Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 152: Tối nay bao giờ anh về?

Câu này khiến Tiêu Cận Ngôn có một thoáng ngẩn ngơ và hốt hoảng.

Nhưng lúc định thần lại, anh lại thấy thật nực cười.

Ánh mắt anh dần đi chuyển sang chỗ khác, dừng lại trên phần bụng bằng phẳng của Dương Tuyết Duyệt, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Đứa bé mất rồi à? Nên cô mới muốn lừa tôi thêm một lần nữa? Hôm nay cô lại chuẩn bị gì đây, thuốc mê? Hay rượu?”

“Em biết anh đã có phòng bị, nên lần này em đã chuẩn bị một thứ tuyệt đối sẽ khiến anh phải chịu khuất phục.”

Tiêu Cận Ngôn cau mày nhìn cô ta, ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ và cảnh giác.

Dương Tuyết Duyệt cười với vẻ lười nhác, nói: “Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không làm hại anh đâu. Mấy ngày trước ở nhà em vô tình tìm thấy một cuốn bút ký, nhìn bút tích thì đây hẳn là bút ký của Tô Cẩm Tinh. Nhưng nét chữ vẫn rất non nớt, chắc hẳn là được viết từ rất nhiều năm trước…”

Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn lập tức trở nên sắc bén, nói: “Nhật ký của cô ấy?”

“Cũng có thể coi là vậy.” Dương Tuyết Duyệt cầm cuốn sổ bọc da nâu lên, lật nó trong tay một cách biếng nhác: “Có lẽ đây là danh sách ước nguyện mà cô ta viết trước sinh nhật lần thứ hai mươi. Thật đáng tiếc, sinh nhật lần thứ hai mươi của cô ta cuối cùng cũng không được tổ chức… Em đã đọc những ước nguyện đó rồi, không có cái nào thành hiện thực cả, thật là đáng thương.”

Tiêu Cận Ngôn đột nhiên trở nên kích động, vươn tay ra định cướp lấy nó: “Đưa cho tôi!”

Dường như Dương Tuyết Duyệt đã lường trước là anh sẽ làm như vậy nên cô ta đã có phòng bị sẵn. Cô ta lập tức lách người sang một bên né tránh Tiêu Cận Ngôn, tay còn lại không biết rút từ đâu ra một chiếc bật lửa, lớn tiếng cảnh cáo Tiêu Cận Ngôn: “Đừng nhúc nhích! Nếu không em sẽ đốt quyển nhật ký này, anh sẽ không bao giờ có thể đọc được cô ta đã viết những gì.”

Động tác của Tiêu Cận Ngôn lập tức dừng lại.

Ngọn lửa trên chiếc bật lửa như nhảy nhót, chỉ một chút xíu nữa thôi là đã liếʍ đến cuốn nhật ký.

Anh nhận ra cuốn sổ đó.

Anh đã đi mua nó cùng cô khi cô còn đi học thuở trước, bây giờ đã qua sáu năm rồi, một số trang giấy bên trong cũng đã mục nát.

“Được… được… tôi không nhúc nhích, cô bình tĩnh lại một chút.”

Tiêu Cận Ngôn cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc của Dương Tuyết Duyệt, không cố cướp cuốn sổ nữa.

Dương Tuyết Duyệt đột nhiên bật cười như điên: “Tiêu Cận Ngôn à Tiêu Cận Ngôn, anh cũng có ngày hôm nay sao?”

“Cô muốn nói gì cũng được, đưa cuốn nhật ký cho tôi.”

“Em không đưa.” Dương Tuyết Duyệt đáp: “Anh không đồng ý ở lại bên cạnh em thì em sẽ không đưa nó cho anh đâu. Đợi lát nữa em sẽ ngâm nó vào bồn tắm.”

“Cô đừng làm loạn nữa được không?” Tiêu Cận Ngôn nói: “Có phải trong lòng cô thấy không cam tâm vì kế hoạch của mình thất bại không? Cô tìm đến tôi chắc chắn là vì tiền đúng không, tôi cho cô là được chứ gì?”

Dương Tuyết Duyệt cười khẩy, vừa nghịch chiếc bật lửa vừa thở dài nói: “Không sai, lúc trước em làm mọi thứ là vì tiền, mẹ em nói anh là cái mỏ vô tận không bao giờ cạn, cho dù tập đoàn Tiêu thị có bị lấy đi một lần, chắc chắn anh vẫn có thể Đông Sơn tái khởi gây dựng lại được sự nghiệp. Sự thật đã chứng minh mắt nhìn người của mẹ em rất chuẩn. Nhưng thật đáng tiếc, bà ấy tính toán mọi thứ rất chuẩn xác, chỉ duy nhất có một điều là bà ấy đã không tính được việc Tô Cẩm Tinh mang thai.”

