Dạy Dỗ Cô Trợ Lý Cách Hư Hỏng

Chương 43: ℕô ᒪệ của riêng anh.

Chương 43: Nô ɭệ của riêng anh.

Chiếc taxi dừng lại trên con đường ít người qua lại. Sau khi thanh toán, Đình Phong nắm tay đưa Ngọc Huyền vào quán rượu được trang trí khá kín, bên ngoài không nhìn được bên trong đang có gì.

"Thưa ông, vui lòng xuất trình vé." Một trong ba vệ sĩ đứng bên ngoài nói bằng tiếng anh.

Đình Phong lấy điện thoại ra, mở ra một mã code. Nhân viên nhận lấy và quét mã code này bằng máy chuyên dụng.

"Mời ông theo tôi." Một người vệ sĩ khác sau khi thấy thông báo màu xanh hiện lên cùng thông tin đặt phòng liền hướng đến hai người dẫn đường.

Ngọc Huyền theo sau bước qua cửa kính lớn dán decal đen, sau đó đi vòng qua một bức tường chắn để vào bên trong một quán bar với nhạc nhỏ vừa đủ nghe. Bên trong các cô gái phục vụ mặc trang phục hở hang lộ da thịt trên cơ thể, nhưng vẫn che kín được các bộ phận nhạy cảm như đầu ngực, âʍ đa͙σ và cúc hoa, trên cổ họ đều đeo một chiếc đai bằng da màu sắc khác nhau nhưng có thể thấy rỏ nó rẻ tiền hơn nhiều so với cái Ngọc Huyền đang đeo được anh tặng, đơn giản vì nó được đính vàng miếng bên ngoài lớp da. Ánh đèn trên đỉnh đầu mờ ảo khiến người ta có cảm giác huyền bí, mọi thứ như rỏ như không. Ngọc Huyền vô ý quan sát về một bàn cạnh mình, một số người đàn ông đang ngồi trên ghế, trò chuyện cùng ly rượu, bên cạnh họ là những người phụ nữ đang quỳ mặc áo choàng rộng dài, trên cổ đều đeo đai cùng một bản tên như một chú chó chính chủ. Tuy nhân viên phục vụ củng đeo đai cổ giống họ nhưng lại không có bản tên. Ngọc Huyền dần dần thích nghi với không gian xung quanh. Nhưng làm cô ngạc nhiên hơn là không chỉ có nữ nô ɭệ mà phía xa xa cô còn thấy cả nam nô ɭệ. Các cặp đôi không giới hạn là nam chủ và nữ nô mà còn ngược lại nữ chủ và nam nô, ngoài ra còn cả các cặp nam nam và nữ nữ, thật đa dạng. Không ít trong số họ còn sở hữu hai đến ba nô ɭệ bên cạnh mình, và trong số những nô ɭệ đồng sở hữu bởi một chủ không chỉ gồm một giới tính mà gồm cả nam lẫn nữ, theo nhưng hiểu biết ít ỏi của mình, Ngọc Huyền suy đoán người chủ thuộc nhóm đa tính cách.

"Đây là quán bar dành cho những người có cùng sở thích SM." Đình Phong lên tiếng giải thích khi thấy cô đưa mắt quan sát xung quanh.

Cô khẽ gật đầu với anh.

Họ được dẫn băng qua con đường chính vào một cửa đen khác, qua cánh cửa là một lối cầu thang. Cả hai được hướng dẫn đi xuống, nhưng nếu đây là tầng trệt thì bên dưới chẳng phải là tầng hầm sao. Người quản lý mở một cánh cửa khác mời cả hai đi vào rồi đưa họ vào một phòng riêng có kính, loại kính này có thể nhìn rỏ ràng bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong có gì. Lại làm Ngọc Huyền bất ngờ hơn là căn phòng này tuy nhỏ, chỉ đủ bao phủ một cái ghế sa lông đôi nhưng trên tường các loại dụng cụ tra tấn được treo rất đa dạng cùng một hộp đừng đầy ấp các loại máʏ яυиɠ cùng dươиɠ ѵậŧ giả.

"Đúng là được mở mang tầm mắt mà. Không ngờ anh người yêu của em lại có thể biết đến nơi hư hỏng đến như vậy." Cô cảm thán sau khi người vệ sĩ đã rời đi.

