi đoàn tụ.”
Tất nhiên, địa điểm đoàn tụ, là trong tù.
Long Yên quay người đi ra ngoài.
Cô ta nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô ta đã cho người tới đập đám cưới rồi!
Khi Long Yên đi ra bên ngoài, cô ta lại nhìn thấy mấy người của cô ta đã bị bắt lại hết.
Một cô lính trong đó tiến lên, nói với Trịnh Ngạo Tuyết: “Mader, bọn họ cầm dao được quản lý chặt, xuất hiện ở nơi công chúng, chúng tôi đã bắt họ lại rồi!”
“Đi đến sở cảnh sát! Phải định tội gì thì định tội đấy!” Trịnh Ngạo Tuyết gật đầu.
“Vâng!” Long Yên đưa những người này đi!
Vẻ mặt của Long Yên khó coi đến cực điểm, hôm nay cô tới là để chĩa mũi nhọn vào Mặc Sơ, nào ngờ nửa đường lại lòi ra một Trịnh Ngạo Tuyết?
Trịnh Ngạo Tuyết này đúng là khắc tinh của Thiên Tàn đường!
Sau khi Long Yên và Úc Lạc Hàn cùng rời đi, cô ta chất vấn Úc Lạc Hàn: “Tại sao anh không ra tay với người phụ nữ đó? Tôi kêu anh tát cô ta cơ mà!”
Úc Lạc Hàn chỉ khinh thường liếc cô ta một cái: “Long Yên, cô chẳng qua chỉ là một con sâu ăn nhờ ở đậu mà thôi, cô cứ phải phùng má giả làm người mập, muốn làm một con rồng! Cô có vốn để làm một con rồng không?”
Long Yên bị Úc Lạc Hàn châm chọc một câu, cô ta không nói nên lời, cô ta trở tay định tát Úc Lạc Hàn.
Úc Lạc Hàn bắt lấy tay cô ta, đẩy cô ta về sau: “Cô muốn động vào tôi, trước tiên phải ước lượng xem mình có mấy cân mấy lạng đã!”
Anh ta nói xong, liền rời đi.
Long Yên nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, trong lòng thầm hận nói, Úc Lạc Hàn, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!
Hôn lễ.
Đám cưới của một đôi cô dâu chú rể vẫn tiến hành bừng bừng khí thế.
Đường Tuyết Nhi ở phía dưới giơ tay làm một thế OK với Mặc Sơ, Mặc Sơ gật đầu cảm kích.
Sau khi hôn lễ hoàn thành, Mặc Sơ đi ra phía sau sân khấu.
Tiểu Mễ lập tức cầm áo khoác khoác lên cho cô: “Lạnh như vậy, chị Mặc còn mặc váy, chị mau đi thay quần áo đi!”
“Tôi đâu thể mặc áo lông lên sân khấu dẫn chứ!” Mặc Sơ mỉm cười nói.
Mặc Sơ đi đến phòng thay quần áo, Tiểu Mễ ở bên ngoài nói: “Chị Mặc, bà Mộ rất tốt, cô ấy đặc biệt tói nói với chị chuyện này.”
Mặc Sơ thay quần áo xong đi ra: “Bà Mộ đâu?”
“Đã đi rồi ạ!” Tiểu Mễ nói.
Mặc Sơ gật đầu, cô còn trông thấy Mộ Ngạn Hạo ở trên bữa tiệc, cô đi qua: “Ngạn Hạo, sao mẹ cậu đi nhanh vậy?”
“Bà ấy bảo là trong người không thoải mái.” Mộ Ngạn Hạo cầm một ly rượu: “Chị Mặc, cạn ly nào!”
“Các cậu uống đi!” Mặc Sơ nói: “Tôi còn một số việc phải xử lý một chút!”
Mặc dù nhà họ Quyền và nhà họ Mộ có huyết hải thâm thù, ấn tượng của Mặc Sơ đối với Vạn Hương vẫn rất tốt, chỉ có điều, haiz…
Lúc này, Mặc Sơ đi tới bên cạnh Đường Tuyết Nhi và Trịnh Ngạo Tuyết: “Tuyết Nhi, Ngạo Tuyết, cảm ơn hai người, bằng không hôm nay tôi cũng không biết kết cục sẽ thế nào nữa.”
Đường Tuyết Nhi khoác tay lên vai Trịnh Ngạo Tuyết: “Chị dâu, người bỏ sức là Ngạo Tuyết!”
“Chị dâu, cô thật xinh đẹp!” Trịnh Ngạo Tuyết nhìn cô: “Người tới hôm nay là kẻ thù cũ của tôi, Úc Lạc Hàn! Nhưng mà, có một điểm buồn cười là, Úc Lạc Hàn lại trở thành thuộc hạ của Long Yên rồi!”
Mặc Sơ gật đầu: “Tôi từng gặp Úc Lạc Hàn rồi, người này sâu không lường được! Ngoài mặt anh ta mặt không đổi sắc, thực ra chắc hẳn là một người lợi hại!”
