“Cụ nội…” Mặc Hàm gọi đầu tiên: “Cháu tên là Mặc Hàm, chúng cháu đã đợi cụ lâu lắm rồi đó ạ, Sơ Sơ bảo cụ thích chơi cờ, bàn cờ đều đã trả xong quân cờ rôi!”
Quyền Thịnh Quốc vừa nghe thấy cô bé họ Mặc, Mặc Sơ chẳng phải họ Mặc Soa, ông ấy vừa mới tỉnh lại, đầu óc cũng vẫn còn đang quay mòng mòng.
Mặc Hàm lại nói tiếp: “Đây là anh trai song bào thai của cháu, Mặc Hi! Anh ấy đã sửa hộp âm nhạc của cụ, gọi cụ tỉnh lại đấy!”
Cuối cùng Quyền Thịnh Quốc đã hiểu ra: “Các cháu là con của Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm à? Các cháu đều họ Mặc, không mang họ Quyền à?”
“Vâng!” Hai đứa bé đồng thanh trả lời.
Quyền Thịnh Quốc sốt ruột rồi, đây là con của nhà họ Quyền, sao có thể mang họ Mặc cơ chứ? Ông cụ đặc biệt để ý đến gia phả dòng họ, đặc biệt là trong hào môn thế gia.
“Gọi Quyền Đế Sâm đến đây ngay!” Quyền Thịnh Quốc hổn hển nói.
Lục Vũ Trạch bình ổn cảm xúc của ông cụ: “Ông ơi, ông vừa mới tỉnh lại, không nên kích động, tổng giám đốc Quyền cnghe thấy tin ông tỉnh lại, anh ấy sẽ đến nhanh thôi. Ông tuyệt đối đừng kích động, nếu không ông lại hôn mê không tỉnh nữa thì không phải hộp âm nhạc đánh thức ông nữa đâu!”
Quyền Thịnh Quốc lại càng tức giận: “Nhanh lên!”
Khi Quyền Đế Sâm chạy vội tới, anh cũng kích động lắm: “Ông nội…”
Quyền Thịnh Quốc tức giận nói: “Đế Sâm, cháu và Mặc Sơ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đứa bé lại mang họ Mặc? Có phải cháu và Mặc Sơ đã ly hôn rồi không? Đứa bé đã năm tuổi rồi, sao còn muốn ly hôn hả? Lẽ nào ông đã ngủ mê man năm năm rồi ư?”
Quyền Đế Sâm đã hiểu ra ông nội đang giận cái gì rồi, anh cười nói: “Ông nội, ông đừng kích động, các con là con của cháu và Mặc Sơ, nhưng mà đang đợi sau khi ông tỉnh lại, nhận tổ quy tông. Ông cũng chưa có ngủ mê man năm năm, đây là đứa bé mà cô ấy đã sinh vào năm năm trước.”
“Là thế à?” Cuối cùng Quyền Thịnh Quốc đã bình tĩnh lại.
Mặc Sơ nghe tin ông cụ đã tỉnh, cô cũng chạy đến bệnh viện luôn, mỗi tay cô dắt một đứa con, cô vui vẻ nói: “Ông nội, ông không thể ngủ nữa đâu đấy, cháu nói cho ông biết nhá, Hàm Hàm là kế thừa kỹ năng đánh cờ của cháu, ngày nào cũng có thể bồi ông chơi cờ đấy!”
Quyền Thịnh Quốc cũng vui vẻ rồi: “Tốt tốt, ông vừa tỉnh lại liền có hai đứa chắt, tốt quá!”
Ông cụ bảo hai đứa bé tiến lên, ông cụ xoa đầu một đứa bé: “Mấy năm trước, rốt cuộc là như nào?”
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm, cô chỉ biết, vô duyên vô cớ cô bị anh kéo lên xe, sau đó bị anh chiếm lấy, rốt cuộc buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn chưa nói ra!
