Quyền Đế Sâm nhớ tới Diệp Tử, Diệp Tử là nhân viên xét nghiệm của bệnh viện, cô ta cực kỳ hiểu rõ những thứ này.
Lần trước, Diệp Tử đã dùng axit sunfuric tính hủy dung Mặc Sơ, lần này liệu có phải cô ta đã dùng ether làm Mặc Hàm hôn mê rồi ra tay với đứa bé không?
Phải biết rằng, Diệp Tử đã phát rồ rồi, cô ta đã từng gọi người ra tay với Mặc Hi ở sân bay!
Nhưng mà, anh nhìn kỹ lại dáng người ở trong băng theo dõi, người này và Diệp Tử không phải là cùng một người.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Diệp Tử mua hung thủ gây án!
Ngoài hồ sen, bởi vì An Ngôn đang đi tới đi lui, kết quả đã bị cảnh sát dẫn tới trước mặt Quyền Đế Sâm.
An Ngôn vừa nhìn thấy anh, cô ta lập tức nói: “Đế Sâm, anh không cần nghi ngờ em! Nếu mà là em làm, bây giờ liền chết trước mặt anh! Em là một người thông minh, biết Mặc Hàm là con gái anh, em tuyệt đối sẽ dám động vào cô bé.”
Đây là nói thật, ai dám động vào con của Quyền Đế Sâm, đó chẳng phải là tìm chết sao?
An Ngôn ở bên cạnh anh em Quyền Thị đã lâu, tất nhiên là cô ta hiểu cái đạo lý này.
“Cô tới làm gì?” Đôi mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm như diều hâu trong đêm tối, lúc nhìn thẳng vào cô ta, khiến cho cô ta không thể lẩn trốn.
An Ngôn cầm điện thoại của mình rồi đưa đến trước mặt Quyền Đế Sâm: “Đế Sâm, anh đang vất vả tìm con, nhưng Mặc Sơ thì đang làm cái gì? Anh có muốn biết không?”
Quyền Đế Sâm không muốn Mặc Sơ lo lắng, tất nhiên là anh chưa thông báo cho Mặc Sơ biết, giờ phút này, sự xuất hiện của An Ngôn làm cho tâm trạng đang không thoải mái của Quyền Đế Sâm, càng thêm không thoải mái.
“An Ngôn, đừng giở trò trước mặt tôi!” Giọng nói của Quyền Đế Sâm lạnh thấu xương, làm người ớn lạnh.
An Ngôn hơi sợ anh, cô ta lập tức mở bức ảnh mà cô ta vừa chụp lại ra.
Những tấm ảnh này, toàn là hình ảnh Mặc Sơ và Quyền Đế Đình dựa vào nhau “thân mật”, tất nhiên, An Ngôn đã có chỉnh sửa, bây giờ chức năng photoshop trong điện thoại rất mãnh.
An Ngôn như dâng vật quý vậy, cô ta nói: “Đế Sâm, anh đã nhìn thấy chưa? Mặc Sơ muốn biến cả anh ấy thành quân thần dưới váy cô ta! Quyền Đế Đình bị thương, cô ta đỡ anh ấy đi ra ngoài tản bộ, ở trên đường cái như keo như sơn…”
Bây giờ người mà Quyền Đế Sâm lo lắng nhất là Mặc Hàm, còn Mặc Sơ thì anh hoàn toàn yên tâm!
Nhưng mà, anh thấy Mặc Sơ và Quyền Đế Đình đi đứng gần nhau như vậy, tất nhiên là trong lòng anh không thoải mái rồi!
“Diệp Tử đang ở đâu?” Quyền Đế Sâm hỏi thẳng.
Anh không vội xử lý chuyện Mặc Sơ và Quyền Đế Đình đi đứng gần nhau.
Trước mắt, tìm được Mặc Hàm mới là việc quan trọng nhất.
“Em không biết!” Trong lòng An Ngôn run lên, chẳng nhẽ Diệp Tử đã bắt cóc Mặc Hàm sao? Thế chẳng phải Diệp Tự đang tìm chết à? Cho dù cô ta động vào ai, cũng không thể đi động vào con gái của Quyền Đế Sâm chứ!
Mắt ưng của Quyền Đế Sâm lạnh lùng, ánh mặt xoẹt qua một tia sắc bén: “An Ngôn.”
An Ngôn là một người thông minh, cô ta nói ngay: “Nếu em tìm được nơi ẩn náu của Diệp Tử, em sẽ là người có công, thế anh có thể đồng ý với em một điều kiện không?”
“Cô đang ra điều kiện với tôi à?” Quyền Đế Sâm lạnh giọng nói: “Cô nên biết, cô không có bất kỳ tư cách gì để đứng trước mặt tôi bàn điều kiện!”
An Ngôn cắn môi, cô ta biết!
Cô ta vẫn muốn ở lại bên cạnh anh, nếu như cô ta tìm được Diệp Tử thì đó là có lợi cho cô ta, bất luận thế nào thì Quyền Đế Sâm tìm được Mặc Hàm thì anh cũng sẽ mềm mỏng với cô ta hơn.
An Ngôn lập tức nói: “Em biết cô ta có một căn phòng ở ngoại ô, em cho anh địa chỉ!”
