Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 47: Chúng tôi đã ly hôn rồi

Dường như Tiêu Cận Ngôn cũng không bao giờ ngờ được hôm nay lại tình cờ gặp Tô Cẩm Tinh. Hơn nữa lại còn gặp đúng tại chỗ này.

Hôm nay vốn là đi mua sắm với Tuyết Duyệt, gần đây cô ta còn liên tục hỏi khi nào thì anh ta cưới mình, anh ta bị gặng hỏi như vậy thì khá khó chịu, bị cô ta mè nheo nhõng nhẽo nên đành đi mua nhẫn và đưa cô ta về nhà, sau đó nhanh chân chuồn mất dạng.

Không biết vì sao giọng nói của Tuyết Duyệt giống như là lời chú cẩn cô vậy, mỗi ngày đều ra ra nói muốn kết hôn, chỉ khi anh ta trốn thật kĩ thì mới cảm thấy yên tĩnh được một chút.

Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây anh ta vội vã muốn thoát khỏi Tô Cẩm Linh như vậy, hơn nữa còn vạch ra ranh giới rõ ràng với cô và từng nói cả đời không qua lại với nhau, nhưng gần đây những suy nghĩ như thế này đã dần dần phai nhạt.

Anh ta còn cho rằng có thể là sự ra đời của Viên Nguyệt đã khiến anh ta mềm lòng.

Nhưng sau cùng, còn có vụ tai nạn xe hơi của bố mẹ anh ta, đúng là hoàn toàn không thể cắt đứt quan hệ với Tô Cẩm Tinh!

Kết quả điều tra vụ tai nạn xe hơi năm đó rất cẩu thả, anh ta đã lật đi lật lại và đọc hồ sơ rất nhiều lần, trên đó chỉ nói hai xe va chạm làm ba người chết, nguyên nhân tai nạn là do bố ruột của Tô Cẩm Tinh là Thời Phong, lái xe khi đang say rượu nên mới gây ra tai nạn này.

Nhưng sau đó, thi thể của Thời Phong do Lưu Phấn chỉ đạo đã nhanh chóng được hỏa táng, theo bản năng anh ta luôn cảm thấy trong vụ này còn có điều mờ ám khác, nên gần đây anh ta đang điều tra lại vụ án một lần nữa để an ủi vong linh cha mẹ mình ở trên thiên đường.

Chỉ là cho dù có thế nào đi chăng nữa, thì Tô Cẩm Tinh đều là con gái của kẻ thù đã gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ của anh ta, anh ta có thể vì Viên Nguyệt mà mềm lòng một lần, nhưng anh ta tuyệt đối không thể để bản thân mềm lòng hết lần này đến lần khác.

“Ơ, Cận Ngôn, cậu chơi không đẹp nha, đã nói là tụ tập anh em thôi, mà sao bây giờ cậu lại đưa cả Tiểu Tinh Tinh tới vậy hả?”

Người vừa lên tiếng là anh em tốt của anh ta từ thời đi học, Lộ Tư Quân.

Ngoài ra hôm nay tới đây còn có một vài anh em tốt quen nhau gần chục năm, bọn họ rủ nhau ra đây để nhớ lại thời đi học và đến chơi bi-a.

Lộ Tư Quân mỉm cười vẫy tay với Tô Cẩm Tinh, trong mắt anh ấy lóe lên một tia sáng: "Oa, Tiểu Tinh Tinh đã lớn thế này rồi sao? Lần trước gặp cậu vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, lúc đó nhìn cậu vẫn là một đứa em gái nhỏ nhắn, bây giờ đã lớn thành một quý cô rồi, thật đúng là con gái trưởng thành rồi sẽ khác ha, cái tên mắm Cận Ngôn này quả là may mắn mà.”

Khi còn là sinh viên, Tô Cẩm Tinh thường theo Tiêu Cận Ngôn ra ngoài chơi bida, cho nên Tô Cẩm Tinh đều quen biết hết những người anh em tốt của anh ta.

Cô đứng dậy và mỉm cười chào hỏi: “Học trưởng Lộ.”

Lộ Tư Quân cười ha ha: "Được, được, được! À, sao cậu lại đến đây? Cái tên mắm Cận Ngôn cũng thật là, không chịu lấy xe đưa cậu đi gì hết, lại còn bắt cậu phải đợi ở đây một mình nữa chứ, càng lúc càng tệ mà. Để học trưởng giúp cậu dạy dỗ cậu ta nhé!”

Tiêu Cận Ngôn cau mày trừng anh ấy: "Đừng nói nhảm nữa, ai dạy dỗ ai còn chưa biết đâu nhé, để xem kết quả cuối cùng ở trên bàn bi-a thế nào?”