Tất nhiên, bây giờ Quyền Đế Sâm cũng chưa có nói ra, anh chỉ nói một câu qua loa: “Tối hôm đó cháu uống say, cháu đã chiếm lấy Mặc Sơ!”
“Cháu, thằng nhóc thối này!” Quyền Thịnh Quốc ném cái gối đầu về phía anh: “Sao cháu có thể làm ra cái chuyện như thế hả? Người ta, một cô gái đang hoàn hảo lại bị cháu phá hủy rồi!”
Mặc Sơ thấy Quyền Thịnh Quốc tức giận, cô vội vàng nói: “Ông nội, hiện tại Đế Sâm đối xử rất tốt với ba mẹ con cháu, hơn nữa các con cũng sống cùng với anh ấy rồi, chuyện trước kia, chúng ta không cần truy cứu nữa! Con người đều phải nhìn về phía trước, chuyện hôm qua thì để nó qua đi, hôm nay chúng ta lại sống yên vui, tất cả của ngày mai đều đáng giá để chúng ta đi lên kế hoạch và mong chờ.”
Quyền Thịnh Quốc gật đầu: “Mặc Sơ, cháu là một đứa bé ngoan!”
Ông cụ nghĩ nghĩ thì vẫn cảm thấy sai sai. từ trước đến nay Quyền Đế Sâm luôn là người trầm ổn mà bình tĩnh, anh không phải là người làm ra chuyện như thế!
Vậy thì tối hôm đó, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Bằng không, Quyền Đế Sâm sẽ không làm ra chuyện mất khống chế như vậy!
Nhưng Quyền Thịnh Quốc cũng hiểu, nếu Quyền Đế Sâm mà không nói thì không ai cạy mồm anh ra được!
Sức khỏe của Quyền Thịnh Quốc đã ngày một tốt hơn!
Mỗi này, ông cụ có hai đứa chắt chơi cùng ông cụ, câu cá, đánh cờ, chơi vui lắm lắm!
Hai đứa trẻ thông minh lanh lợi, rất biết chọc cho Quyền Thịnh Quốc vui vẻ, Quyền Thịnh Quốc cũng thích trẻ con, trong khoảng thời gian ngắn, một ông già và hai đứa trẻ đã vượt qua khái niệm thời gian, mấy đứa trẻ ở tại nhà tổ nhà họ Quyền, ngược lại là Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ thì đang hưởng thụ thế giới của hai người.
Thời gian nhận tổ quy tông của các chắt, Quyền Thịnh Quốc nhìn ngày lịch rồi chọn một ngày hoàng đạo.
Ở trong nhà tổ, Quyền Đế Đình cũng đã xuất viện, anh ta đang quỳ gối trước mặt ông nội.
“Ông nội, cháu sai rồi!” Quyền Đế Đình sợ Quyền Đế Sâm lôi anh ta vào bội đội để rèn luyện, nên khi Quyền Thịnh Quốc vừa tỉnh lại, anh ta đã ngoãn ngoãn quỳ gối nhận sai!
Quyền Thịnh Quốc phải vào bệnh viện là do bị anh ta chọc tức, hôn mê bất tỉnh, ông cụ nhìn đứa cháu không nên thân này, ông cụ vỗ bàn: “Cái mạng già này của ông bị cháu làm tức chết cũng được! Nhưng, cháu phá hủy đi thanh danh của nhà họ Quyền thì phải là sao?”
Đối với ông cụ Quyền mà nói, không có gì quan trọng hơn thanh danh.
Quyền Đế Đình cầu xin ông cụ: “Sau này cháu không dám như vậy nữa đâu ạ! Trước đây cháu với ông, cháu và Mặc Mặc đã sinh con, chẳng qua là cháu bất mãn vì ông không cho cháu cái gì cả! Cái gì ông cũng chỉ cho anh cả! Cháu cũng là đứa cháu đã nhận tổ quy tông, tại sao ông lại cứ yêu quý anh ta như vậy? Nên cháu mới chọc giận ông, ông nội, cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không nói linh tinh nữa! Ông bảo anh cả đừng đưa cháu vào bội đội!”
