Đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, giờ phút này, anh đứng yên nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Nếu mà là em muốn cố tình làm anh tức giận, anh chấp nhận!” Giọng điệu của anh đã trở nên bao dung hơn một chút.
Tất nhiên, cái giá của việc anh chấp nhận chính là anh hôn cô đến mức người cô mềm nhũn.
Anh biết, cô không phải người nói lung tung.
Trong đôi mắt của Mặc Sơ xoẹt qua một tia khó chịu không dễ phát giác, rốt cuộc kiếp trước cô đã làm cái gì để kiếp này cô gặp phải một người đàn ông phúc hắc đến cực điểm còn có lòng bao dung mạnh như thế này cơ chứ?
Cô nhìn sang chỗ khác, mỗi lần cô đối diện với ánh mắt của anh, cô đều không chịu nổi ánh mắt của anh, mà chuyển tầm mắt đi trước.
Quyền Đế Sâm bế cơ thể đã mềm nhũn của cô lên, anh đặt cô lên chiếc giường của hai người, anh cúi người, hôn lên môi cô lần nữa.
Lần này, cuối cùng đã không còn cuồng phong mãnh liệt như vừa nãy nữa.
Anh cũng nằm xuống cạnh cô, bàn tay to cách một tầng áo ngủ vỗ về từng tấc da thịt của cô.
Mặc Sơ vừa bị anh hôn đến mềm nhũn, bây giờ vẫn chưa hồi phục lại, lúc này, bàn tay anh lại phủ lên, cô chỉ có thể run nhè nhẹ dưới bàn tay của anh.
Cô nhắm mắt lại, xúc cảm càng thêm nhạy bén.
Cô muốn kháng cự, nhưng lại không nói nên lời, người đàn ông này lại hôn xuống tiếp, bàn tay to bá đạo hạ xuống… chỗ riêng tư của cô.
Cô giãy dụa, làm sao có thể tránh được gông cùm xiềng xích của anh, trái lại, còn giống như đang đưa mình vào trong vòng tay anh, mặc anh làm gì thì làm.
Hơn nữa, sau khi cơ thể trẻ trung được anh yêu thương qua, tựa hồ chỉ nhận anh, hơn nữa cũng thích sự làm càn của anh.
Mặc Sơ không nói được gì, cơ thể cũng nằm trong sự khống chế của anh, hơn nữa cô cũng càng ngày càng nóng.
Có thể là anh quá giỏi, cô không chịu được sự vuốt ve của anh, cơ thể run lợi hại.
Quyền Đế Sâm là một người đàn ông cực kỳ có kiên nhẫn, anh không vội làm cô lên đến cảm giác cao nhất, trái lại anh dùng đôi tay chậm rãi mài nhẵn cô, anh cứ thế nhìn cô mất khống chế từng chút từng chút một, nhưng ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không nói ra được.
Dù sao Mặc Sơ cũng còn quá trẻ, nửa năm nay lại được anh chiều kinh khủng, cô nào có chịu qua dằn vặn như thế này?
Bình thường, chỉ cần cô động tình, người đàn ông này sẽ suy nghĩa đến cảm xúc của cô, làm cô ổn định lên đến nơi cao nhất nở ra đóa hoa rực rỡ.
Miệng nhỏ của cô bị anh anh hôn, nó chỉ kêu “hu hu” như con thú nhỏ, không nói được lời nào.
Còn cơ thể lại phản ứng thành thực, cô ỷ lại anh như thế nào!
Cô vừa sốt ruột vừa xấu hổ, cuối cùng không kìm được được rơi nước mắt.
Sao anh có thể như thế này?
Quyền Đế Sâm buông môi cô ra, sau đó hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô, nước mắt mặn chát rơi lên đầu lưỡi của anh.
Môi cô cuối cùng đã được tự do, cô nức nở: “Đừng… đừng như thế…”
Quyền Đế Sâm không để ý đến sự từ chối của cô, mà là khi cảm xúc và cơ thể cô đều mất khống chế, anh trực tiếp đưa cô lêи đỉиɦ!
Trong nháy mắt, trong đầu Mặc Sơ như có vô số dòng điện xoẹt qua, đầu óc trống rỗng.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong trạng thái đứng im.
Cô muốn kêu to, nhưng lại không bật ra tiếng.
Cô muốn hành động, nhưng lại không cựa quậy được.
Cảm giác như thế này, trước đây cũng có, tất nhiên cũng là anh cho.
Chỉ có điều, lần này, anh chỉ dùng tay…
Khi Mặc Sơ phục hồi lại tinh thần, cô khóc đến nỗi không kiềm chế được, cô cuộn tròn người lại, sao cô có thể ỷ lại anh như vậy?
Cô tưởng cô có thể tự do, cô tưởng cô có thể kiên cường, cô tưởng cô có thể tung bay, nào ngờ, ở trong lòng anh, cô lại là mặc anh nắm giữ.
