Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 155: Lúc bên ngoài, anh cưng chiều cô như mạng sống

Thiệu Hùng đập bàn: “Còn bàn là thứ gì, mỗi người đều có thứ mình thích, bà không biết thì không nên nói lung tung.”

Trần Chân Dao thấy ông ta nổi giận, bà ta cũng nổi giận: “Người đàn ông kia của ông là một tên khốn, đổi kết quả giám định ADN của chúng tôi, còn làm tổn thương một đứa bé. Nếu ông không có mắt, sẽ làm hư con trai tôi.”

Mặc Sơ thấy chuyện vẫn chưa được giải quyết, hai người lại rùm beng lần nữa.

Mặc Sơ vội vàng nói: “Hai người, đợi một chút, chúng ta tới để giải quyết vấn đề, không phải tới để tranh luận vấn đề. Mỗi người nhường nhau một chút, giải quyết xong chuyện con cái rồi nói sau, được không?”

Thiệu Hùng trừng mắt với Mặc Sơ: “Người mẹ nuôi của cô đúng là một người phụ nữ đanh đá, không biết phải trái.”

Trần Chân Dao cũng nói: “Con nhanh bảo Quyền Đế Sâm giải quyết vấn đề đi, bên chúng ta có nhiều người hơn.”

Quyền Đế Sâm thấy Thiệu Hùng gào lên với Mặc Sơ, còn Trần Chân Dao lại trách móc Mặc Sơ, ban đầu anh không nói gì, lúc này anh nhìn hai người một cái: “Không muốn giải quyết vấn đề đúng không?”

Thiệu Hùng không nói gì nữa, Trần Chân Dao cũng im lặng.

Quyền Đế Sâm nói: “Các người có ý kiến gì với tôi, bây giờ nói thẳng trước mặt tôi này.”

Trong lời nói này, có ý bảo vệ Mặc Sơ.

Thiệu Hùng nào dám có ý kiến với Mặc Sơ, còn cho dù trong lòng Trần Chân Dao có ý kiến với Mặc Sơ, bà ta cũng không dám nói gì nữa.

Quyền Đế Sâm nhìn hai người đối chọi gay gắt, lúc này cũng đã yên lặng, anh mới nói: “Tôi đề nghị, Thiệu Vĩ Trạch đã mười tám tuổi, cậu ấy có quyền tự lựa chọn. Nếu cậu ấy muốn nhận bố nuôi cũng phải biết mẹ mình, các người đều là người quan trọng nhất trên đời này của cậu ấy, tranh giành một người cũng không có kết quả. Nếu như các người đều yêu cậu ấy, sẽ cân nhắc vì cậu ấy, chứ không phải đẩy cậu ấy vào đường cùng, đều tránh né các người.”

Mấy câu nói này như lời khai sáng, khiến Thiệu Hùng và Trần Chân Dao cũng hiểu rõ ra.

Hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, thế là đại tới thỏa thuận, bọn họ đều là những người thân nhất của Thiệu Vĩ Trạch.

Lúc trên bàn ăn, sau khi Thiệu Hùng và Trần Chân Dao rời đi, trên bàn chỉ còn có ba người.

“Cảm ơn.” Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm: “Cảm ơn ngài Quyền.”

Lúc Quyền Đế Sâm bảo vệ cô, đương nhiên cô hiểu, ở trước mắt người ngoài, anh luôn bảo vệ cô như mạng sống.

“Cũng rất cảm ơn thị trưởng Cố.” Mặc Sơ cảm thấy hai người đàn ông này hẳn là có tình anh em chính nghĩa, nếu không bởi vì hôn sự của Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn bị thương, giữa Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm, đều là thuyền nhỏ nói lật là lật.

Thế nhưng rất hiểu nhiên, mối quan hệ của hai người này rất tốt.

Cố Trạch Dã đưa mắt nhìn cô: “Thế nào? Mẹ cô muốn làm mai cho tôi?”

Mặc Sơ có chút ngượng ngùng: “Thị trưởng Cố, anh đừng so đo với bà ấy.”

“Ừ, tôi không so đo với bà ấy.” Cố Trạch Dã cũng chuẩn bị đứng dậy: “Đúng rồi, không làm lỡ thời gian hai vợ chồng ở bên nhau, tôi đi trước đây.”

“Không ăn chung rồi mới đi sao?” Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm cũng không nói yêu thương, có Cố Trạch Dã ăn cơm chung cũng sẽ không gây trở ngại đến quan hệ giữa cô và Quyền Đế Sâm.

“Không được.” Cố Trạch Dã sải bước rời đi.

Lúc đần Mặc Sơ muốn hỏi Cố Vãn Vãn như thế nào, thế nhưng nếu Cố Vãn Vãn thật sự mang thai con của Quyền Đế Sâm, sau khi mang thai mười tháng sinh ra thì phải làm thế nào?

Sau khi Cố Trạch Dã rời đi, hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ăn cơm cùng nhau.

Quyền Đế Sâm ra tay, nhanh chóng giải quyết xong chuyện tranh giành quyền nuôi dưỡng này, Mặc Sơ biết, đây chính là sức hấp dẫn của cá nhân anh.