Tả Điện Vũ lập tức lái xe đi đến đó, đúng là vừa nãy Diệp Tử vẫn ở đây, một bát cơm của cô ta vẫn chưa ăn xong, nhưng mà, lại không tìm thấy đứa bé!
…
Mặc Hàm lên cùng xe với Quyền Đế Đình đến bệnh viện.
Cố Mộc Thành đẩy Quyền Đế Đình vào phòng phẫu thuật, băng bó lại miệng viết thương cho anh, anh ta nói với Mặc Sơ: “Đừng lo, anh ta chỉ đau quá nên ngất xỉu thôi, sẽ không chết người đâu!”
Mặc Sơ thấy sắc trời đã tối, khi cô đang chuẩn bị rời đi, cô đã nhận được một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn: Mặc Hàm đang ở trên tay tôi, nếu không muốn con bé chết, cô hãy đi một mình! Nếu tôi biết cô dẫn theo người khác, tôi sẽ dìm chết con bé trước tiên!
Bên trên còn kèm theo một bức ảnh, trên tấm ảnh, Mặc Hàm bị trói, tay chân đều không thể động đậy, cạnh chân của cô bé còn có một tảng đá, phía dưới tảng đá là một hồ nước xanh biếc.
Mặc Sơ vừa nhìn đoạn tin nhắn và ảnh chụp, cô sợ đến nỗi thất hồn lạc phác.
Cô toàn là thái độ ban đêm để mặc hai bức bé chơi, hai đứa trẻ này cũng chưa từng xảy ra chuyện!
Nhưng mà, bây giờ Mặc Hàm lại bị người ta bắt đi rồi, hơn nữa còn nguy hiểm đến tính mạng.
Mặc Sơ biết, dựa vào năng lực của cô, nếu cô muốn một mình cứu Mặc Hàm ra, đó là điều không thể!
Đối phương bảo cô đi một mình, chẳng qua là để càng dễ bề đối phó hai mẹ con cô.
Mặc Sơ lo điện thoại của mình bị nghe trộm, cô mượn điện thoại của Cố Mộc Thành, sau đói gọi cho Quyền Đế Sâm!
Lúc này, Quyền Đế Sâm đang tìm tung tích của con gái, anh nhận điện thoại, ngữ khí cũng lạnh như băng: “Nói!”
“Đế Sâm, là em…” Mặc Sơ nói, giọng nói cô cũng đang run rẩy, cô dựa vào vách tường, nói năng không đầu không đuôi: “Có người đã bắt cóc Hàm Hàm, còn bảo em đi đến một mình, nếu em mà nói cho người khác biết, đối phương sẽ dìm Hàm Hàm xuống đáy hồ… Nhưng mà, anh biết, chỉ có anh mới cứu được con bé, Đế Sâm…”
Quyền Đế Sâm lập tức nói: “Mặc Sơ, trước tiên em hãy bình tĩnh đã! Anh cũng đã nhận được tin, Hàm Hàm đã mất tích, anh đã phát người đi tìm! Em gửi ảnh qua cho anh!”
Mặc Sơ dùng điện thoại của Cố Mộc Thành chuyển ảnh cho Quyền Đế Sâm, cô cũng chạy đến hồ nước luôn.
Khi Quyền Đế Sâm kiểm tra ảnh vệ tinh của hồ nước trong toàn thành phố, sau đó đối chiếu với ảnh chụp của Mặc Sơ, quả nhiên chính là đang ở gần đây.
“Em qua đó trước đây!” Mặc Sơ nói: “Em lo người đó gây bất lợi cho Hàm Hàm!”
Quyền Đế Sâm nhìn cô: “Chú ý an toàn!”
“Vâng, em sẽ chú ý!” Mặc Sơ gật đầu, cô là một người mẹ, cô tuyệt đối sẽ bảo vệ con của mình, đầy là thiên tính.
Tất nhiên, trong lòng cô cũng tràn ngập hy vọng, bởi vì, bên cạnh cô vẫn còn có Quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ dựa theo tuyết đường, đi đến gần một hồ nước hẻo lánh, quả nhiên cô đã trông thấy Mặc Hàm đang trói trên cái sào tre to chuyên dùng để câu cá, phía dưới là nước đọng màu xanh rất bẩn.
“Hàm Hàm…” Mặc Sơ chạy đến.
Khi cô còn chưa chạy đến bên cạnh Mặc Hàm, liền nghe thấy Mặc Hàm gọi: “Sơ Sơ, Sơ Sơ, mẹ đừng qua đây, chỗ này rất nguy hiểm…”
Bất kể phía trước là cái gì? Mặc Sơ đều sẽ đi qua!
“Hàm Hàm, đừng sợ!” Mặc Sơ nói: “Mẹ nhất định sẽ cứu con!”
Mặc Sơ đi từng bước về phía Mặc Hàm, trên mặt hồ có tấm ván không tu sửa nhiều năm, cô dậm lên mặt tấm ván mà nó kêu kẽo kẹt.
Lúc Mặc Sơ còn chưa đi đến nơi, thì đã nghe được một tiếng cười càn rỡ: “Mặc Sơ, cô đến rồi à!”
“Là cô! Cô hại con gái tôi…” Mặc Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô quay đầu lại, cô lại nhìn thấy…