Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 12: Cô không muốn làm ầm ĩ, cũng không còn sức làm ầm ĩ. 

Khi Tô Cẩm Tinh tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm ở trên giường của mình.

Bên giường là một cái cửa sổ lớn, bầu trời bên ngoài ô kính trầm lắng, nước mưa bám vào ô thủy tinh rồi trượt xuống, làm cho cảnh tượng như biến hóa hư ảo, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

"Tiểu Tinh Tinh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Tô Cẩm Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Thím Trương, sao thím lại tới đây."

Thím Trương là người già ở nhà họ Tiêu, cả đời yêu thích trồng cây cỏ hoa lá, là người làm vườn của nhà họ Tiêu.

Thím Trương bưng một bát canh nóng hổi đi đến trước giường của cô, vẻ mặt đau lòng: “Nếu như thím không đến, con ngất xỉu cũng không có ai biết! Đến đây, uống chút canh trước, đây là canh táo đỏ, bổ máu!”

Tô Cẩm Tinh chật vật ngồi dậy, đỡ lấy bát canh rồi uống từng ngụm.

"Tiểu Tinh Tinh, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Vừa rồi lúc thím thay quần áo cho con, cả người đều là máu, có phải con bị thương rồi không?”

Tô Cẩm Tinh cười nhàn nhạt, lắc đầu: "Con không có bị thương. Thím Trương, thím… không trách con sao?”

Bác trai và bác gái Tiêu có ơn đối với thím Trương, giữ bà ấy ở lại làm việc trong nhà, tình cảm mấy chục năm. Từ sau chuyện xảy ra năm đó, nhà họ Tiêu bị hủy hoại trong một đêm, người làm đã bỏ đi hết, chỉ có thím Trương không yên lòng với Tiêu Cận Ngôn, ở lại chăm sóc cho anh ta.

Thím Trương thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi đau thương: “Nói thật, ông chủ và bà chủ chết, thím thật sự rất oán hận con. Nhưng thím nhìn con lớn lên từ khi còn nhỏ, thím biết rõ con là đứa trẻ như thế nào, con sẽ không làm như thế.”

Mắt Tô Cẩm Tinh cay cay, hốc mắt đỏ lên: “Thím Trương, thím có tin tưởng con không?”

“Đứa trẻ ngoan, mặc dù Thím đã lớn tuổi, đầu óc không còn minh mẫn như lúc còn trẻ nhưng vẫn biết suy nghĩ. Nếu thật sự là con và người nhà của con dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại nhà họ Tiêu, sau đó không phải nên là trở về nhà sống cuộc cuộc sống ung dung tự tại sao, sao còn trở về bên cạnh cậu chủ chứ?”

Tô Cẩm Tinh bị bà ấy nói đến muốn khóc: “Đúng vậy, ngay cả thím Trương cũng suy nghĩ như vậy, Cận Ngôn lại không nhận ra.”

“Không phải cậu chủ không nhận ra, mà là không dám nghĩ.” Thím Trương lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, giọng dịu dàng nhân từ: “Mấy năm nay, lòng cậu chủ vẫn luôn bị thù hận lấp kín, bên cạnh còn có cô Dương Tuyết Duyệt kia. Dù sao thím Trương cũng lớn hơn các con mấy chục tuổi, khả năng nhìn người vẫn có, cô Dương Tuyết Duyệt kia rất mưu mô, không hề đơn giản giống như cậu chủ nhìn thấy.”

Tô Cẩm Tinh cười khổ.

Nhưng bây giờ có nói những này cũng không có ích gì.

"Tiểu Tinh Tinh, tại sao con lại một mình trèo lên nóc nhà hứng mưa? Lại cãi nhau với cậu chủ sao?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu: "Con và anh ấy, đã không cãi nhau nổi nữa rồi.”

Tình yêu đã hết, chỉ còn lại đau khổ và mệt mỏi, ầm ĩ cái gì?

Nói cho anh ta biết sự thật, toàn bộ là do Dương Tuyết Duyệt làm ra, hay là mình không còn sống được lâu trên đời nữa?

