Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 40: Lúc nãy, em làm rất tốt

Tô Cẩm Tinh giật giật khóe miệng: “Tớ không sao.”

“Nói dối, sắc mặt vừa nãy của cậu rất tệ.” Hà Hiểu Hiểu nắm lấy tay cô: “Tại sao lúc còn ở trong bệnh viện cậu không chịu nói thật cho tớ! Tớ xem cậu là người bạn tốt nhất, cậu lại khách sáo với tớ như vậy! Nếu tớ biết cậu gặp quá nhiều chuyện trong những năm này, tớ nhất định sẽ giúp cậu!”

Tô Cẩm Tinh nhịn không được, bật cười: “Hiểu Hiểu, cảm ơn cậu.”

“Đừng cảm ơn tớ, tớ không cần. Phồn Tinh, cậu ra tay giúp tớ vào lúc tớ khó khăn nhất, lần này đến lượt tớ giúp cậu. Cái cô Tôn đó là người thứ ba mà Phong học trưởng tìm ở bên ngoài đúng không? Cậu cứ đợi xem, tớ sẽ cho cô ta biết kết cục của người thứ ba.”

“Không cần…”

“Tại sao vậy?”

“Tớ thật sự không sống nổi với Tiêu Cận Ngôn nữa, lời Tiêu Cận Ngôn nói đều là thật, bọn tớ đã ly hôn rồi.”

Hà Hiểu Hiểu nghẹn ngào, lát sau mới hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng an ủi: “Tớ không biết giữa cậu và Phong học trưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ cảm thấy lời cậu nói rất đúng, nơi này là nhà họ Tô, là nhà của cậu, người phụ nữ họ Tôn đó có quyền gì mà chất vấn cậu.”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Cô ta không mang họ Tôn.”

“Hả?” Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Cô ta không phải là con gái của cậu cậu sao? Đúng rồi, lúc trước tớ biết cậu có một người cậu, mỗi ngày đều đi gây chuyện, toàn là bố mẹ cậu phải đi thu dọn tàn cuộc cho ông ta, người đó là người đàn ông bụng bia hôm nay à?”

Tô Cẩm Tinh gật nhẹ đầu: “Không sai, là ông ta.”

“Khốn kiếp, là ông ta à? Nếu tớ biết là ông ta, hôm nay tớ sẽ không đến đâu!” Hà Hiểu Hiểu nén cơn buồn nôn, nói: “Không nghĩ đến một người xấu như ông ta lại có thể sinh ra một đứa con gái khá xinh đẹp. Tức chết tớ mà, Bạch Liên Hoa đó giả vờ cứ giả vờ là tớ thấy buồn nôn, hết lần này đến lần khác câu dẫn đàn ông, đúng là yêu tinh.”

Hà Hiểu Hiểu nói một tràng, Tô Cẩm Tinh nghe vậy liền cảm thấy rất ấm áp.

Đến bây giờ, chỉ có hai người có thể khiến cô có thể bộc lộ con người thật của mình, một là tiên sinh, hai là Hà Hiểu Hiểu.

“Hiểu Hiểu, chúng ta có thể làm bạn bè, tớ cảm thấy rất vui.”

“Tớ cũng vậy.” Hà Hiểu Hiểu ôm cô: “Phồn Tinh, cậu đừng sợ, nếu cần tiền cứ việc nói với tớ, còn nữa, mắt Phong học trưởng mù rồi nên mới vừa ý một đóa Bạch Liên Hoa như vậy, để bọn họ tự sống đi, sau này, tớ sẽ giới thiệu cho cậu nhiều người đàn ông tài giỏi.”

Tô Cẩm Tinh không kìm được, cười khẽ: “Không được, tớ già rồi, không chịu nổi nữa đâu.”

“Đi đi đi, cậu mới hai mưới sáu tuổi, già cái gì? Tuổi hai mươi sáu là độ tuổi đẹp của phụ nữ, hơn nữa, Phồn Tinh à, hôm nay cậu rất xinh đẹp! Váy này, còn có đôi giày này, đặc biệt hơp với cậu! Cậu không thấy đâu, lúc cậu mới bước vào cửa, tròng mắt của nhiều tên đàn ông sắp rơi xuống đất hết luôn, nước miếng nhỏ ra đầy đất! Cậu tin tớ đi, người theo đuổi cậu xếp hàng từ đây đến tận Đại Tây Dương kia kìa!”

