Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 370: Anh là gì của anh ấy?

“Gọi cho ai?”

Tô Cẩm Tinh nhanh chóng cất điện thoại, vội mở cửa phòng ngủ chính, chạy vào phòng khách rộng hơn.

Cửa phòng khách vẫn mở toang khiến cô có chút an tâm.

Ít nhất nếu cô la lên, người phục vụ chắc chắn sẽ đi qua, còn tốt hơn là ở trong một phòng ngủ kín. Cách âm của dãy phòng tổng thống rất tốt, trước đây cô từng nghĩ đây là một bến cảng bí mật, vào nơi này sẽ rất yên tâm, nhưng hiện tại chính nó lại khiến cô bất an.

Sự gần gũi đột ngột của tiên sinh khiến cô hụt hẫng, thậm chí còn… chống cự.

Cô lắc đầu nói: “Gọi cho bệnh viện, em lo lắng cho Tiểu Thần.”

Quản Doanh chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, hai tay đút vào túi quần, trên môi nở nụ cười: “Ca phẫu thuật của đứa trẻ không thành công sao? Có bác sĩ và y tá ở bên cạnh, nên đừng lo lắng gì cả.”

Tô Cẩm Tinh khẽ “ừm” và không nói thêm nữa.

Cô không dám ngồi nên đứng cạnh cửa, đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi gọi tiếp.

Nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Cô khẽ cau mày.

Hôm trước còn nói nếu có chuyện gì thì có thể liên lạc với anh, còn bảo mình đừng cắt đứt liên lạc với anh, lúc này mới qua một hai ngày mà đã không liên lạc được sao?

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Tô Cẩm Tinh giật mình, vội vàng cầm lên: “Alo?”

“Tiểu Tinh Tinh, sao con không ở nhà họ Tiêu? Con đi đâu mà muộn thế?”

Giọng nói này là…

“Mẹ?”

“Ngay cả giọng của mẹ cũng không nhận ra à?” Lưu Uyển Chân nói: “Mẹ nghe nói Tiểu Thần có một cuộc phẫu thuật, nên vội vàng trở về. Bây giờ đang ở nhà cũ nhà họ Tiêu, nhưng sao con và Cận Ngôn không ở đây? Có phải đến bệnh viện với Tiểu Thần không? Con đó, đau lòng cho đứa nhỏ, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe của mình chứ.”

Tô Cẩm Tinh như được đại xá: “Mẹ, con về ngay đây!”

“Được rồi, đi đường cẩn thận, bảo Cận Ngôn lái xe chậm thôi, đừng vội.”

“…Vâng ạ.”

Sau khi cúp máy, Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Tiên sinh, mẹ em trở về rồi, em phải đi.”

Quản Doanh đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động trên tay, khóe miệng nhếch lên một đường cong nham hiểm, ậm ừ: “Cẩm Tinh, em không muốn ở bên anh nhiều sao?"

“Không có, mẹ em đã trở lại, vừa rồi anh cũng nghe thấy mà, bà ấy bảo em trở về.”

“Vậy được rồi, anh đưa em trở về. Dù sao ngày mai chúng ta đã đồng ý cùng nhau trở về, trước một đêm cũng không có việc gì.”

Vừa nói, Quản Doanh vừa đứng dậy làm động tác rời đi cùng cô.

“Tiên sinh…”

“Chuyện gì vậy?”

“Em có thể hỏi anh một câu cuối cùng được không?”

Quản Doanh nhất thời thả lỏng người: “Không nôn nóng nữa à? Mẹ em không phải giục em về nhà sao? Còn có thời gian để hỏi han nữa à?”

Tô Cẩm Tinh liếʍ môi và nói: “Câu hỏi này rất quan trọng đối với em.”

“Được, vậy em hỏi đi.”

Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu và nói: “Đây là lần đầu tiên anh gặp mẹ em, anh phải chuẩn bị một cái gì đó mà bà ấy thích để làm quà chứ?”

Quản Doanh khẽ cau mày, lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “… Vậy thì bà ấy thích gì?”

“Bà ấy thích nhất là hoa bách hợp!”

Anh ta kìm lại sự nóng nảy, nói: “Tầng dưới khách sạn có một cửa hàng hoa. Anh đi mua ngay. Em đợi anh ở đây đi.”

Quản Doanh nhanh chóng rời đi rồi biến mất ở cuối tầm mắt, trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng dần bình tĩnh lại.

Nhưng toàn thân lại lạnh thấu xương.

Có lẽ, Hiểu Hiểu và Lục Tước nói đúng, anh ta có thể… thực sự không phải là tiên sinh.

Cô sắp xếp lại những suy nghĩ của mình và tính toán thời gian. “Tiên sinh” chắc là đã xuống thang máy và rời khỏi khách sạn Dung Thành, cô nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ rời khỏi rồi tính.

Không thể ở đây chờ anh ta quay về, vị trí của nhà họ Tiêu rất bí mật, mấy năm nay ông cụ Tiêu dưỡng bệnh nên hầu như không có người biết nơi này.