Hai cái này, Tiêu Cận Ngôn sẽ tin tưởng cái nào?

Vậy nên, cô không làm ầm lên, cũng không còn sức nữa.

“Thím Trương, con hôn mê bao lâu rồi?”

“Hai ngày một đêm,” Thím Trương nói: “Vốn là thím định đưa con đến bệnh viện, nhưng con giống như vẫn đang mơ, khóc đến ướt hết gối, còn không chịu buông cái gối ra, kéo thế nào cũng không chịu buông tay…”

Hai ngày một đêm, cách bảy ngày chỉ còn bốn ngày.

Tô Cẩm Tinh tìm điện thoại trên tủ đầu giường, vì không còn pin nên đã sập nguồn.

Cô cầm điện thoại đi sạc pin, chuyện thứ nhất chính là đi xem dự báo thời tiết.

Giống như Tiêu Cận Ngôn nói, toàn bộ bốn ngày tiếp theo đều là mưa liên tục.

“Tiểu Tinh Tinh, con cười cái gì?”

“Con à, con cười ông trời thiên vị Tiêu Cận Ngôn hết mức, chuyện anh ấy không muốn làm, ông trời sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giúp anh ấy.”

Vẻ mặt thím Trương hoàn toàn không hiểu: “Đứa nhỏ này, có phải là sốt đến hỏng đầu rồi không? Nói linh tinh gì thế?”

Bà vươn tay sờ trán Tô Cẩm Tinh: “Ôi trời, sao lại nóng thế này? Con đã giầm mưa bao lâu trước khi thím đến? Không được không được, phải mau chóng đến bệnh viện kiểm tra.”

Tô Cẩm Tinh nắm chặt tay của bà, an ủi: “Thím Trương, con không muốn đến bệnh viện."

“Đừng bướng bỉnh, ngoan ngoan nghe lời." Thím Trương dỗ cô giống như dỗ đứa con nít: “Chờ con khỏi bệnh rồi, thím Trương mua kẹo cho Tinh Tinh, được không?”

Tô Cẩm Tinh không ngăn được nước mắt: “Dạ.”

"Vậy con ngoan ngoãn chờ ở đây, thím gọi điện cho cậu chủ.”

Thím Trương nhanh chóng bấm gọi cho Tiêu Cận Ngôn, bên kia vừa bắt máy, thím Trương đã vội vã nói: “Thiếu gia, cậu quay về một chuyến đi, Tiểu Tinh Tinh sốt cao quá, còn tiếp tục như vậy sẽ không trụ được mất…"

Đầu bên kia bỗng nhiên rất lâu không có ai nói chuyện.

“Cậu chủ?”

“Để Tô Cẩm Tinh nghe.”

“A được được.” Thím Trương nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đưa điện thoại cho Tô Cẩm Tinh, nhỏ giọng cổ vũ cô: "Câu chủ muốn nói chuyện với con, chỉ cần con giải thích rõ ràng với cậu ấy, hiểu lầm được hóa giải rồi, hai đứa sẽ trở về giống như trước, thím đi múc thêm cho con một bát canh.”

Trước khi đi, thím Trương còn đóng cửa lại, gương mặt vui mừng rạng rỡ.

Làm sao mà Tô Cẩm Tinh lại không biết, cô và Tiêu Cận Ngôn đến với nhau, thím Trương là nhân chứng rõ ràng nhất.

Hai người trao cho nhau hôn nhau đầu tiên trong khu vườn của thím Trương, lén trốn nhà đi hẹn hò dưới sự giúp đỡ của thím, ngay cả gấp sao bằng giấy cũng là thím Trương dạy họ.

Trong mắt thím Trương, cô và Tiêu Cận Ngôn mới là một cặp trời sinh.

“Này, Cận Ngôn…”

"Tô Cẩm Tinh, cô thật đúng là biết dùng thủ đoạn! Số điện thoại của cô bị tôi cho vào danh sách đen nên dùng điện thoại của thím Trương?”