Dưới sự an ủi của Hà Hiểu Hiểu, Tô Cẩm Tinh không cảm thấy khó chịu nữa.

Nhưng mà…

Cô đau đớn nhăn mặt, đưa tay đặt lên vị trí giữa bụng và ngực đã ướt đẫm mồ hôi.

Hà Hiểu Hiểu hoảng sợ: “Cậu sao vậy? Phồn Tinh, đừng làm tớ sợ!”

“Hiểu Hiểu, giúp tớ một chuyện…”

“Được, cậu nói đi.”

“Trong túi xách của tớ có một lọ thuốc, giúp tớ…”

“Được rồi, chờ tớ, tớ đem đến ngay.”

Hà Hiểu Hiểu tìm trong túi xách Tô Cẩm Tinh một lúc, quả nhiên tìm được lọ thuốc, cô ấy vội vàng đổ một viên ra, đưa đến miệng cô: “Mau uống đi.”

Tô Cẩm Tinh há miệng, uống viên thuốc giảm đau.

“Phồn Tinh, trông cậu rất nghiêm trọng, tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé?”

“Không, không cần!” Tô Cẩm Tinh nắm tay Hà Hiểu Hiểu: “Tớ không sao, tớ nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Nhưng mà, sắc mặt của cậu rất khó coi…”

Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, dựa lên vách tường, lẳng lặng chờ đợi thuốc giảm đau phát huy tác dụng.

Trong lòng có một linh cảm không lành.

Thuốc giảm đau có tác dụng trong hai mươi bốn giờ đồng hồ, nhưng sáng nay cô đã uống rồi, sao lại phát tác nhanh như thế?

Chẳng lẽ, loại thuốc giảm đau này không còn công dụng nữa…

Vì muốn lấy loại thuốc giảm đau này nên cô để lợi dụng cô y tá tốt bụng kia một lần, cô không muốn làm những chuyện hổ thẹn với cô ấy nữa.

Hai mươi phút sau, thuốc giảm đau mới dàn phát huy công hiệu, cơn đau dữ dội đã trở dịu hơn, cuối cùng chỉ còn đau âm ỉ có thể chịu được.

Hà Hiểu Hiểu lo lắng nhìn cô: “Phồn Tinh, cậu bị bệnh gì vậy? Viên thuốc này… tên rất dài, là thuật ngữ chuyên ngành, tớ không hiểu lắm.”

Tô Cẩm Tinh cười, lắc đầu nói: “Tớ chỉ đột nhiên bị đau bụng thôi.”

“Bị đau bao tử sao?”

“Ừ.”

“Bị bệnh về bao tử, cảm giác rất đau. Bố tớ cũng bị đau bao tử, nhưng không nghiêm trọng như cậu.”

Ting ting!

Một tin nhắn được gửi đến.

Hà Hiểu Hiểu lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách, đưa cho cô: “Là ai mà hoài cổ như vậy, đã là thời đại nào rồi vẫn còn nhắn tin?”

Tô Cẩm Tinh im lặng, cầm điện thoại lên, mở khóa.

[Em đang ở đâu?]

Tin nhắn được tiên sinh gửi tới.

[Tôi đang ở bên ngoài biệt thự.]

[Đừng di chuyển, tôi cho người đến đón em.]

[Phồn Tinh, lúc nãy em làm vô cũng tốt.]

Trong lòng Tô Cẩm Tinh cảm thấy ấm áp, nhưng đột nhiên ý thức được một việc: [Tiên sinh, anh cũng đến biệt thự nhà họ Tô ư?]

[Có tới đó.]

Tô Cẩm Tinh ngẩn người, tiên sinh cũng ở đó?

Cũng đúng, vì giữ thể diện nên Lưu Phấn đã mời tất cả những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu, người có tài lực như tiên sinh chắc chắn là một người giàu có, đương nhiên sẽ được mời.

Có điều, mọi người trong bữa tiệc đều đeo mặt nạ.

Tiên sinh sẽ là ai?

Đã gặp mặt mình chưa?

Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại, không biết nên trả lời thế nào.

Tin nhắn của tiên sinh lại được gửi đến: [Em không khỏe sao?]

[Tôi không sao.]

[Ở yên đó, tôi cho người đến đón em.]

“Phồn Tinh, cậu gửi tin nhắn với ai vậy? Sao không gọi trực tiếp hoặc là dùng Wechat?” Hà Hiểu Hiểu tỏ vẻ khó hiểu.

Tô Cẩm Tinh cười, đứng thẳng người lên, thở ra một hơi, cơn đau đã biến mất, cô vẫn là Tô Cẩm Tinh sát phạt bốn phương như vừa rồi.

“Là của… một người bạn của tớ.”

“Nam hay nữ?” Hà Hiểu Hiểu đến gần, nói: “Có đẹp trai hay không, nhà giàu hay không? Tốt nhất là một người giàu có, để Phong học trưởng hối hận đến chết.”

Tô Cẩm Tinh bất đắc dĩ cười.

Đúng là nhiều tiền thật, nhưng có đẹp trai hay không thì cô không biết.

Tô Cẩm Tinh chưa bao giờ gặp mặt tiên sinh.

Về phần Tiêu Cận Ngôn… Sao anh ta lại hối hận được?

Bây giờ sự nghiệp của anh ta đang thành công, có người vợ đảm đang, xinh đẹp, còn cướp con gái của cô, cuộc đời viên mãn như vậy, anh ta có gì không hài lòng nữa chứ?

Ngược lại là cô, hôm nay cô đã đắc tội đến Lưu Phấn, chỉ sợ khoảng thời gian sau này càng khó khăn.

Thẻ đã bị đóng băng, không biết mẹ sẽ dùng bao nhiêu tiền nữa, không phải lần nào cũng có thể mở miệng hỏi tiên sinh, còn nữa, trước khi chết, cô còn muốn để lại chút tiền cho hai đứa con của mình, người làm mẹ như cô không có cách nào sống cùng với bọn chúng đến khi trưởng thành cho nên mới phải cố gắng hết mình.

“Hiểu Hiểu, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?”

Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên có thể, cậu cứ nói đi, nếu giúp được thì tớ sẽ giúp.”

Tô Cẩm Tinh khó khăn nói: “Cậu… có thể tìm cho tớ một công việc không?”

“Hả?”

“Tớ đắc tội với cậu của tớ, năng lực của ông ta ở thành phố H bây giờ chính là một tay che trời, tớ muốn tìm công việc sẽ rất khó nên chỉ có thể nhờ cậy cậu.”

Hà Hiểu Hiểu suy ngẫm: “Được, tớ giúp cậu tìm, nếu có tin tức gì tớ sẽ báo cho cậu.”

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu.”

Đang nói, một chiếc xe Cayenne từ từ tiến lại.

Người phụ nữ giỏi giang vừa giúp cô trang điểm không ở đây, lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta lái xe đến và dừng bên cạnh Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, tiên sinh phái tôi đến đưa cô về.”

Hà Hiểu Hiểu có chút lo lắng, toàn thân đề phòng, bảo vệ Tô Cẩm Tinh như gà mái bảo vệ con.

“Hiểu Hiểu.” Tô Cẩm Tinh ôm lấy Hà Hiểu Hiểu: “Hôm nay, cảm ơn cậu rất nhiều, tớ phải về rồi.”

Hà Hiểu Hiểu nghe xong mới buông lỏng cảnh giác: “Anh ta nói tiên sinh gì đó, chính là người bạn vừa gửi tin nhắn cho cậu à?”

“Đúng vậy.”

Hà Hiểu Hiểu một mực không đồng ý: “Phồn Tinh, cậu nghe tớ nói, cắt đứt với anh ta đi, cậu còn trẻ như vậy, không thể bị một ông già làm dao động được.”

Vẻ mặt Tô Cẩm Tinh đầy ngạc nhiên: “Ông già?”

Hà Hiểu Hiểu chép miệng: “Vẫn còn dùng tin nhắn để liên lạc, nhất định là một ông già hơn sáu mươi tuổi, bố tớ mới hơn năm mươi nhưng sử dụng Wechat còn mượt hơn tớ.”