“Anh ta là…” Trịnh Ngạo Tuyết nói tới đây: “Liên quan đến cơ mật việc quân, tôi không thể nói!”
Đường Tuyết Nhi nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi! Dù sao hai người họ đều không phải người tốt, là được rồi.”
Ba cô gái một bàn, ba người này ngồi một bàn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Buổi chiều, ba người đều quay về nơi mình làm việc.
Sau khi Mặc Sơ về công ty, cô đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Cô gõ cửa.
Triển Lê Hàn bảo cô vào đi.
“Tổng giám đốc Triển…” Mặc Sơ đứng trước bàn việc làm của anh ta: “Hôm nay trên hôn lễ đã xảy ra một số chuyện, Long Yên dẫn người tới phá hoại đám cưới của người khác, nhưng mà, tôi nghĩ rằng cô tới là nhằm vào tôi!”
Vẻ mặt Triển Lê Hàn nghiêm túc lên: “Cô có bị thương không?”
“Tôi không.” Mặc Sơ lắc đầu: “May mà có những người bạn giúp đỡ, đưa người mà cô ta dẫn tới đến sở cảnh sát. Chỉ có điều, từ chuyện này, có thể nhận ra, tiếp theo Long Yên sẽ không dừng lại!”
Triển Lê Hàn ngưng mắt nhìn cô: “Cô là nhân viên tôi coi trọng nhất, tôi không muốn cô xảy ra bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, hay là? Cô nghỉ ngơi một thời gian đi!”
“Nghỉ ngơi không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề!” Mặc Sơ thở dài: “Bất kể tôi ở đâu, Long Yên cũng sẽ cho rằng, mọi thứ mà tôi mất đi ngày hôm nay, đều là lỗi của tôi! Tôi suy nghĩ đã!”
“Cô tan làm trước đi, đi về nghỉ ngơi thật tốt!” Triển Lê Hàn nói.
“Vâng!” Mặc Sơ tan làm trước.
Khi cô đi tới bãi đỗ xe, Kiều Thanh Du gọi điện tới: “Mặc Sơ, Vãn Vãn đã sinh chưa?”
“Sinh rồi.” Mặc Sơ nói.
Kiều Thanh Du thở dài: “Chúng ta đi thăm cậu ấy đi!”
“Cậu không giận cậu ấy nữa à?” Mặc Sơ ngồi lên xe.
Kiều Thanh Du xoa eo: “Việc đã đến nước này, cậu và tổng giám đốc Quyền, hai người là người trong cuộc còn không tức giận, tớ lại tức giận cái gì!”
“Tớ tới tầng dưới công ty cậu, chúng ta cùng đi.” Mặc Sơ nói xong rồi cúp điện thoại, cô lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Khi Kiều Thanh Du tới, cô ấy lên xe của Mặc Sơ, hai người cùng đi tới biệt thự ở bờ biển.
Hai người mang theo quá đi thăm cục cưng nhỏ Cố Thiên Du vừa ra đời.
“Thanh Du…” Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: “Cậu tới rồi à?”
“Cục cưng nhỏ đáng yêu quá!” Kiều Thanh Du nói: “Nhưng mà, Vãn Vãn này, hình như cậu mập lên rồi?”
“Thật á!” Cố Vãn Vãn hét lên: “Tớ không được mập nữa, chị Dương suốt ngày hầm canh cho tớ ăn, tớ thành bà mập mất rồi… hu hu…”
“Không sao, ngực cậu cũng càng ngày càng to rồi!” Kiều Thanh Du duỗi hai ma trảo ra: “Tớ có thể bóp bóp không?”
“Kiều Thanh Du, cậu, đồ sắc nữ!” Cố Vãn Vãn ném một cái gối đầu về phía cô ấy.
Kiều Thanh Du và Mặc Sơ đều bật cười, Mặc Sơ bắt lấy cái gối.
Mặc Sơ đặt gối đầu về chỗ, Kiều Thanh Du muốn bế đứa bé, Cố Vãn Vãn không cho: “Cậu không biết bế!”
“Tớ có thể học mà!” Kiều Thanh Du duỗi hai tay ra.
Cố Vãn Vãn trêu cô ấy: “Đằng trước của cậu phẳng như vậy, Thiên Du sẽ tưởng cậu là đàn ông! Này sẽ làm hại đến tâm hồn của trẻ nhỏ!”
Mặc Sơ nói: “Thanh Du, em bé đang ngủ, cậu để con bé ngủ thêm đi! Đợi con bé tỉnh, cậu lại bế sau! Cùng lắm là gọi cậu một tiếng chú thôi!”
“Được, hai cậu đều bắt nạt tớ!” Kiều Thanh Du nhìn môi trường xung quanh: “Chỗ này đúng là rất được, đợi khi Thiên Du lớn lên chút nữa, ngày nào cũng có thể ra bờ biển nghịch cát!”