Đình Phong biết rằng không nên trả lời cô, nếu không dù có là chủ nhân thì con mèo nhỏ kia củng sẽ cố xù l*иg lên gừ anh. Với tay, anh tháo chiếc khắn choàng cồ làm đai đeo cổ lộ ra, đưa tay xuống, Đình Phong cởi đi chiếc váy hai dây màu đen, áo ngực và chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu của Ngọc Huyền củng nhanh chóng nằm trên tay anh, tất cả xếp gọn gàng đặt lên ghế. Ngọc Huyền trần chuồng, trước mắt anh, chiếc đuôi mèo được đính trên cúc hoa nãy giờ gói gọn bên trong qυầи ɭóŧ rủ xuống sau lưng cô.

"Trước đây anh có dẫn ai đến đây chưa. Trả lời thật lòng đó, em sẽ không ghen tuông giận dỗi đâu. Chỉ là tò mò thôi." Ngọc Huyền lại lên tiếng.

Anh chần chừ một lúc rồi trả lời:

"Một cô bạn tình người Mỹ anh quen lúc đi du học, có dẫn cô ấy đến đây 3 lần nhưng không dùng phòng VIP mà là ngồi trực tiếp ngoài kia." Ảnh chỉ tay ra hàng ghế đối diện đã có một ít người ngồi.

"Anh củng bắt đầu huấn luyện cô ấy như em hả?" Cô thắc mắc.

"Không, cô ấy là một bác sĩ tâm lý mà anh từng tìm đến để chữa bệnh thích hành hạ bạn tình của mình, nhưng cô ấy lại động viên anh tiếp tục sở thích này, đồng ý trở thành bạn tình và giúp anh hiểu biết về SM, cô ấy đồng hành cùng anh khám phá dòng máu S của mình." Đình Phong vừa gập hai tay cô ra sau, bắt đầu trói lại bằng dây thừng vừa trả lời.

"Anh và cô ấy bây giờ còn mối quan hệ chủ-nô không." Cô ngoái đầu lại nhìn anh hỏi. Một chút ghen tuông rơi trong lòng.

"Không, cô ấy là người có dòng máu M rất nặng, hành động khổ da^ʍ cô ấy muốn nhận rất lớn điều mà anh không thể làm được, nên chưa bao giờ bọn anh tiến đến một mối quan hệ chủ-nô thật thụ, chỉ đơn thuần là giúp nhau thỏa mãn và học tập thôi. Đến khi cô ấy được nhận bởi một chủ nhân người Đức thì bọn anh dừng lại." Anh quấn những vòng dây cuối quanh ngực rồi gút lại và giải thích với cô.

Lúc này, hai tay Ngọc Huyền đã bị trói ra sau, đôi ngực no tròn được đặt giữa hai hàng dây thừng trên dưới làm nó càng thêm căng mọng. Bỏ hộp đồ chơi trên ghế xuống đất, anh mở túi xách Ngọc Huyền mang theo ra, bên trong củng đầy ấp đồ chơi mà anh đã chuẩn bị, anh không muốn dùng dụng cụ đã qua sử dụng trong phòng cho Ngọc Huyền. Anh ngồi trên ghế, hai chân mở rộng cất tiếng gọi.

"Mèo con."

"Moew." Ngọc Huyền giả tiếng mèo rồi quỳ xuống, đi bằng 2 đầu gối trên chiếc thảm dày vào giữa hai chân anh. Cô quỳ thấp người, lúc lắc mông để chiếc đuôi mèo lung lay, ngẩn mặt nhìn anh.

Đình Phong vuốt vuốt chiếc vòng đeo cổ màu đỏ, nhìn gương mặt đáng yêu của cô rồi cất giọng.

"Đến hết kiếp này, em có muốn làm nô ɭệ riêng của chủ nhân không?" Đình Phong hỏi.

Ngọc Huyền ngớ ra trước câu hỏi này, vì sao anh lại hỏi vậy, rỏ ràng cô là nô ɭệ của anh mà. Cô chợt nghĩ ra gì đó.

"Đừng nói là chủ nhân đang cầu hôn mèo con theo cách này đó nha." Cô nói với anh, vẽ mặt ngang bướng lại lộ ra.

Anh giơ bàn tay của mình ra, rồi nói:

"Mối quan hệ của chúng ta như bàn tay này vậy." Anh xoe lòng bàn tay của mình ra tiếp tục nói:

"Phần mềm của lòng bàn tay là tình cảm của anh và em, một màu hồng ấm áp. Chỉ bao gồm sự êm dịu và hành phúc mà thôi." nói rồi anh lại úp tay xuống.