Lúc nói đến hai chữ “mang thai”, Dương Tuyết Duyệt gần như đã nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

“Nhưng cô ta lại sinh ra một bé gái mà anh vẫn yêu thương con bé đó đến vậy. Nếu không có đứa trẻ đó, có lẽ Tô Cẩm Tinh đã thật sự chết một cách an tĩnh rồi, em vẫn có thể gả cho anh theo kế hoạch cũ.”

Tiêu Cận Ngôn nghe cô ta nói vậy, thực sự đã không thể nghe tiếp được nữa, anh hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp: “Bây giờ tôi chuyển hết cổ phần của tập đoàn Tiêu thị cho cô, cả những bất động sản đứng tên tôi, tiền mặt, tất cả tiền trong tài khoản của tôi, tất cả đều cho cô hết. Như vậy hẳn là cô cũng đã hài lòng rồi đúng không? Từ nay về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi và Cẩm Tinh nữa.”

“Không đâu.” Dương Tuyết Duyệt nói: “Thứ em cần không phải là quả trứng mà là con gà mẹ đẻ ra trứng cơ. Cận Ngôn, em muốn gả cho anh, em muốn làm bà Tiêu danh chính ngôn thuận.”

“Thế nên cô lại không muốn hiến phổi nữa đúng không? Cô muốn hưởng thụ hết vinh hoa phú quý của bà Tiêu đúng không?”

Dương Tuyết Duyệt tỏ ra ngây thơ, đáp: “Em đâu có nói là mình sẽ không hiến nữa, em có thể hiến cho cô ta một phần, chỉ cần có thể khiến cô ta sống tiếp được là được chứ gì. Như vậy cũng coi như đã cứu được cô ta một mạng, không phải sao?”

“… Chuyện này để sau hẵng nói.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Bây giờ tôi muốn cuốn sổ của Cẩm Tinh, cô muốn gì, nói đi.”

Lần này, Dương Tuyết Duyệt đồng ý rất nhanh: “Em muốn anh thông báo tin tức kết hôn của chúng ta với công chúng, muốn cả nước đều biết chuyện đó. Con đàn bà đê tiện Tô Cẩm Tinh kia đã liên thủ với Lục Đình khiến danh tiếng của em bị hủy hoại hết, em muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho dù em đã trở thành một người đầy tai tiếng, em vẫn có thể gả cho người đàn ông ưu tú nhất thành phố H này.”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, thở dài đáp: “Vậy để ngày mai tôi…”

“Em không muốn để đến ngày mai, đêm dài lắm mộng, em muốn anh liên hệ với giới truyền thông báo đài ngay bay giờ, thông báo tin tức về hôn lễ của chúng ta. Khi nào nhìn thấy tin tức trên mạng em mới đưa cuốn sổ này cho anh.”

Tiêu Cận Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, các báo đài cũng tan làm từ lâu rồi…”

“Ồ, vậy à, không sao đâu, vậy bây giờ em sẽ đi tắm rửa, đem cả cuốn sổ này theo cùng để rửa.”

Nói rồi, cô ta bèn đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Vừa đi, cô ta vừa đặt chiếc bật lửa dưới cuốn sổ, sợ Tiêu Cận Ngôn sẽ đột nhiên dùng bạo lực để cướp lấy nó.

Đi lại dù sao cũng không vững như khi ngồi, Dương Tuyết Duyệt vừa hơi rung tay một cái, ngọn lửa đã lập tức liếʍ lên một trang giấy ở bên trong cuốn sổ.

Chất giấy mỏng, trong phòng còn đang mở cửa sổ, gió ở bên ngoài càng khiến ngọn lửa chạy mạnh hơn, ngọn lửa đã lan gần một phần ba.

“Dừng lại đi! Được được được, tôi đồng ý với cô, bây giờ tôi sẽ liên lạc với giới truyền thông, cô đặt bật lửa xuống trước đi, mau lên!”

Dương Tuyết Duyệt cũng không ngờ mình sẽ thật sự châm lửa, thấy cuốn sổ đã bắt đầu cháy, cô ta cũng hơi hoảng loạn, muốn dập lửa nhưng lại không tìm được cách dập, còn ngọn lửa đã sắp cháy đến tay cô ta. Bị bỏng, Dương Tuyết Duyệt liền hoảng hốt, thẳng tay ném cuốn sổ ra ngoài cửa sổ.