Cô yên lặng dùng cơm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, mỗi người đều tản ra quay về công ty làm việc.

Sau khi Mặc Sơ trở về đến công ty, Trần Chân Sao gọi tới: “Sơ Sơ, con không nói với Đế Sâm là chúng ta muốn đoạt lại thằng bé sao?”

Mặc Sơ thấy Trần Chân Dao vẫn u mê không tỉnh, cô có chút không vui nói: “Mẹ, cách giải quyết như thế là tốt cho Vĩ Trạch, tại sao mẹ phải ép buộc thằng bé chứ?”

“Tốt cái gì? Lỡ như sau này thằng bé chỉ thích đàn ông thì sao?” Trần Chân Dao tức giận, khi nhắc tới chuyện này, bà ta vô cũng tức giận.

“Mẹ.” Mặc Sơ nóng nảy: “Thằng bé đã trưởng thành, tại sao mẹ không cho thằng bé được không gian tự do chứ?”

“Không gian tự do?” Trần Chân Dao bắt đầu trách móc cô: “Chỉ có mày mới ngu như thế, con của mày đâu? Không phải đưa ra nước ngoài rồi sao? Nếu Quyền Đế Sâm đồng ý tiếp nhận con của mày, tại sao mày không ích kỷ một chút, đưa hai đứa vào gia đình giàu có? Nói không chừng sau này có thể được chia tài sản của nhà họ Quyền đấy.”

Mặc Sơ thật sự không có cách nào đồng ý với suy nghĩ này của Trần Chân Dao, tiền Quyền Đế Sâm kiếm được là của anh, anh đồng ý cho thì cô cũng đồng ý nhận nó.

Nhưng mà cô không có bất kỳ danh nghĩa gì để tính toán người khác.

Đi đường thẳng.

Huống chi, với năng lực của Mặc Hi và Mặc Hàm, Mặc Sơ nghĩ, chắc chắn tương lai hai đứa nhỏ dựa vào năng lực của mình cũng sẽ thành công, đứng ở đỉnh thế giới.

Cô cần gì phải dung trăm phương nghìn kế để tính toán Quyền Đế Sâm chứ?

“Con phải đi làm rồi, không nói nữa.” Mặc Sơ.

“Chờ một chút.” Trần Chân Dao nói: “Sơ Sơ, mẹ phải nói với con, nếu con không sinh con cho Đế Sâm, con sẽ không củng cố được địa vị của mình. Trong tương lai, nếu có người thay đổi, con cũng đừng có khóc.”

“Mẹ, con biết rồi.” Mặc Sơ cúp điện thoại.

Bây giờ, giữa cô và Quyền Đế Sâm, thật sự vẫn còn một giai đoạn không tiến không lùi.

Nếu cô tiến một bước, An Ngôn, bạn gái trước của anh quay về, hơn nữa còn liều lĩnh muốn tới làm người thứ ba như thế.

Nếu cô lui một bước, nhưng thái độ của Quyền Đế Sâm rất cứng rắn, cô dám lui anh sẽ lập tức dám đối phó với cô.

Cho nên cô tiến cũng khó mà lùi cũng khó.

Bây giờ, cô giống như một tướng lĩnh chinh chiến, đối mặt với mười mai phục, trước có kẻ thù, sau có truy binh, không có lúc nào cô thư giãn được.

Huống chi, còn có một cái bom hẹn giờ, đó chính là Quyền Đế Đình.

Bây giờ Quyền Đế Đình vẫn còn hôn mê, khi nào anh ta tỉnh lại? Sau khi tỉnh lại, anh ta sẽ thế nào?

Cô cũng không dám hỏi thái độ của Quyền Đế Sâm đối với chuyện này.

Buổi chiều, lúc đang làm việc, An Ngôn đến công ty bọn họ.

Lúc Mặc Sơ nhìn thấy người phụ nữ này, cô có chút kinh ngạc.

“Bà Quyền, tôi có việc muốn ủy thác cho cô.” An Ngôn vô cùng quyến rũ ngồi đối diện bàn làm việc của cô.

Mặc Sơ có hơi khó chịu với việc người phụ nữ này đến cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Công việc gì?”

“Tôi yêu một người, tôi hy vọng anh ấy cũng yêu tôi. Sau đó ly hôn với người vợ hiện tại, rồi lấy tôi làm vợ.” An Ngôn cứ như thế, không chút xấu hổ nói.

Mặc Sơ nhướng mày: “Cô An, xin lỗi nhé, công ty chúng tôi không làm việc như thế. Người thứ ba chính là người thứ ba, không hợp với quy luật thị trường, đây chỉ là con chuột qua đường, người người đánh. Cô An, tại sao không thể tìm một người đàn ông yêu cô, lại chưa kết hôn thế?”

“Cô không nhận đúng không?” An Ngôn chắn chắn nói: “Nhưng mà giám đốc Ân các người đã đồng ý với tôi, nếu như cô không muốn nhận, cô ta sẽ đích thân ra tay.”