Trong thư phòng.
An Ngôn gõ cửa đi vào, giày cao gót nện vào nền nhà phát ra âm thanh trong trẻo.
Chỉ dựa vào tiếng động này, Quyền Đế Sâm cũng biết, không phải Mặc Sơ tới.
Từ trước tới giờ, mỗi khi cô bước đi đều nhẹ tay nhẹ chân, đặc biệt là ở nhà, cô sẽ thay một đôi dép bông thoải mái, thậm chí còn đi chân trần.
“Đế Sâm.” An Ngôn đi tới trước bàn làm việc của anh: “Thức ăn đã có trên bàn.”
Quyền Đế Sâm không để ý đến cô ta, anh vẫn còn ở trước máy vi tính, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào máy tính, anh xem An Ngôn như vô hình.
An Ngôn có chút lúng túng, thế nhưng cô ta thay đổi suy nghĩ một chút, cô ta và anh ở trong thư phòng càng lâu, Mặc Sơ sẽ càng nghi ngờ.
Hơn nữa, An Ngôn muốn đến nơi này, cô ta vừa cười…
Sau khi Quyền Đế Sâm làm xong công việc trên tay, anh đi xuống lầu lập tức nhìn thấy hai tay Mặc Sơ đang đặt trên tai, đang ngẩn người.
Tầm mắt cô không có tiêu cực, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô yên tĩnh ngồi bên cạnh bàng ăn.
Cho đến khi tiếng giày cao gót của An Ngôn nên xuống đất, mới khiến An Ngôn khôi phục tinh thần.
Lúc này, cô đã nhìn thấy Quyền Đế Sâm và An Ngôn đi tới trước mặt cô.
Vừa rồi, Mặc Sơ vẫn như có điều suy nghĩ, giờ phút này lại tươi cười chào đón.
Cô múc cho Quyền Đế Sâm một chén canh: “Em thấy giáo viên dinh dưỡng nói, trước khi ăn cơm ăn một chén canh sẽ có lợi cho sự hấp thụ của dạ dày.”
Quyền Đế Sâm ngồi đối diện Mặc Sơ, An Ngôn ngồi bên tay trái của anh.
An Ngôn nói: “Tôi cũng muốn uống.”
Ý của cô ta chính là muốn Mặc Sơ cũng múc canh cho cô ta.
“Nếu cô tới làm người thứ ba, không xuống bếp thì cũng được, còn muốn chính tay bà Quyền múc canh cho cô?” Mặc Sơ hời hợt nói, thế nhưng lại đáng đồng tiền.
An Ngôn tức giận nhìn Mặc Sơ, không thể làm gì khác hơn là tự múc canh cho mình.
Quyền Đế Sâm biết, mặc dù Mặc Sơ nấu ăn không quá ngon thế nhưng kỹ thuật nấu canh lại số một.
An Ngôn chỉ chỉ vào xà lách: “Cái này ăn không ngon.”
Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ nghe thấy thế, hai người đều nhìn đối phương. Hai người đều biết hàm nghĩa của món xà lách này, mặc dù không biết có thể ăn cùng nhau cả cuộc đời không, thế nhưng hai người đều thích ăn món này.
Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều gặp xà lách và cà chua ăn, không thèm để ý An Ngôn nói gì.
An Ngôn nhìn họ một cái, sau đó nũng nịu với Quyền Đế Sâm: “Món ăn này thế nào?”
Quyền Đế Sâm nói thẳng: “Trái ngon cả cuộc đời.”
An Ngôn có chút chua chat, hai người này ở bên nhau, ăn thức ăn cả cuộc đời, cô ta bắt đầu uống canh.
Cô nhìn vào nồi canh: “Táo đỏ, đảng tâm, quế viên, hạt sen, chẳng lẽ muốn chúc tôi sớm sinh quý tử sao?”
An Ngôn vừa nói tới đây, vui vẻ không thôi: “Bà Quyền, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng sớm sinh quý tử cho Đế Sâm.”
Mặt dày, vô liêm sỉ tới mức độ này, Mặc Sơ cũng phục.
Mặc Sơ cũng không giải thích, cô nghĩ, người đàn ông cao thâm khó lường như Quyền Đế Sâm, chắc chắn hiểu ý của cô đúng không.
Mặc Sơ cũng đói.
Cô ăn một lượng lớn thức ăn, sau khi ăn no, cô nói: “An Ngôn rửa chén.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải rửa.” An Ngôn mất hứng.
“Dựa vào việc cô muốn đến làm người thứ ba.” Lúc này, vẻ mặt Mặc Sơ cười như không cười: “Không phải tôi vẫn chưa đồng ý sao? Cô xem, thức ăn là tôi làm, nếu cô không rửa, chẳng lẽ để Đế Sâm rửa sao?”
Đương nhiên An Ngôn không dám kêu Quyền Đế Sâm tới rửa, cô ta cũng không thể làm gì khác hơn là vào phòng bếp rửa chén.