“Không…”

“Cận Ngôn…”

Cuốn nhật ký bị ném ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Cận Ngôn cũng lao ra theo.

Tầng hai nói cao không cao mà nói thấp không thấp, Dương Tuyết Duyệt giật nảy mình, gào lên: “Cận Ngôn! Cận Ngôn, anh vẫn ổn chứ?”

Lúc nhìn xuống dưới, bao trùm tất cả đều là màn đêm dày đặc, không có bất cứ một ngôi sao nào nên đương nhiên cũng không thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Cận Ngôn.

Dương Tuyết Duyệt vội vàng chạy ra khỏi căn biệt thự, lúc tìm thấy Tiêu Cận Ngôn, anh đã được hai bảo vệ dìu lên, nửa mặt đều là vết máu tươi.

Cả người anh nhũn như bùn, bộ vest đắt tiền được cắt may tỉ mỉ đã lấm lem bùn đất và vụn cỏ dại.

Rõ ràng là chân anh đã không còn mấy sức lực, phải dựa vào một nhân viên bảo vệ mới miễn cưỡng đứng thẳng được, nhưng dù vậy, anh vẫn ôm chặt cuốn nhật ký đã bị cháy một nửa trong tay như ôm một món đồ hết sức trân quý.

Bảo vệ thấy thương thế của anh, lo lắng hỏi: “Anh Tiêu, chúng tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé, trông vết thương của anh có vẻ rất nghiêm trọng đấy.”

Tinh tinh tinh.

Âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên.

Tiêu Cận Ngôn cau mày, muốn lấy điện thoại trong túi áo nằm gần phần ngực ra, nhưng cánh tay đã đau đến nỗi không thể động đậy được, anh chỉ có thể cầu cứu nhân viên bảo vệ: “Phiền anh lấy điện thoại ra hộ tôi được không?”

“Được được…”

Nhân viên bảo vệ giúp anh rút điện thoại ra, nói: “Anh Tiêu, là một tin nhắn, anh xem đi.”

[Tối nay mấy giờ anh về? Em đã làm món đậu hũ Tứ Xuyên đó!]

“Làm phiền anh giúp tôi gõ tin nhắn trả lời được không?”

Đây là lần đầu tiên nhân viên bảo vệ thấy một yêu cầu như vậy.

Nhưng bọn họ cũng biết thân phận của Tiêu Cận Ngôn, không tiện từ chối nên gật đầu đồng ý: “Được, anh nói đi, tôi gõ chữ giúp anh.”

“Anh trả lời là, mười lăm phút nữa anh sẽ về, như vậy là được.”

“Được…” Nhân viên bảo vệ gõ chữ, sau đó đưa cho Tiêu Cận Ngôn xem: “Tôi đã gửi rồi thưa anh Tiêu.”

Cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng thấy yên tâm, hài lòng đáp: “Được rồi, cảm ơn anh.”

“Anh Tiêu, sắc mặt anh thật sự rất tệ, dù có bận công việc đến đâu cũng không thể bỏ mặc sức khỏe của mình được, hay là để chúng tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu đáp: “Cảm ơn hai anh, không cần đâu, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Nhưng…”

Tiêu Cận Ngôn thoát khỏi sự dìu đỡ của hai nhân viên bảo vệ, tự mình chống vào thân cây ven đường, khó nhọc lê đến cạnh xe mình, ngồi vào trong, khởi động xe rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn lại hai nhân viên bảo vệ và Dương Tuyết Duyệt đang đứng nguyên tại chỗ và nhìn nhau.

Nhân viên bảo vệ chưa từng gặp Dương Tuyết Duyệt nên hơi lạ mắt, hỏi: “Cô này, cô có phải cư dân ở tiểu khu này không?”

Dương Tuyết Duyệt chỉ vào ngôi biệt thự bên cạnh, nói: “Tôi sống ở đây, tôi là bà chủ của căn biệt thự này, tôi vừa mới bước từ đây đi ra!"

Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: “Biệt thự này là của cô Tiêu, trước đây cô ấy vẫn luôn sống ở đây, sau đó cô ấy rời đi, căn biệt thự này cũng bị bỏ trống. Rốt cuộc cô là ai? Ăn trộm hả? Đột nhập trái phép đúng không? Mời cô theo chúng tôi đến phòng an ninh trình bày.”