“Tổng giám đốc Quyền, tôi chuyện chuyện nhất định phải nói!” Ân Phi Âm còn không cho bọn họ lên xe, cô ta chạy tới bên cạnh Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm còn đang săn sóc thắt dây an toàn cho Mặc Sơ, anh đứng bên cạnh Mặc Sơ, lạnh nhạt quét mắt nhìn Ân Phi Âm: “Nói!”
Ân Phi Âm thấy xung quanh không có người, tất nhiên cô ta cũng không dám nói ra trước mặt mọi người, cô ta chỉ vạch trần bộ mặt thật của Mặc Sơ trước mặt Quyền Đế Sâm thôi.
“Trước khi lấy anh, Mặc Sơ đã có con rồi!” Ân Phi Âm nói luôn: “Người như thế, đâu xứng làm bà Quyền?”
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, bây giờ thì cô hơi hiểu rồi, cuộc gọi nặc danh buổi sáng, phỏng chừng chính là Ân Phi Âm gọi!
Ân Phi Âm không uy hϊếp được cô, bây giờ cô ta liền chạy đến trước mặt Quyền Đế Sâm, tính vạch trần chuyện Mặc Sơ đã từng sinh con.
Quyền Đế Sâm chẳng ngạc nhiên tí nào, trái lại anh còn hỏi: “Từ đâu mà cô biết được?”
Chuyện này, không có nhiều biết, ngoại trù Quyền Đế Đình với mấy người tương đối thân bọn họ ra, thì chắc là không có người khác.
Ân Phi Âm hơi lúng túng: “Tôi nghe người khác nói!”
“Tin vỉa hè không đủ bằng chứng!” Quyền Đế Sâm lạnh giọng nói.
Ân Phi Âm đến để cáo trạng, không ngờ Quyền Đế Sâm lại không tin, cô ta cũng ngu người rồi!
“Tôi có bằng chứng!” Ân Phi Âm lấy điện thoại ra, cô ta bật đoạn ghi âm tối qua lên, đó là lời nói sau khi say rượu của Quyền Đế Đình.
Quyền Đế Sâm thấy quả nhiên là cái miệng rộng của Quyền Đế Đình nói ra, ánh mắt anh lại thâm thúy hơn vài phần.
Ân Phi Âm thấy Quyền Đế Sâm im lặng không nói gì, cô ta tưởng là Quyền Đế Sâm không biết, cô ta lập tức chế nhạo Mặc Sơ: “Cô có hành vi lừa gạt đối với cuộc hôn nhân này, cô còn không nhận lỗi với tổng giám đốc Quyền đi?”
Lúc này, Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, cô nói với giọng cực kỳ thành khẩn: “Đế Sâm, xin lỗi, không phải em cố tình, anh tha thứ cho em được không?”
“Tất nhiên sẽ không tha thứ cho cô!” Ân Phi Âm vui mừng rồi, cô ta khẽ hừ một tiếng: “Cô tự xin ly hôn đi! Còn nữa không được mang đi bất cứ của cải nào của tổng giám đốc Quyền, ngay cả quần áo mà tổng giám đốc Quyền mua cho cô, cô cũng phải cởi ra, mới được rời đi!”
Mặc Sơ thấy quả nhiên Ân Phi Âm vẫn đang ngấp nghé mơ ước Quyền Đế Sâm, Ân Phi Âm đã thay vào vai diễn của mình, mơ tưởng thân phận bà Quyền, giờ phút này, cô ta giống như một nữ chính ra lệnh cho Mặc Sơ.
Ân Phi Âm thấy Mặc Sơ không nói chuyện, cô ta lại dương dương đắc ý nói: “Mặc Sơ, còn không xuống xe à?”
Mặc Sơ nhìn Ân Phi Âm: “Quản lý Ân, cô nhiệt tình với chuyện của tôi và Đế Sâm như vậy, cô có mục đích gì?”
“Tôi…” Nhất thời, Ân Phi Âm nghẹn lời, cô ta không ngờ Mặc Sơ không có hoảng hốt, trái lại còn hỏi cô ta: “Tôi chung tình với tổng giám đốc Quyền, tôi thích tổng giám đốc Quyền, tôi vì tổng giám đốc Quyền mà bênh vực kẻ yếu!”
Mặc Sơ gật đầu: “Cô thật là chính nghĩa! Tôi thật lòng vui mừng cho Đế Sâm!”
“Cái đấy còn phải nói…” Ân Phi Âm cực kỳ đắc ý vênh váo, bất thình lình, cô ta nhìn thấy một tấm ảnh trong điện thoại của Mặc Sơ: “Cô…”
Đây là một người bạn làm phóng viên của Mặc Sơ, cô ấy cũng biết Ân Phi Âm là cấp trên của Mặc Sơ, không ngờ hôm nay đi vào khách sạn bắt gian, lại là Ân Phi Âm và Quyền Đế Đình ngủ với nhau.
“Sao cô lại có cái này?” Khuôn mặt Ân Phi Âm lập tức biến sắc, trong nháy mắt không đắc ý nổi nữa.