Quyền Thịnh Quốc lại nói: “Quyết định này của anh cả cháu rất tốt! Ông đồng ý!”
Quyền Đế Đình bốp một tiếng, nằm nhoài trên sàn nhà, cả nhà không có một người nào giúp đỡ anh ta, anh ta thích chơi đùa yêu đương, thích uống rượu, thích chơi gái, đi vào bộ đội rồi, anh ta chết mất!
Khi Quyền Đế Sâm dẫn Mặc Sơ đi vào, thì liền trông thấy Quyền Đế Đình vừa mới đứng lên, đứng ngay ngắn bên cạnh Quyền Thịnh Quốc.
“Ông nội…” Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ cùng gọi một tiếng.
Quyền Thịnh Quốc thấy bọn họ tới, ông cụ rất vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày tốt, trên giả phả của nhà họ Quyền chúng ta lại tăng thêm hai đứa cháu! Từ nay về sau, hai anh em sẽ tên là Quyền Mặc Hi và Quyền Mặc Hàm!”
Ở trên bảng ghi tên dòng họ, ông cụ vẫn để lại một chữ Mặc.
Hai đứa trẻ hoàn thành bái tế tổ tông.
Lúc này, Quyền Thịnh Quốc đã lấy ra hai phong bao lì xì, rồi cho hai đứa trẻ: “Nào!”
“Cảm ơn cụ nội!” Mặc Hi và Mặc Hàm vui vẻ nhận lấy.
“Mặc Sơ, cháu tới đây!” Quyền Thịnh Quốc vẫy tay với Mặc Sơ.
Mặc Sơ đi tới bên cạnh ông cụ, ông cụ lấy ta một cặp vòng tay long phượng: “Cái này là của hồi môn của bà nội năm xưa, bây giờ đưa cho cháu, một đời một đời truyền cho con dâu của nhà họ Quyền!”
Mặc Sơ nghe ông cụ không có nhắc đến mẹ của Quyền Đế Sâm, đã truyền thẳng đến đời cô, mặc dù trong lòng cô có hơi thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Cô đã là con dâu của nhà họ Quyền, cô nên hưởng thụ phúc hợp của mợ chủ nhà họ Quyền.
“Cảm ơn ông nội!” Mặc Sơ đeo lên tay.
Cô đi về lại bên cạnh Quyền Đế Sâm, buổi tối hai người rời khỏi nhà cũ, hai vợ chồng trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ tháo đôi vòng tay long phượng xuống, rồi đặt vào trong hộp gấm.
“Sao em không đeo?” Quyền Đế Sâm hỏi cô.
“Em không quen đeo trang sức trên tay!” Mặc Sơ nói: “Với lại lúc đeo cái này trách nhiệm lớn quá, ngộ nhỡ làm hỏng hoặc làm mất, thì sao em truyền cho vợ của Hi Hi đây?”
Lúc này Quyền Đế Sâm vươn tay ra đưa cho cô một túi văn kiện: “Đây là anh cho em!”
Mặc Sơ trợn tròn mắt: “Woa, Đế Sâm anh cho em cái gì đấy?”
“Mở ra xem đi!” Quyền Đế Sâm nhìn cô.
Mặc Sơ mở túi văn kiện ra, cô đã trông thấy hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần, anh đã cho cô 5% cổ phần của công ty, cô không hiểu: “Tại sao muốn cho em cái này?”
Quyền Đế Sâm rất là thật thà: “Năm năm nay, em nuôi con vất cả, 5% cổ phần này, em nên được hưởng!”
“Thật ra em không rõ lắm đâu, 5% cổ phần là bao nhiêu tiền?” Mặc Sơ cười hì hì: “Số học của em là thầy thể dục dạy đấy!”
