Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 50: Trêu đùa người tình bé nhỏ

Mặc Sơ không nói lời nào, Trần Chân Dao điên đảo phải trái đúng sai, dọa bà ta một chút cũng tốt!

Mặc Đại Thăng im lặng hồi lâu mới nói: “Sau này bà hãy biết điều một chút, đừng có dông dài cả ngày lẫn đêm như thế!”

Mặc Sơ cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Nơi đây đã từng là nhà mà cô được nhận làm con nuôi từ khi còn nhỏ.

Gia đình họ Mặc cho cô nơi che mưa che gió, vợ chồng nhà họ Mặc đã kết hôn nhiều năm nhưng lại hiếm muộn không có con, thầy bói phán rằng vợ chồng họ phải nhận nuôi một bé gái thì mới có thể có con. Quả nhiên, sau khi Mặc Sơ đến với nhà họ Mặc thì Trần Chân Dao lần lượt sinh được hai chị em Mặc Chiêu Đệ và Mặc Tử Mãnh.

Mặc Sơ rời khỏi nhà họ Mặc, bây giờ trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đầu tiên bị người ta photoshop ảnh rồi gửi cho Quyền Đế Sâm, sau đó là bị mẹ nuôi nhà họ Mặc mắng mỏ đánh đập, cô đi trên đường, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Chỉ khi trở về nhà, nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, dễ thương của hai đứa bé, trong giây phút đó, cô mới cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất!

Nghĩ đến đây, Mặc Sơ bỏ qua tất cả những chuyện không vui đã xảy ra trong ngày hôm nay, cô bước lên xe buýt, vội vã trở về nhà.

Trong căn phòng nhỏ.

Mặc Hàm đang vẽ, Mặc Hi đang chế tạo khung tranh và tự mình đóng đinh vào tường.

Khi Mặc Sơ nhìn tác phẩm của bọn trẻ, mỗi đứa trẻ đều có một góc nhìn rất đẹp về thiên nhiên, thế giới hồn nhiên và tươi đẹp của chúng, mọi buồn phiền trong lòng cô bây giờ gần như đều tan biến.

“Mẹ cũng giúp con đóng đinh!” Mộ Sơ bỏ túi xách xuống.

Mặc Hi tay đang cầm đinh đứng trên ghế đẩu, từ trên cao nhìn cô một cái: “Mẹ giúp con vào phòng bếp ăn cơm đi!”

“Thật là một mệnh lệnh tồi tệ!” Mặc Sơ vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai.

Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Hi tỏ vè nghiêm túc: “Mẹ đừng chọc con nữa, lần sau con để mẹ đói bụng đấy!”

Mặc Sơ nhìn tay mình: “Cái mông của con đàn hồi tốt đó! Mẹ yêu thích không muốn buông tay ra đâu! Hơn nữa, con còn là người tình bé nhỏ của mẹ, con không cho mẹ trêu thì cho ai trêu đây?”

Cô vào bếp bưng món cơm rang trứng bước ra, món cơm rang trứng do Mặc Hi làm không chỉ có màu sắc rất đẹp mắt mà còn rất ngon.

“Con trai, sau này không thích đi học cũng không sao, con có thể làm đầu bếp, với tay nghề này, khách hàng sẽ xếp hàng không dứt!” Mặc Sơ vừa ăn vừa nói.

Mặc Hàm đang vẽ cũng dừng lại nói: “Vâng, đúng rồi! Hi Hi không muốn trở thành đầu bếp thì sẽ không phải là phi công giỏi!”

Mặc Sơ đi tới bên cạnh con gái: “Con đang vẽ cái gì vậy?”

“Giáo viên giao cho tụi con bài tập về nhà, nói là vẽ một gia đình!” Mặc Hàm nói: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đẹp không?”

Khi Mặc Sơ nhìn xem, bức tranh vẽ một gia đình có bốn người.

Trong bức tranh, có hai người lớn, một nam một nữ, hai đứa trẻ đang nắm tay nhau.

Đương nhiên không cần phải nói, hai đứa trẻ chính là cặp sinh đôi đáng yêu này, đương nhiên người phụ nữ là Mặc Sơ, còn người đàn ông là Quyền Đế Sâm!

“Cái đó…” Mặc Sơ suýt chút nữa thì sặc, cô ho khan vài tiếng, Mặc Hi đưa canh cho cô uống, còn vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình.

“Cám ơn cục cưng!” Mặc Sơ nhìn con trai mình nói.

Mặc Hi cũng không hề khách sáo, thậm chí còn sắc bén phê bình mẹ: “Mẹ cũng đã kết hôn rồi mà, sao mẹ còn sợ em gái vẽ bố trên giấy?”

Mặc Sơ nghe con trai nói thế, đôi mắt trợn tròn: “Thế nhưng mẹ cũng đang sắp xếp chuyện xem mắt cho anh ta đó. Vậy thì phải giải thích thế nào?”

“Thế giới của người lớn thật sự phức tạp quá!” Từ trước đến nay Mặc Hi vẫn luôn là một đứa trẻ tinh nghịch, lúc này lại nói rằng mình là một đứa trẻ: “Con mới năm tuổi, sao có thể hiểu được chứ, thôi con tắm rửa rồi đi ngủ cho rồi!”

