Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 304: Vợ? Quân cờ?

Long Yên cũng đang nhìn Mặc Sơ, rất rõ ràng, em gái cùng cha khác mẹ của cô mới là một nhân vật tàn nhẫn không lên tiếng.

Long Yên cũng không muốn chấp nhận cái kết quả như thế này, cô ta là một người phụ nữ có dã tâm, cô ta cũng hy vọng bố mình thăng quan tiến chức vùn vụt trên chính đàn, như thế thì có thể trải đường cho cô ta.

Nhưng mà, bây giờ…

Toàn bộ mọi thứ, toàn bộ đều là hoa trong gương trăng trong nước!

Đều tại Mặc Sơ!

Toàn là tai họa mà Mặc Sơ gây ra!

Long Yên đi đến trước mặt Mặc Sơ: “Mặc Sơ, cô sẽ gặp báo ứng! Cô sẽ bị thiên lôi đánh.”

“Tôi chỉ tin lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!” Mặc Sơ nghiêm chỉnh nói: “Tôi không có làm việc xấu, tôi không không sợ thiên lôi đánh!”

“Mặc Sơ, cô cứ đợi đấy cho tôi! Cô đã chặt đứt tiền đồ của tôi, tôi cũng sẽ không để cô sống yên!” Chỗ này là tòa án, cô ta cũng không dám động tay với Mặc Sơ.

Mặc Sơ thản nhiên nói: “Tiền đồ mà cô nói, chính là dựa vào việc sau khi Long Diệu Thiên leo lên chức vị tổng thống, cô lập tức nổi tiếng, rồi cô dựa vào ông ta làm xằng làm bậy chứ gì?”

Sắc mặt của Long Yên không dễ coi lắm: “Cô thì sao? Nếu không phải dựa vào Quyền Đế Sâm, cô có thể một phát thành danh ở giới tổ chức hôn lễ không?”

Mặc Sơ trầm mặc, nếu mà là trước đây, cô sẽ nghĩ dựa vào Quyền Đế Sâm là chuyện tự hào.

Nhưng mà, bây giờ cô không rõ, liệu cô có phải là một quân cờ trong tay c hay không?

Vợ? Hay là quân cờ?

Sự uyên thâm của văn học hán ngữ, thật là khiến cho người ta xem thế là đủ rồi!

Chỉ có điều, bất luận cô là vợ, hay là quân cờ, cô đều bị Quyền Đế Sâm nắm trong tay, không đi được đâu hết!

Khi hai người đang khai chiến chính diện, Dịch Tang đi vào tòa án, bà ta hỏi: “Vụ ly hôn của tôi và Long Diệu Thiên, khi nào thì có thể phán được? Là ông ta phản bội tôi trước, tôi trong sạch, tôi không cần gì hết! Tôi và con gái tôi đã trưởng thành từ lâu rồi, không cần người giám hộ, cũng không cần phí nuôi dưỡng!”

“Mẹ…” Long Yên bước nhanh qua: “Tại phải lại công khai chuyện này ra? Mẹ và bố cũng là một ngày vợ chồng trăm ngày ân, bây giờ cứ phải ly hôn sao?”

Dịch Tang khăng khăng: “Cuộc hôn nhân này phải ly hôn!”

Long Yên nhíu mày: “Có phải mẹ đã có mùa xuân thứ hai rồi phải không?”

Dịch Tang hơi xấu hổ, Trần Phù không phải là mùa xuân thứ hai của bà ta, ông ta là bạn trai cũ của ba ta vào nhiều năm trước!

Có lẽ, bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi, người đàn ông mà họ muốn, chẳng qua là tình cảm chuyên nhất một lòng mà thôi!

Long Diệu Thiên đi quá giới hạn khi bà ta sinh con, còn có một đứa con riêng nữa, dù thế nào thì Dịch Tang không thể chấp nhận nổi chuyện này.