Mặc Sơ không hề khách khí mà vạch trần cô ta: “Bản thân cô bẫy Quyền Đế Đình không thành, bây giờ còn tới tìm Đế Sâm, quản lý Ân, ở công ty cô là cấp trên của tôi, ở ngoài đời, tôi là tôi, cô là cô, hiện tại tôi là bà Quyền, tôi nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, tôi sẽ không ly hôn Đế Sâm, cho nên, cô đã tự làm bẽ mặt mình đấy.”
Ân Phi Âm bị Mặc Sơ vạch trần tâm tư, giờ phút này, cô ta thật sự không có mặt mũi gặp người nữa rồi!
“Tổng giám đốc Quyền…” Ân Phi Âm nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Nhưng mà, chuyện cô ta chưa cưới đã sinh con, anh cũng chấp nhận được sao?”
Lúc này, Quyền Đế Sâm hôn lên môi Mặc Sơ, lấy hành động thực tế nói cho Ân Phi Âm biết: “Mặc Sơ là vợ của Quyền Đế Sâm, nếu cô còn dám nói về chuyện này thêm một lần nữa, tôi không ngại tống cô và Tô Tiểu Mễ vào bệnh viện tâm thần dưỡng lão .”
“Tôi không dám…” Ân Phi Âm sợ đến mức không dám nói thêm một câu nào nữa.
Quyền Đế Sâm thắt dây an toàn cho Mặc Sơ xong, anh đóng cửa xe lại, sau đó vòng qua đầu xe, lái xe rời đi.
Mặc Sơ thấy anh lái xe vững vàng, cô lại lén nhìn gương mặt đẹp trai của anh, trong lòng cô đang nghĩ, lúc mà người đàn ông này cưng chiều cô, thì thật sự là cưng chiều đến tận trời.
Cô vừa nghĩ tới đây, lại cảm thấy đặc biệt vui mừng.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ, nếu con của cô là của Quyền Đế Sâm, vậy thì hoàn mỹ biết bao!
Nhưng mà, mộng tưởng và thực tế, chính là hai thứ bất đồng.
Khi Mặc Sơ cảm nhận Quyền Đế Sâm đối xử tốt với cô, cô cũng lại cảm thấy chua sót cho những gì mình đã trải qua.
Lúc đến nông trường ở ngoại ô, Quyền Đế Sâm dừng xe lại, anh mở cửa xe ra, nắm tay Mặc Sơ xuống xe.
Mặc Sơ rất thích bàn tay to của anh, ấm áp còn dày dặn, lúc bàn tay nhỏ của cô được anh nắm, ấm áp vui vẻ cực kỳ yên tâm.
Sau khi hai người cùng đi vào nông trang, Mặc Sơ cũng đã nhớ được khẩu vị của anh, cô gọi món, hai người cùng dùng bữa với nhau.
Chính ở trong căn phòng này, Mặc Sơ ngồi bên cửa sổ, Quyền Đế Sâm nằm trên sô pha, lại còn gối đầu lên đùi cô: “Anh ngủ một lát, một tiếng nữa chúng tôi về!”
“Vâng!” Mặc Sơ giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nhớ kỹ thời gian.
Cô cũng biết, gần đây anh rất bận.
Giấc ngủ của anh cũng rất ít thời gian, một lúc này, anh gối lên đùi cô, cô vẫn còn cảm thấy hơi đỏ mặt.
Mặc dù chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng ấm áp giống như khoảng khắc này thì rất hiếm khi.
Mặc Sơ ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh hoa sen bên ngoài cửa sổ, lúc này đang là giữa hè, hoa sen nở rất đẹp, từng cụm từng cụm hoa sen màu hồng hoa sen màu trắng đón gió vươn lên, lá hình tròn màu xanh nổi trên mặt nước, ở khung cảnh tuyệt đẹp này, tất nhiên tâm trạng cũng tốt lên.
Cô cẩn thận để điện thoại về chế độ im lặng, anh ngủ một giấc, cô không muốn ồn ào đánh thức anh.
Mặc Sơ nhìn gương mặt của anh, dáng vẻ anh ngủ, mặc dù mỗi sáng sớm cô đều sẽ nhìn thấy, nhưng mà, giờ phút này lại cảm giác có hơi khác.
Vào lúc cô đang quan sát tỉ mỉ người đàn ông này, cô nhận được một mail của Quyền Đế Đình gửi tới, sau khi mở thư ra, là một tờ giấy gọi của tòa án.
Quyền Đế Đình chính thức khởi tố cô, anh ta muốn đòi quyền nuôi con!
Trái tim Mặc Sơ, nháy mắt liền đau đớn.
Làm một người mẹ độc thân, không có chuyện gì đau đớn hơn việc phải rời xa con mình.
Quyền Đế Đình này, quả thực chính là sát tinh của cô.
Trái tim Mặc Sơ, cực kỳ chua sót.
Đứa con mà cô vất vả nuôi lớn, lại bị Quyền Đế Đình cướp đi như thế sao?
Cô vừa nghĩ đến điều này, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cô có mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt Quyền Đế Sâm, lúc cô vươn tay ra lau, Quyền Đế Sâm đã tỉnh lại.
“Xin lỗi, em đánh thức anh rồi…” Mặc Sơ nghẹn ngào nói: “Đế Sâm, anh ngủ thêm lúc nữa đi!”