“Được rồi,” Lộ Tư Quân nói: "À, Tiểu Tinh Tinh bây giờ cũng không phải làm bài tập nữa nhỉ? Nào, mở to mắt xem tôi hôm nay tàn sát bạn trai của cậu như thế nào nhé!”

Người bên cạnh trêu ghẹo: "Bạn trai gì chứ, nhìn cái kiểu dính nhau như sam của hai người thì tôi đoán họ đã kết hôn từ lâu rồi, có khi còn đùm đuề con cái nữa rồi ấy chứ nhỉ?”

Lúc Tiêu Cận Ngôn vừa định mở miệng, thì liền nghe thấy giọng nói cách đó không xa của Tô Cẩm Tinh truyền đến: "Chúng tôi đã ly hôn rồi, bây giờ không còn liên quan gì với nhau nữa.”

"… Hả?” Lộ Tư Quân và những người anh em khác đều sững sờ: "Tại sao? Nhưng lúc trước hai người mỗi ngày đều rất tình thương mến thương mà…”

“Đều là quá khứ cả rồi, không cần nhắc lại nữa.” Tô Cẩm Tinh cười nhẹ, hào sảng và khéo léo, thái độ cũng rất tự nhiên: “Các học trưởng ở lại chơi vui vẻ nhé, tôi đi trước.”

Cô xoay người và bước đến trước mặt Hà Hiểu Hiểu: “Đi thôi Hiểu Hiểu.”

Hà Hiểu Hiểu len lén hỏi cô: “Cứ rời đi như thế này à?”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: "Khu chơi bi-a đã có người khác đặt trước rồi, vậy tớ ở lại làm gì nữa chứ? Vả lại tớ còn phải đến bệnh viện thăm mẹ tớ.”

Hà Hiểu Hiểu gật đầu, nhưng vẫn có chút tức giận bất bình: "Được, vậy hôm nay tớ tạm thời bỏ qua cho cậu ta vậy.”

“Đi nào.”

Trương Diệu mới vừa nãy vẫn rất chú ý Tô Cẩm Tinh lúc này cũng im lặng và không nói lời nào, mọi người đều đi ra ngoài rồi, chỉ có Trương Diệu vẫn đứng ở đó.

Hà Hiểu Hiểu kéo anh ta: “Đứng đực mặt ra đó làm gì vậy, đi thôi!”

Trương Diệu tỉnh táo lại, nhưng không đi ra ngoài, thay vào đó, anh ta quay đầu lại nhìn Tiêu Cận Ngôn và nhẹ giọng thì thầm: “Chủ tịch Tiêu, anh cũng thích chơi bi-a à?”

Tiêu Cận Ngôn nhíu mày nhìn anh ta: "Anh là…?”

"Cũng đúng, Chủ tịch Tiêu là quý nhân hay quên mà, chắc là không nhớ kẻ vô danh tiểu tốt như tôi đâu. Lúc trước chúng ta cùng tham dự một buổi tiệc rượu đã từng gặp nhau, tôi còn nhớ lúc đó Chủ tịch Tiêu có dẫn theo một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, hôm nay sao anh không đưa cô ấy cùng tới vậy?”

Sắc mặt của Tiêu Cận Ngôn đanh lại: “Anh muốn nói cái gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tôi và Chủ tịch Tiêu rất có duyên với nhau, nếu cả hai chúng ta đều thích chơi bi-a, thì tại sao không đấu với nhau một ván nhỉ?”

Công bố chiến thư một cách đột ngột khiến tất cả mọi người trong phòng bi-a đều vô cùng bất ngờ.

Trương Diệu ngày thường rất khôn khéo, nhưng sao hôm nay đột nhiên trở nên gay gắt như vậy chứ?

Có người khuyên nhủ anh ta: “Người kia là Tiêu Cận Ngôn đó! Cậu chọc giận anh ta làm gì?”

Trương Diệu cũng chỉ cười cười: "Đương nhiên tôi biết đó là Tiêu Cận Ngôn. Ai ở thành phố H mà không biết tên anh ta chứ? Đã không thể thắng anh ta ở các khía cạnh khác, thì cứ tỷ thí ở trên bàn bi-a cũng có thể mà, nhỉ?”

Tiêu Cận Ngôn vẫn thờ ơ: "Xin lỗi, tôi không quen biết anh, không cần thiết phải thi thố với anh.”

“Chủ tịch Tiêu, không phải là không dám đấy chứ?”

Phương pháp khích tướng à?

Tiêu Cận Ngôn nhìn kỹ người thanh niên trước mặt, anh ta mặt mũi cũng không tồi, hẳn là kiểu đàn ông mấy cô gái rất mê, nhưng mà xem ra người này có hơi bốc đồng và xốc nổi.