Trần Phù có tiền có thế lực nhất định và cũng có tình cảm sâu đậm với bà ta, duy chỉ có bối cảnh của ông ta…

Mặc Sơ không có ý muốn nghe những tin bát quát này, cô đi ra khỏi tòa án, Long Diệu Thiên đã làm hại cô, cuối cùng ông ta đã bị trừng phạt dưới uy nghiêm của pháp luật.

Kiều Thanh Du chờ Mặc Sở ở ngoài tòa, cô ấy đã trắng trợn đưa tin, chuyện bố đẻ bắt cóc làm hại con gái, cuối cùng Mặc Sơ đã đòi lại được  công bằng.

Kiều Thanh Du giang tay ra ôm Mặc Sơ: “Tất cả đã kết thúc rồi! Bây giờ mẹ chồng cậu có thể tiếp nhận cậu rồi đấy nhỉ!”

Mặc Sơ giật mình, cô lắc đầu.

“Cái gì? Vẫn không tiếp nhận?” Kiều Thanh Du cũng cảm thấy quá đáng: “Bà lão này nghĩ thế nào vậy? Bà ấy cũng xấu xa quá rồi đấy! Cậu và tổng giám đốc Quyền là yêu thương lẫn nhau, không cần quan tâm suy nghĩ của bà ấy!”

Mặc Sơ thở dài: “Đi, chúng ta đi uống một ly!”

Hai người đi đến quán bar, Mặc Sơ chọn một vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi xuống, sau đó thì gọi rượu, Kiều Thanh Du nói: “Từ xưa tới nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu là cái quan hệ nhạy cảm, không dễ sống chung, Mặc Sơ, cậu đừng để ý!”

Mặc Sơ gật đầu: “Tớ không để ý nữa! Kệ bà ấy chơi thế nào thì chơi!”

Kiều Thanh Du nâng cốc: “Nào, cạn ly!”

“Nào!” Tâm trạng của Mặc Sơ không tốt, cô cũng mong uống rượu vào làm cho mình thoải mái một chút.

Mặc Sơ đặt cốc rượu xuống: “Thanh Du, giả dụ người đàn ông cậu yêu đã lừa dối cậu, cậu sẽ làm như thế nào?”

Trên con đường tình yêu, chẳng ai là thánh nhân cả!

Có những lúc, bị vẻ bề ngoài che mắt, không nhìn thấy thái sơn!

Kiều Thanh Du nhìn cô chằm chằm: “Phải xem là tình huống như thế nào, ví dụ lời nói dối thiện ý, phỏng chừng tớ sẽ giận một lúc rồi thôi, nếu như đã làm chuyện thương thiên hại lý, tớ tuyệt đối không tha thứ.”

Mặc Sơ gật đầu: “Tớ và cậu suy nghĩ giống nhau.”

Kiều Thanh Du nhìn cô một lúc, cũng chưa nghe thấy cô nói tiếp: “Sao cậu không nói hết?”

Mặc Sơ chỉ nhìn cô ấy một cái: “Cậu còn nhớ cái chết của bố nuôi tớ không?”

Kiều Thanh Du cũng là một người thông minh: “Lẽ nào… có liên quan với Quyền Đế Sâm thật à?”

“Anh ấy đã chính miệng thừa nhận!” Khi Mặc Sơ nói lời này, cô vẫn cảm thấy đáng sợ như vậy.

Kiều Thanh Du trợn tròn mắt, cô ấy vỗ bàn đứng bật dậy: “Thật sự có liên quan á! Anh ta quá đáng quá rồi!”

Hành động tức giận này của cô ấy, đã làm cho người bên cạnh đều nhìn sang đây.

Mặc Sơ kéo kéo cô ấy, để cô ấy ngồi xuống.

Kiều Thanh Du tiến sát lại chỗ Mặc Sơ: “Mặc dù bố mẹ nuôi cậu không phải là người tốt đẹp gì, đặc biệt là Mặc Chiêu Đệ, nhưng anh ta làm như vậy, không phải là đã làm bẩn tay của anh ta sao? Người rác rưởi như vậy, đâu có đáng để tổng giám đốc Quyền đích thân ra tay?”