Cố Vãn Vãn nói: “Đợi mùa xuân năm sau, các cậu cũng tới chơi nhé, chúng ta đưa đứa nhỏ xuống biển chơi. Thanh Du, cậu mặc một bộ bikini!”
“Chị đây có dáng người đấy!” Cho dù có dáng người bàn là, Kiều Thanh Du cũng tự tin.
Khi bọn họ đang nói nói cười cười, Cố Trạch Dã đi về.
Anh ta đi rửa tay, sau đó tới thăm Cố Thiên Du.
Trùng hợp là lúc này Cố Thiên Du cũng tỉnh lại rồi.
Anh ta bế em bé lên, Cố Thiên Du cũng rất là có linh tính, đôi mắt to giống Cố Vãn Vãn nhìn anh ta.
“Anh, con bé tỉnh rồi, có phải là nó đói rồi không?” Cố Vãn Vãn thấy đứa bé đã tỉnh, lực chú ý đều chuyển qua đứa bé.
Cố Trạch Dã bế đến bên cạnh cô ấy, rồi đặt vào trong lòng Cố Vãn Vãn: “Em cho con bé ăn đi!”
Lúc này, anh ta nhìn Mặc Sơ và Kiều Thanh Du: “Hai người có muốn uống trà ở phòng khách không?”
“Không cần đâu, tôi cũng về nhà đây.” Mặc Sơ nói.
Kiều Thanh Du cũng nói: “Tôi cũng đi đây.”
Hai người chào tạm biệt Cố Vãn Vãn xong, Mặc Sơ lái xe đưa Kiều Thanh Du về trước.
Kiều Thanh Du nhìn sắc đêm bên ngoài cửa sổ: “Mặc Sơ, tớ hỏi cậu một vấn đề…”
“Ừ, cậu nói đi!” Mặc Sơ tập trung nhìn trước mặt.
“Cậu có phát hiện ra không? Thị trưởng Cố đối xử với Vãn Vãn thật sự là tốt đến mức bùng nổ không?” Kiều Thanh Du hâm mộ không thôi.
“Đúng thế! Cậu không biết thôi, trước đây tớ đã muốn có một người anh như thế đấy!” Mặc Sơ cười nói.
Kiều Thanh Du gật đầu: “Tớ cũng muốn!”
Cô ấy nói tới đây, lại chợt nói: “Nhưng mà, nếu ai làm chị dâu của Vãn Vãn, chắc chắn là không hạnh phúc!”
“Tại sao?” Trùng hợp, Mặc Sơ vừa dừng trước đèn đỏ.
Mặc Sơ quay đầu nhìn Kiều Thanh Du.
Kiều Thanh Du nói: “Cậu nghĩ đi, thị trưởng Cố tốt với Vãn Vãn như vậy, sao anh ta có thể tốt với vợ anh ta đây?”
“Tớ nghĩ là không mâu thuẫn á!” Mặc Sơ ngưng mắt: “Anh ta tốt với Vãn Vãn, là vì tình thân, anh ta tốt với vợ, là vì tình yêu. Tình thân và tình yêu không hề xung đột. Chẳng qua, bây giờ là thời điểm Vãn Vãn cần người chăm sóc nhất, cho nên, toàn bộ tinh lực của thị trưởng Cố đều ở chỗ Vãn Vãn. Đợi con của Vãn Vãn lớn lên chút nữa, sau khi Vãn Vãn tự chủ được rồi, chắc chắn thị trưởng Cố sẽ kết hôn sinh con ấy mà!”
“Tớ nói không lại!” Kiều Thanh Du nhún vai: “Tớ sắp đến rồi! Cậu thả tớ ở ven đường là được rồi, lúc về cậu lái chậm thôi nhé!”
Sau khi Kiều Thanh Du xuống ve ở bên đường, Mặc Sơ lái xe về nhà.
Cô đi về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Quyền Đế Sâm đang ở nhà chờ cô rồi.
“Sơ Nhi…” Quyền Đế Sâm ở trong phòng khách.
Mặc Sơ thay giầy, đi tới bên cạnh anh: “Đế Sâm, anh đã ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô: “Hôm nay em sao thế?”
“Em không sao! May mà có Tuyết Nhi và Ngạo Tuyết trợ giúp, bóp chết âm mưu của Long Yên từ trong trứng luôn.” Mặc Sơ tỏ ý anh đừng lo: “Sau này em sẽ cẩn thận, đề phòng Long Yên.”
Quyền Đế Sâm gật đầu: “Theo thông tin mà anh có được, mẹ của Long Yên là mối tình đầu của Trần Phù, Trần Phù là đường chủ của Thiên Tàn đường, còn Úc Lạc Hàn là con nuôi của ông ta!”
“Thảo nào!” Mặc Sơ gật đầu, cuối cùng cô đã hiểu nguyên nhân hôm nay hai người tới cùng nhau rồi.