“Vậy thì mời anh cho tôi một lý do để tôi phải thi đấu với anh.”

Trương Diệu mỉm cười, chỉ vào Tô Cẩm Tinh cách đó không xa và nói: "Tôi đang theo đuổi cô gái này. Vừa nãy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người thì tôi phát hiện cô ấy hình như là… vợ cũ của Chủ tịch Tiêu, có đúng không? Cô Tô nói cô ấy đã học chơi bi-a từ anh, cho nên tôi rất muốn mở mang đầu óc một chút, muốn biết kỹ thuật đánh bi-a của Chủ tịch Tiêu rốt cuộc là lợi hại như thế nào.”

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

Có người líu ríu hai tiếng: “Không phải đấy chứ, cái tên nhãi Trương Diệu này nghiêm túc thật sao? Cũng mới gặp cô ấy thôi mà!”

“Tôi biết tên nhóc Trương Diệu này nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này cả! Cái tên này chắc là… đổ cô ấy rồi!”

"Đổ thì đổ, nhưng sao lại đổ cô gái đã qua một đời chồng chứ, cái tên Trương Diệu này thật là thất bại mà…”

Đột nhiên, một câu hỏi từ xa vọng đến: “Cậu nói ai thất bại?”

Hai giọng nói gần như phát ra cùng một lúc, một nam một nữ, dọa cho người nói sợ đến mức nhanh chóng câm miệng và rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi, tôi không có ý đó…”

Hà Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiếng: "Một đời chồng thì đã sao nào? Trên đời này có ai mà không gặp phải mấy tên đàn ông cặn bã hả? Li hôn với đàn ông cặn bã, người ta gọi đó là ngừng lại kịp thời, rời khỏi tên đàn ông cặn bã rồi thì càng có thể sống hạnh phúc và xinh đẹp hơn. Cậu vẫn còn cái tư duy cổ hủ kỳ thị người đã trải qua một lần kết hôn sao?”

Gương mặt của Trương Diệu lúc này cũng đằng đằng sát khi, giọng điệu cũng thay đổi rồi: “Cậu ăn nói cho cẩn thận.”

Người đó gật đầu lia lịa: “Xin lỗi cô Tô, tôi…”

“Không sao.” Tô Cẩm Tinh xua tay ra hiệu không sao, rồi nhìn Trương Diệu: “Đi thôi anh Trương, tôi rất hứng thú với trò board game hồi này các anh chơi, chúng ta quay về bên đó đi.”

Cô đã mở miệng lên tiếng như vậy, nên Trương Diệu chỉ có thể đồng ý: "Được, để tôi dạy cô chơi.”

Nhưng Trương Diệu vừa bước được hai bước thì đã bị chặn lại.

Tiêu Cận Ngôn cầm gậy bi-a trong tay và nhếch mép cười khẩy một tiếng: "Hóa ra là anh Trương? Nếu anh đã mời rồi thì tôi cũng khó mà chối từ. Không biết thói quen chơi của anh Trương là như thế nào?”

Trương Diệu dừng bước: “Trước đây Chủ tịch Tiêu chơi như thế nào?”

“Một đội hai người, đánh không vô lỗ thì đổi người, tính điểm riêng.”

“Được rồi, luật chơi giống nhau, nên cũng giảm bớt thủ tục.” Trương Diệu cười, đưa tay về phía Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, chúng ta ở chung một đội nhé?

Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích, nhưng cô có thể cảm nhận một cách rất rõ ràng ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn đang nhìn vào khuôn mặt của cô nóng rực như lửa đốt, như muốn nhìn chằm chằm xuyên thủng vào cô.

Cô chợt thấy buồn cười.

Phương pháp khích tướng của Trương Diệu quá vụng về, Tiêu Cận Ngôn đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm rồi, làm sao anh ta có thể không nhìn thấu chuyện này? Nhưng sao anh ta lại bị Trương Diệu khích và đồng ý thi đấu với Trương Diệu. Thật là có bệnh mà.

“Không. Anh Trương chung đội với Hiểu Hiểu nhé, tôi nghỉ ngơi một lát.”

Trương Diệu chưa kịp nói thì Tiêu Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng mỉa mai: "Sao thế, cô Tô đây thấy khó mà rút lui sao? Cũng đúng ha, kỹ năng chơi bi-a của cô đều là do tôi một tay chỉ bảo mà, đấu với tôi, hai người hoàn toàn không có khả năng thắng.”

Tô Cẩm Tinh phì cười trước sự ấu trĩ của anh ta: “Chủ tịch Tiêu à, nếu tôi thắng được anh thì sao?”