“Ách…” Mặc Sơ kinh ngạc, rốt cuộc người này đứng về bên nào vậy?

Kiều Thanh Du thở dài: “Cậu đã cãi nhau với anh ta vì chuyện này à?”

“Phải!” Mặc Sơ gật đầu.

Kiều Thanh Du nói: "Tớ đứng ở góc độ là người ngoài phân tích cho cậu, thật ra nhà họ Quyền và nhà họ Mặc có thù, anh ta thân là con trai của nhà họ Quyền, con báo thù cho cha cũng là chuyện có từ xưa tới nay, anh ta cũng không đáng bị lên án! Ba cái người đó của nhà họ Mặc đều không phải loại tốt gì, người chết, người vào tù, cũng là kết cục tốt nhất của bọn họ.

“Tất nhiên, đối với cậu mà nói, cậu là con gái nuôi của bọn họ, bọn họ chưa từng đối xử tử tế với cậu, nhưng vẫn là người nuôi cậu lớn!” Kiều Thanh Du tiếp tục nói: “Tất nhiên là cậu không hy vọng bọn họ chết sớm rồi! Đó là bản tính cậu lương thiện! Nói trắng ra, chính là ngay từ đầu cậu và Quyền Đế Sâm đã đứng ở vị trí đối lập, các cậu không nên ở cùng nhau.”

Kiều Thanh Du nói tiếp: “Ân oán đời trước, đã định sẵn là đời sau sẽ  phải chịu khổ, cậu và Quyền Đế Sâm bỏ qua những ân oán này sang một bên, là có thể sống yên ổn bên nhau! Chính như, anh ta tuyệt đối sẽ không buông bỏ thù hận! Nhìn anh ta ra tay đối phó với Long Diệu Thiên là biết! Anh ta có thể kéo một người đang có con đường tươi sáng rộng mở trên chính đàn xuống ngựa, có thể thấy con người anh ta giởi  cỡ nào!”

“Tất nhiên, nếu cậu không có lòng thương xót, người nhà họ Mặc chết thì cũng đã chết rồi, cậu cũng có thể tiếp tục sống cùng anh ta!” Kiều Thanh Du nói: “Bởi vì tớ là người đứng ngoài, tớ thấy rõ, tất nhiên, điểm quan trọng nhất là, anh ta không nói chuyện này với cậu, đúng không!”

Mặc Sơ nghe xong, cô gật đầu: “Thanh Du, cậu phân tích rất đúng! Con người anh ấy lòng dạ sâu lắm, con báo thù cho cha, tớ hiểu, nhưng mà, từ đầu tới cuối anh ấy đề giấu tớ, tớ cảm thấy rất buồn…”

“Cậu biết buồn, là bởi vì cậu thích anh ta!” Kiều Thanh Du vỗ vỗ lên mu bàn tay của Mặc Sơ: “Hiện giờ, thái độ của tổng giám đốc Quyền thế nào?”

Mặc Sơ thấp giọng nói: “Tớ muốn chia tay, anh ấy không cho!”

Kiều Thanh Du khuyên cô: “Mặc Sơ, tớ biết là cậu buồn, nhưng mà, cậu cũng nghĩ đi, cứ coi như anh ta nói cho cậu biết ngay từ đầu, cậu sẽ làm như thế nào?”

“Tớ…” Mặc Sơ nói không nên lời, cô chưa từng nghĩ đến cái này.

“Cậu cũng không biết nên làm sao, đúng chứ?” Kiều Thanh Du phân tích: “Cậu sẽ cầu xin anh ta cho Mặc Đại Thăng không? Tóm lại là tớ dám khẳng định, tổng giám đốc Quyền, cái người này anh ta bảo là trả thù, thì chắc chắn sẽ trả thù. Cậu cầu xin anh ta rồi, anh ta có thể làm gì?”