Anh muốn làm cô thế nào, cô cũng chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh, lắc lư hoặc mất khống chế.
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, mái tóc cô che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô đưa hai tay che mặt, vừa thẹn vừa giận…
Nước mắt của cô lại chảy xuống từ giữa khe hở, rơi lên mu bàn tay của anh.
Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng: “Khóc cái gì?”
Mặc Sơ giãy dụa, cơ thể vừa mới tuôn ra tình triều cũng không có một tí sức lực nào, trái lại như đang làm nũng với anh vậy.
“Anh bắt nạt em…” Mặc Sơ nức nở nói, anh bắt nạt cô nhưu thế, bảo cô phải giấu mặt đi đâu?
Quyền Đế Sâm không nói gì, anh mặc cô khóc thỏa thích trong lòng anh, từ sau khi cô biết chuyện của bố nuôi cô, cô rất ít khi mất khống chế khóc trong lòng anh như này.
Lý trí cuối cùng đã quay lại, Mặc Sơ đưa tay ra đấm vào ngực Quyền Đế Sâm, cô vừa khóc vừa nói: “Anh xấu xa, anh bắt nạt em, anh bắt nạt em…”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nước mắt giàn dụa, anh vươn tay ta gạt sợi tóc bị nước mắt làm ướt ra, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô đi.
Anh nhìn cô, như glaji không nói một câu nào.
Lúc này, tâm trạng của Mặc Sơ vẫn rất kém, cô vẫn có thể nhìn thấy tình cảm dịu dàng ẩn sâu trong đôi mắt anh, cô muốn chạy ra khỏi vòng ôm của anh, cô dùng cả tay và chân muốn chạy đi, nhưng lại bị anh tóm lại.
“Anh buông em ra!” Mặc Sơ nghẹn ngào nói: “Em không để ý đến anh nữa!”
Quyền Đế Sâm ôm mặt cô: “Ngoan, anh nói rồi, anh không buông! Còn nữa, cả đời này anh cũng chỉ bắt nạt một mình em…”
Cô lại nghẹn ngào khóc nức nở một lần nữa, nếu… nếu không có ân oán của đời trước, thì chẳng phải cô và anh là một đôi thần tiên quyến lữ đang sát cánh bay sao?
Hoặc, không phải vì ân oán đời trước, có khả năng cô và anh sẽ không bao gặp nhau trong biển người mênh mông!
Anh ôm cô vào lòng, anh ấn đầu cô vào ngực anh.
Cô từng nói, tiếng tim đập của anh là âm thanh dễ nghe nhất trên đời.
…
Nhà họ Đường.
Sau khi Đường Tuyết Nhi trở về, trong nhà yên lặng.
Ba người, ông nội Đường, Đường Thành, bà Đường đều đang ngồi trong phòng khách và không nói một câu nào.
“Ông nội, bố, mẹ…” Lúc này, Đường Tuyết Nhi đã tẩy trang lớp trang điểm xấu, khôi phục lại dáng vẻ tiêu thư khuê cách tri thư đạt lễ lúc bình thường rồi: “Con về rồi ạ!”
Chung quy thì ông nội Đường và bố Đường cũng là quân nhân từng gặp các mặt của xã hội, bọn họ không nói lời nào, nhưng lúc này sắc mặt họ vô cùng nghiêm túc.
Bà Đường thì chạy lên ngay, đẩy Đường Tuyết Nhi ra: “Con về làm cái gì? Con vẫn còn mặt mũi trở về à?”
“Mẹ, đào hôn không phải là quyết định của một mình con. Mọi người cũng thấy rồi đấy, Mộ Dật Phong cũng chạy mất rồi mà!” Đường Tuyết Nhi lùi về sau một bước: “Cho nên, đám cưới này, con và anh ta chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, nếu một mình con đứng trên đám cưới, anh ta lại chạy mất, một mình con phải chịu mọi ánh nhìn của các vị khách quý, mọi người nghĩ, nhà họ Đường có còn thể diễn nữa không?”
Bà Đường á khẩu không trả lời được, không nói ra được một từ nào, bà ta tức giận nói: “Con là giảng viên đại học, mẹ nói không lại con, con nói có lý, nhưng mà con vẫn không đúng!”
Lúc này, Đường Tuyết Nhi cúi đầu nói: “Vâng, ông nội, bố, mẹ, con không đúng! Con không nên bỏ đi mà không nói lời nào! Hại mọi người lo lắng cho con, con xin lỗi!”
Cô ta đã trình bày mình không thể không đào hôn, hơn nữa sau khi trình bày đầy đủ lý do đào hôn, thì lại bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai.
Khi ông bố Đường còn chưa nói gì, ông nội Đường đã nói: “Thôi, chuyện này không trách Tuyết Nhi! Nếu thằng nhóc nhà họ Mộ cũng không có lòng kết hôn, thì gả đi cũng chỉ làm khổ Tuyết Nhi của chúng ta thôi!”