Mặc Hàm cười lớn: “Nếu không có cạnh tranh thì cũng sẽ không phát triển! Em nghĩ trước tiên phải tìm mấy anh đẹp trai theo nhiều phong cách khác nhau cho Sơ Sơ, như vậy sếp Quyền của chúng ta mới có thể coi trọng.”

“Wow, bây giờ lại đến lượt con lập kế hoạch cho mẹ hả?” Mặc Sơ vui vẻ nói: “Hay quá, sự nghiệp của mẹ cũng đã có người nối nghiệp rồi!”

Mặc Hàm còn nói như thật: “Trước hết, mẹ phải tìm năm người đàn ông, đúng vậy, ít nhất là năm người…”

“Khẩu vị nặng như vậy sao?" Mặc Sơ ăn no, đặt chén xuống: “Sao lại là năm? Hay là do con chỉ biết đếm đến năm thôi?"

“Mẹ đánh giá con thấp quá!” Mặc Hàm hừ một tiếng: “Con sẽ đếm đến hai ngàn rồi!”

Mặc Sơ lấy khoanh tay trước ngực nhìn cô bé: “Nghe nói, năm ngoái có thần đồng thi vào trường đại học, ba tuổi đã có thể đọc viết được hai ngàn chữ, chắc là mẹ không nên ôm hy vọng lớn đối với con nhỉ?”

“Thần đồng thi vào đại học đã là gì? Bây giờ con có thể vào Harvard ngay đó!” Mặc Hàm nói một cách rất tự tin.

Mặc Sơ cười lớn: “Vậy chúng ta nhập học đi!”

Mặc Hàm ho nhẹ một tiếng: "Lạc đề rồi! Đầu tiên, năm người đàn ông này phải có phong cách khác nhau! Có thể là ông chú trưởng thành, có thể là đủ loại thiếu niên đẹp trai, cũng có thể là chàng trai trưởng thành, lạnh lùng và nghiêm túc, hay một chàng trai ấm áp, sẽ chiều chuộng mẹ hết mức, hoặc là chàng CEO đẹp trai nhiều tiền… "

“Mẹ làm nghề kế hoạch hôn nhân, chỉ cần tùy tiện tìm trong khách hàng của mẹ, chọn ra năm người cũng không là vấn đề gì. Sau đó đến trước mặt và tạo cho sếp Quyền một ít cảm giác có nguy cơ, chú ấy còn có thể không cắn câu sao?” Mặc Hàm nghĩ mình thật là tài giỏi, còn chân thành dạy dỗ mẹ: “Mẹ nhìn xem, trong vườn trẻ của bọn con, việc giành đồ chơi rất được ưa thích. Sơ Sơ, tình yêu cũng giống vậy! Không giành thì không thú vị.”

Cô ấy coi tình yêu như chơi đóng vai gia đình sao? Còn muốn giành giật chơi!

Mặc Sơ nghe xong, ngáp một cái thật to: “Ăn no rồi sẽ liền buồn ngủ, đây là bản năng của động vật! Mẹ đi ngủ trước, con đừng thức khuya quá đó!”

“Tiếng vỗ tay cũng không có sao?” Mặc Hàm chỉ còn lại một mình, kế hoạch của cô bé xuất sắc như vậy, nhưng Mặc Sơ nghe lại cảm thấy buồn ngủ!

Mặc Sơ đưa tay ra: “Bốp…bốp…” như đang vỗ tay tượng trưng cho có, vỗ xong , cô lập tức trở về phòng ngủ.

Hôm nay là một ngày thật mệt mỏi, hy vọng cô có một giấc ngủ thật ngon!



Vào buổi sáng sớm, tại tòa nhà Đế Quốc.

Tả Điện Vũ cầm một xấp tài liệu, gõ cửa văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Anh ta bước vào nói: “Tổng giám đốc Quyền, đây là mấy nhà cung cấp hàng cho Công ty Tư Thông. Họ đều có chút ý kiến, nói rằng Công ty Tư Thông không thanh toán đúng hạn, luôn thích nợ.”

Quyền đế Sâm treo áo vest vào tủ quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, cùng quần tây đen và thắt cà vạt xanh trắng có sọc chéo, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm.

“Dạo này cậu Tư rất nhàn rỗi, cứ thích chạy qua Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu, nên giao cho anh chục chuyện để làm!” Quyền Đế Sâm nhếch đôi môi mỏng.

“Vâng!” Tả Điện Vũ lập tức hiểu ý, lập tức lấy điện thoại gọi điện cho vài nhà cung cấp: “Tổng giám đốc Trương, nếu anh có thời gian thì tối nay chúng ta hãy cùng ăn cơm đi!”

Vào buổi tối, Tả Điện Vũ đích thân mời họ đến khách sạn Vương Triều để dùng bữa, các nhà cung ứng đều có một khoảng thời gian vui vẻ.

“Trợ lý Tả, Tổng giám đốc Quyền có dặn dò gì không?” Tổng giám đốc Trương vô cùng có ánh mắt hỏi.

Tả Điện Vũ nâng ly: “Nếu cậu chủ Tư cứ hay nợ tiền, như vậy tại sao các người không đoàn kết lại, dạy dỗ bọn họ một chút?”

Mọi người nhìn nhau một lát rồi cùng vỗ tay: “Ý kiến hay!”

Từ trước đến giờ Tả Điện Vũ là trợ lý đắc lực nhất của Quyền Đế Sâm, lời nói của anh ta cũng đại biểu cho ý kiến của Quyền Đế Sâm.