Mặc Sơ hiểu ra: “Tớ cầu xin anh ấy, có thể anh ấy sẽ ở thế khó xử, tớ không cầu xin anh ấy, người của nhà họ Mặc lấy công ăn nuôi dưỡng, đạo đức bắt cóc tớ! Cho nên, anh ấy dứt khoát đã làm thì làm đến cùng không thì thôi, toàn bộ kế hoạch của anh ấy, anh ấy đều không cho tớ biết! Thanh Du, cậu nói đúng! Anh ấy giấu tớ, có lẽ là cách tốt nhất!”

Kiều Thanh Du thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có thẻ nghĩ thông được là tốt rồi! Bây giờ thế nào? Uống rượu xong, về nhà! Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, có chuyện đừng chịu đựng trong lòng!”

Mặc Sơ khẽ cười: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giảng giải cho tớ! Tớ đã nghĩ thông suốt rồi!”

Sau khi hai người tạm biệt, Mặc Sơ trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Quyền Đế Sâm tăng ca vẫn chưa về, cô liền đi dạo trên bờ biển, nhìn những chú chim di trú bay thành đàn thành đàn qua đây.

Lúc này, Bạch Tử cũng đi tới.

Bạch Tử nhìn cô chằm chằm: “Mặc Sơ, cô có thể tha thứ cho những chuyện mà Đế Sâm làm sao?”

Đôi mắt của Mặc Sơ hơi đỏ lên: “Bây giờ không phải là con có tha thứ hay không, mà là quyết định của anh ấy mới là quan trọng nhất. Con ở trong lòng bàn tay của anh ấy, không chạy thoát được! Tin tức của phu nhân nhanh nhạy như vậy, chắc hẳn phu nhân biết, con muốn chia tay, anh ấy không cho, nhỉ!”

Sắc mặt của Bạch Tử trở nên lạnh lùng, tình cảm mà Quyền Đế Sâm dành cho Mặc Sơ, thật sự không phải là một ít!

“Nếu anh ấy để con đi! Chắc chắn con sẽ đi!” Mặc Sơ đứng thẳng lưng: “Đương nhiên, con của con, con cũng phải mang đi!”

“Cô nằm mơ!” Bạch Tử lập tức nổi giận: “Chúng nó mang họ Quyền, là con cái của nhà họ Quyền, không thể đi theo cô được!”

Mặc Sơ trầm mặc, dựa theo tình hình hiện tại của Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện anh cho cô rời khỏi anh? Càng đừng nói đến chuyện mang các con đi!

“Phu nhân có thể thương lượng với Đế Sâm, rồi đến tìm con sau!” Mặc Sơ quay người lại, đi về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Lần này, cô sẽ không trở thành quân cờ của Bạch Tử nữa!

Chuyện của Long Diệu Thiên, Mặc Sơ chính là một quân cờ của Bạch Tử!

Như vậy, sau khi chuyện này kết thúc, cô không muốn bị bất cứ kẻ nào lợi dụng nữa.

Bạch Tử nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Mặc Sơ đang đi về phía biệt thự, bà ấy cũng tức lắm!

Sau khi Mặc Sơ về đến nhà, cô đi tắm, cô đã uống một ít rượu, lúc này cô đang ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm bao quanh mình, cô thấy rất thoải mái.

Cô nhắm mắt lại, để cho mình chìm hết vào trong nước ấm.

Khi Quyền Đế Sâm về, anh vào phòng ngủ thay quần áo, anh đẩy cửa phòng tắm ra, thì nhìn thấy người phụ nữ nhỏ ở trong bồn tắm!

Lâu rồi hai người không tiếp xúc thân mật, mà lúc này cô nằm trong nước trong vắt, đường cong làm anh nhìn một cái không xót gì.

Khi cánh cửa phòng tắm vang lên, Mặc Sơ cũng mở mắt ra.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong tích tắc đó, cô cảm thấy mình như đang bay trên mây vậy.

Ánh mắt cô hơi mông lung, sau đó cô lại nhắm mắt lại, không để ý đến anh.

Cơ thể cô vừa trắng vừa mềm, in dấu vào trong đầu óc của Quyền Đế Sâm, anh bước vào trong, đóng cửa phòng tắm lại, đi đến bên cạnh cô.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này, Mặc Sơ cảm thấy người run lên…