Đường Tuyết Nhi lập tức nhào vào lòng ông nội Đường: “Ông nội, ông nội tốt với cháu nhất…”
Ông nội Đường vỗ lưng cô ta, rồi hỏi: “Ai đưa cháu ra ngoài?”
“Cháu không nói có được không?” Đường Tuyết Nhi nháy mắt.
Lúc này, Đường Thành tức giận rồi: “Tuyết Nhi, con vẫn còn muốn giấu diếm sao?”
Đường Tuyết Nhi ra khỏi lòng ông nội, cô ta đứng trước mặt bố: “Bố, tất cả đều là chủ trương của con, bố muốn mắng con đánh con, thì bố cứ làm đi!”
Từ trước đến nay, Đường Thành luôn coi cô ta như bảo bối, ông ta đâu nỡ động đến một đầu ngón tay của cô ta chứ.
Lúc này, bà Đường té xỉu trên sàn.
“Mẹ…” Đường Tuyết Nhi vội vàng đi tới.
Đường Thành cũng tiến lên bế bà ta lên, ông ta nói với Đường Tuyết Nhi: “Con nhìn đi, con làm mẹ con tức đến nỗi… mau gọi điện cho bệnh viện!”
“Vâng!” Đường Tuyết Nhi lập tức lấy điện thoại ra gọi, sau đó thì cùng mọi người đưa bà Đường đến bệnh viện.
…
Nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ vẫn chưa có tin tức gì của Mộ Dật Phong, Vạn Hương vẫn canh giữ bên cạnh Mộ Thế Trung, bà ta không chịu rời đi một khắc nào.
Bao nhiêu năm nay, Mộ Thế Trung cưng chiều bà ta đến cực điểm.
Cuộc hôn nhân 20 năm tương cứu trong lúc hoạn nạn, Vạn Hương cũng luôn cảm kích ông ta, hai người họ cũng rất ân ái.
Mộ Thế Trung bị Mộ Dật Phong làm cho tức đến nỗi ngất xỉu, Vạn Hương vẫn đang chờ ông ta tỉnh lại.
“Thế Trung…” Vạn Hương khẽ gọi ông ta, bà ta thấy ông ta tỉnh lại thì mừng lắm: “Tôi đã dặn người phòng bếp nấu cháo, ông ăn một ít, được không?”
Sau khi Mộ Thế Trung tỉnh lại, ông ta vẫn rất tức giận, cũng rất buồn.
Vận mệnh của nhà họ Mộ, có lẽ sẽ thay đổi từ hôm nay.
Đôi khi, con người sẽ vì điều xấu sắp tới mà cảm thấy vô cùng bàng hoàng, đôi với sự khó khăn chưa biết, lại không biết để ý.
Vạn Hương nắm lấy tay ông ta: “Thế Trung, tôi biết là ông buồn, nhưng ông phải ăn một chút đi, Dật Phong chắc chắn sẽ về!”
“Tôi muốn đuổi nó ra khỏi nhà!” Mộ Thế Trung tức giận nói.
“Đừng, Thế Trung…” Vạn Hương lập tức lắc đầu: “Thằng bé chỉ bất mãn với cuộc hôn nhân, trên đời này không có bố con mà thù nhau qua đêm, ông bớt giận đi được không?”
Mộ Thế Trung thở dài, ông ta nhắm mắt lại và cũng không muốn nói nữa.
…
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Ánh mặt trời vào sáng tinh mơ, cuối thu trời bắt đầu vào đông, trên nhánh cây treo rất nhiều sương sớm, trong suốt lóng lánh.
Ánh mặt trời nhô lên từ đường chân trời, giống như một quả cầu lửa hình cầu, phát ra ánh sáng đỏ rực.
Ánh nắng như mũi dùi xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, chiếu vào chiếc giường trong phòng ngủ.
Khi Mặc Sơ tỉnh lại, cô đang nằm trong lòng Quyền Đế Sâm.
Cả người cô rúc vào lòng anh, tối hôm qua cô khóc nức nở rồi ngủ luôn trong lòng anh.
Cô nhớ tới tối qua anh đối xử với cô như thế, cho tới lúc này cô cũng vẫn đang vừa giận vừa thẹn vừa nóng nảy, nhưng lại không làm gì được anh.
Khi cô định ngồi dậy, thì lại bị Quyền Đế Sâm kéo vào lòng lần nữa.
Mặc Sơ cắn môi, cô trừng mắt nhìn anh: “Em phải đi làm rồi!”
Lúc này, Quyền Đế Sâm mở mắt ra: “Bà Quyền, chào buổi sáng!”
Lời chào ấm áp biết bao!
Trong lòng Mặc Sơ vừa chua vừa sót, cô vừa nhúc nhích người một cái đã cảm nhận được nhu cầu của người đàn ông này.
Đều nói đàn ông tỉnh dậy vào sáng sớm, là con sói cực kỳ cuồng dã trên thảo nguyên…