Quyền Đế Sâm giải thích cho cô: “Dựa theo giá thị trường hiện tại, em có 5% cổ phần, cũng chính là có được tài sản 5 tỉ tệ!”
Mặc Sơ hoảng sợ: “Em cho em 5 tỉ tệ á? Sao mà em tiêu hết được?”
Đúng vậy! Tiền lương một tháng của cô là năm ngàn tệ, cô còn không tiêu hết, 5 tỉ là gấp bao nhiêu lần?
Cô trả hợp đồng lại cho anh: “Không cần cho em những cái này, em đã cho em hai bất động sản cao cấp rồi, anh thấy đó, em cũng không ở đó, em sẽ ở cùng anh ở dây, anh cho em 5 tỉ, em cũng không biết tiêu như nào? Em chỉ muốn sống những ngày yên bình mà thoải mái cùng anh thôi!”
Mỗi ngày, cô vừa mở mắt ra là sẽ nhìn thấy anh đang ở bên cạnh cô, hoặc là anh còn chưa ngủ dậy, hoặc là anh đang chuẩn bị rời giường.
Mỗi ngày, cô đều có thể nhìn thấy các con trưởng thành vui vẻ, sống hạnh phúc bên bố mẹ, chơi cùng ông nội Quyền Thịnh Quốc.
Cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi!
Quyền Đế Sâm lại mặt lạnh: “Đồ anh cho em, em cầm đi!”
Mặc Sơ thấy anh có hơi tức giận, cô thè lưỡi: “Được thôi! Đồ anh cho em, em lấy hết!”
Nào có ai tặng quà còn phải tức giận chứ?
Mặc Sơ bỏ hết hợp đồng cổ phần anh cho và vòng tay long phượng vào trong ngăn kéo, cô còn trêu anh: “Nếu em sinh thêm con cho anh, có phải anh lại muốn tặng thêm cho em không?”
Quyền Đế Sâm đã tắm xong rồi, anh nhìn thoáng qua cặp đùi đẹp của cô gái, cô mặc áo ngủ họa tiết hình hoạt, chân nhỏ lộ ra, ánh mắt anh đã trở nên thâm thúy.
Anh áp cô lên cô sô pha, Mặc Sơ không thoát ra lòng anh được, cô giống như một con sóc nhỏ vậy, nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
“Bà Quyền, nếu em đã mời tôi trồng em bé, sao tôi có thể từ chối đây? Nếu tôi mà từ chối, thì đúng là không biết suy xét rồi!” Quyền Đế Sâm vừa hôn cô vừa nói.
Mặc Sơ thật oan uổng, cô đâu có ý mời anh đâu? Cô chỉ nhắc đến con cái một chút, kết quả liền bị người đàn ông phúc hắc này ấn trên sô pha, tình cảm mãnh liệt một hồi…
Nhà cũ nhà họ Quyền.
Quyền Đế Sâm đi vào thư phòng, Quyền Thịnh Quốc ngồi trên cái ghế màu đen, thấy anh tới, ông cụ mới nói: “Đế Sâm, rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
“Một đêm phóng túng đơn giản thôi ạ.” Quyền Đế Sâm vẫn nói với giọng nhẹ nhàng.
“Cháu lừa được ông à?” Quyền Thịnh Quốc có hơi tức giận: “Hai chắt của ông còn có bí mật gì?”
Quyền Đế Sâm hỏi ngược lại ông cụ: “Ông nội nghĩ sẽ là cái gì?”
Quyền Thịnh Quốc ngẩn ra, ông cụ trầm giọng: “Ông mặc kệ năm đó cháu đã làm cái gì? Ông cũng mặc kệ cháu có kế hoạch gì, Mặc Sơ là người vô tội! Con bé không nên bị quấn vào trong kế hoạch của cháu! Hơn nữa, cháu phải nhớ, con bé là mẹ của hai con của cháu đấy!”