Mặc Sơ ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, cho đến khi An Ngôn tắm xong, cô gọi một tiếng: “An Ngôn.”
Giờ phút này, Quyền Đế Sâm đang ở trên ban công hút thuốc.
Sau khi ăn cơm xong hút một chiếu thuốc, sống như thần tiên.
An Ngôn mất hứng đi tới trước mặt Mặc Sơ: “Sao cô còn chưa đi?”
Nơi này là nhà của cô, tại sao cô phải đi?
Mặc Sơ không để lộ sự tức giận của mình, trái lại cười có chút xảo quyệt: “An Ngôn, e rằng hôm nay cô không được làm người thứ ba rồi.”
“Tại sao?” Sắc mặt An Ngôn trở nên khó coi.
Mặc Sơ bảo An Ngôn làm cái này cái kia, cuối cùng lại nói với cô ta rằng, ngay cả làm người thứ ba An Ngôn cũng không làm được.
Mặc Sơ cười nói: “Biểu hiện hôm nay không đạt yêu cầu, lần sau biểu hiện thật tốt.”
An Ngôn giậm chân một cái, quay sang nũng nịu với Quyền Đế Sâm đứng trên ban công: “Đế Sâm, anh nghe thấy cô ta nói gì không? Dựa vào cái gì mà em với anh bên nhau còn phải chờ cô ta đồng ý?”
Khớp xương ngón tay của Quyền Đế Sâm rõ ràng, đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, anh không nhanh không chậm ném vào gạt tàn thuốc rồi mới đi tới phòng khách: “Bởi vì trên phương diện pháp luật, cô ấy là bà Quyền.”
An Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì bao giờ anh ly hôn với cô ấy, tái giá với em?”
Quyền Đế Sâm chỉ cười như không cười nhìn cô ta một cái, sau đó, gương mặt tuấn tú thẳng tắp, trầm giọng nói: “Cô đi đi.”
An Ngôn thấy anh mất hứng, cô ta cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh, ngay sau đó cũng không thể làm gì khác hơn là ảo não rời đi.
Giờ phút này, trong biệt thự lớn như thế, cũng chỉ còn hai người Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ.
Mắt anh nhìn xuống cô từ trên cao, tròng mắt thâm thúy kia, cho dù là ai cũng không thấy rõ ý tứ bên trong đó.
Mặc Sơ ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu, cô cũng đang nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh lạnh lùng, cô lãnh đạm.
Những ấm áp mà nơi này từng có cũng dần trở nên lạnh như băng từng ngày, từng ngày.
Mặc Sơ không biết là vấn đề của cô hay vấn đề của anh.
Nhưng mà cô cũng không có ý định điều tra.
Có chuyên gia từng nói, trong hôn nhân, hiếm khi mơ hồ, phân quá rõ ràng lại càng chia xa.
“Ngài Quyền, em đi lên lầu tắm đây.” Mặc Sơ xoay người, mệt mỏi đi từng bước, đi về phía phòng ngủ trên lầu hai.
Quyền Đế Sâm nhìn theo bóng lưng cô, mặc kệ mệt mỏi thế nào, thế nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng, kiên cường tới mức khiến người ta đau lòng, sự quật cường của cô lại khiến người ta tức giận.
Cô không nghe thấy, không hỏi anh bất cứ chuyện gì, lúc cô đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người thứ ba, vẫn có thể qua loa tự nhiên.
Mặc Sơ đi tắm một chút, đắp một miếng mặt nạ lên mặt, nhắm mắt, cảm nhận không khí trầm muộn của mùa hè.
Sự ngột ngạt của không khí cũng giống như không khí trong phòng, khi cô và Quyền Đế Sâm chung đυ.ng.
Mặc Sơ mệt mỏi cả ngày, cô nằm đắp mặt nạ trên ghế sô pha, ngủ thϊếp đi.
Quyền Đế Sâm đến thư phòng chỉnh sửa tài liệu một chút, lúc anh quay lại, cô đã phát ra tiếng hít thở đều đều, cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên, cô ngủ rất say.
Sau khi cô nghi ngờ nhân cách của anh, vẫn có thể ngủ ngon như thế.
Trái lại, Quyền Đế Sâm cảm thấy, người phụ nữ này đã trải qua không ít, nếu không sao có thể bình tĩnh như thế.
Anh đưa tay tháo mặt nạ của cô xuống, ném vào thùng rác, sau đó đưa tay ôm lấy cô, sau đó ôm tới trên giường.
Lúc này, Mặc Sơ tỉnh lại.
Cô sờ mặt một cái, không thấy mặt nạ, cô nhìn anh: “Để em tự đi.”
Ánh mắt ác liệt của Quyền Đế Sâm nhìn cô, Mặc Sơ có hơi không cản được tầm mắt như thế, cô nhàn nhạt quay đầu đi, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.