“Tiên sinh” vội vã muốn cùng cô trở lại nhà họ Tiêu để gặp ông nội Tiêu, có lẽ vì không biết vị trí cụ thể của ngôi nhà cũ.

Ding Dong…

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong có một người bước ra.

Khuôn mặt này khiến cô lập tức đổ mồ hôi, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm: “Là anh, sao không gọi điện thoại cho anh được vậy?”

Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Em ở một mình à? Anh ta đâu?”

“… Chuyện này dài lắm, chúng ta đi trước đi, vừa đi vừa nói chuyện.”

“Đi đâu?”

“Trở lại nhà cũ nhà họ Tiêu.”

Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn thay đổi: “Em…”

Tô Cẩm Tinh thở ra một hơi dài: “Anh lái xe đến không?”

“… Xe máy.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút lo lắng, có thể thấy quần áo của cô cũng chỉnh tề, ngoài có chút mệt mỏi buồn bực, dường như cũng không có sợ hãi hay hoảng sợ gì.

Cũng đúng.

Cô đang rất thân mật với “tiên sinh” của cô, đó là một điều đáng mừng, làm sao cô có thể sợ được?

Sợ… chỉ có anh thôi.

Thang máy từ từ đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Tô Cẩm Tinh muốn nhanh chóng rời khỏi đây nen đi phía trước, nhưng sau khi tìm kiếm một hồi lâu, cô không thể tìm thấy chiếc xe máy của anh đang đậu ở đâu.

“Tiêu Cận Ngôn, nhanh lên…”

Nhìn lại, thấy anh đang từ từ đi theo phía sau, bước đi của anh có vẻ hơi kỳ lạ, đang tự ôm lấy thân thể của anh, nghiến răng nghiến lợi.

Cô bước nhanh đến đỡ anh: “Anh sao vậy?”

“Không sao.”

Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhận ra rằng thạch cao trên cánh tay trái của anh đã biến mất, cả cánh tay mềm nhũn rũ xuống bên cạnh, dưới ánh đèn, sắc mặt anh tái nhợt và mồ hôi nhễ nhại.

“Sao thạch cao trên tay anh mất rồi?”

Tiêu Cận Ngôn mạnh mẽ cau mày nói: “Hơi phiền nên vứt rồi.”

"Anh thật sự muốn làm đại hiệp cụt tay hả? Con gái còn muốn anh bế cao lên! Sao lại giống như lúc bị gãy xương đùi vì đá cầu hồi trung học thế, sợ mất mặt nên không chịu hợp tác. Bây giờ anh đã hơn ba mươi rồi, sao còn tùy hứng như vậy hả?”

“Tiểu Tinh Tinh.” Anh ngắt lời cô: “Anh có thể… không thể lái mô tô nữa, chúng ta bắt taxi về nhé?”

Tô Cẩm Tinh nhìn bộ dạng hiện tại của anh, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Không về nhà trước, đến bệnh viện băng bó cánh tay cho anh rồi nói tiếp.”

Cô bắt taxi và đến thẳng bệnh viện.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn, khuôn mặt của bác sĩ lập tức tối sầm lại, nói thẳng với y tá: “Báo cho phòng cấp cứu và chuẩn bị cấp cứu ngay lập tức! Nhanh lên!”

Cô y tá nhỏ vội vàng chạy đi, Tiêu Cận Ngôn giống như bị kéo ra khỏi nước, cả người ướt sũng, lúc này anh không thể ngồi yên, anh đang dựa vào cô, tinh thần có chút không rõ ràng., nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Tinh Tinh… đừng…”

Tô Cẩm Tinh cũng nhận ra rằng mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ, cô hỏi: “Bác sĩ, cánh tay của anh ấy có bị thương nặng không?”

“Cánh tay?” Bác sĩ lạnh lùng nói: “Không chỉ là một cánh tay. Chân của anh ấy còn bị gãy xương, trên người chắc có dấu hiệu gãy xương. Tôi e rằng anh ấy đã bị thương nội tạng! Nếu anh ấy đến muộn hơn, máu trên người anh ấy sẽ bị rút cạn!"

Tô Cẩm Tinh sững sờ: “Sao có thể chứ?”

“Nhìn vết thương của anh ấy, chắc là anh ấy phải chịu một cú va chạm mạnh. Chắc là một vụ tai nạn xe hơi. Cô là gì của anh ấy?”

“Tôi…”

Cô y tá nhỏ chạy vào: “Bác sĩ, phòng cấp cứu đã chuẩn bị xong.”

“Được rồi, trước tiên đeo bình oxy cho anh ấy, sau đó chuẩn bị truyền máu, cứu mạng anh ấy trước!” Bác sĩ cau mày, sốt ruột nói: “Hỏi cô ấy? Cô là gì của anh ấy? Nếu là người xa lạ làm việc thiện thì chúng ta sẽ báo cho cảnh sát, tìm gia đình của anh ấy đến ký tên; nếu cô là…”

Cô y tá nhỏ nói: “Bác sĩ, đây là chủ tịch Tiêu và bà Tiêu đấy! Họ là vợ chồng!”