"Còn trong tìиɧ ɖu͙©, em là nô ɭệ, anh là chủ nhân, tuy nó là sần sùi và thô ráp như mu bàn tay, nhưng bên trong vẫn là ấm áp, nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy chút mềm mại. Lòng bàn tay và mu tay song hành cùng nhau, tình yêu và tìиɧ ɖu͙© củng vậy." Anh vừa nói vừa lật lật bàn tay. Rồi dừng một chút cho cô tiếp thu.

"Hiện tại em là nô ɭệ của anh vì em nghĩ đó là bổn phận của một người yêu thực hiện nhu cầu tìиɧ ɖu͙©. Nhưng anh không muốn như vậy, anh muốn em xác định rỏ việc em là nô ɭệ của anh vì em muốn anh là chủ nhân của em, một mối gắn kết chủ-nô thực sự dựa trên tìиɧ ɖu͙© chứ không phải một món ăn kèm của tình yêu. Còn việc cầu hôn, là thăng hoa của tình cảm, anh muốn cả hai điều này phải tách biệt."

Ngọc Huyền im lặng, lắng nghe và tiếp thu những gì anh nói.

"Vậy là dù em yêu anh, nhưng em vẫn được quyền có một chủ nhân khác nếu như em không đồng ý làm nô ɭệ riêng của anh." Cô hỏi lại.

Nghe cô hỏi, lòng anh hơi nhói lên nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Đúng vậy, như em thấy ở trên quán bar, đó gọi là đồng sở hữu."

"Vậy em có được quyền yêu cầu chủ nhân chỉ được có riêng duy nhất một mình em không." Cô lại tò mò.

"Tất nhiên là em có thể, mối quan hệ chủ nô chỉ được hình thành khi cả hai đồng thuận yêu cầu của nhau." Anh mạch lạc trả lời.

"Vậy mèo con muốn hỏi, anh có nguyện ý chỉ sở hữu duy nhất một mình em trong đời hay không. Không được có bất kì một nô ɭệ nào khác ngoài em." Cô hỏi cùng cặp mắt sáng ngời mong đợi.

"Anh nguyện ý, chỉ sở hữu duy nhất một mình em trong đời." Anh nhanh chóng trả lời, không một chút do dự.

"Vậy mèo còn củng chỉ phục vụ cho riêng mình chủ nhân cả đời này, là sở hữu duy nhất của anh." Ngọc Huyền vui vẽ trả lời củng đôi mắt ngập tràn màu hồng.

Cô vươn người, quỳ cao hơn để áp môi gần mặt anh, nhưng nếu chưa xin phép cô không được hôn anh. Miệng mở ra, cô định xin phép nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng thì đã cảm giác được tay anh ghịt tóc mình ngẫn mặt cao hơn môi dưới bị anh thô bạo cắn, bên trong khoang miệng, lưỡi anh tham lam liếʍ lấp môi cô.

"Chủ nhân lại liếʍ sạch son ở môi dưới rồi phải không? Anh phải mua son mới cho em đó." Cô cất tiếng khi miệng được giải phóng, hai bờ môi có sự khác biệt rỏ rệt, một đỏ bên trên và một hồng bên dưới.

Anh giữ cằm cô nâng lên.

"Còn mèo này thật hư, dám đòi hỏi chủ nhân." Nói xong anh với tay nắm lấy một cây roi mảnh gác trên tường quất vào mông cô.

"Vυ't... Chát...."

"Aaaaaa...." cô kêu lên chói tai. Ánh mắt ngập nước nhìn anh, nhưng sau trong đáy là khát khao tìиɧ ɖu͙©.

Anh cuối người, độc đoán hôn lên môi cô, chiếc lưỡi tham lam chọc vào khoang miệng, đè ép bới móc chiếc lưỡi bé xíu mềm mại. Tiếng nuốt nước miếng vang lên trong yết hầu của cả hai con người bên trong phòng. Nước miếng được cả hai hòa quyện, không hề có chút mùi vị, nhưng không hiểu vì sao một cảm giác ngọt ngào vẫn luân chuyển trong hai khoang cổ làm cho anh và cô không muốn dừng.

Sau một lúc, anh dừng lại , cố tình để một ngụm nước bọt nơi tiếp giáp hai bờ môi, rồi rời ra làm một sợt chỉ bạc sóng sánh được kéo dài đến khi đứt quảng rơi xuống khe ngực sau hút của Ngọc Huyền.

Hình ảnh này cùng đôi mắt hư hỏng anh nhìn xuống làm Ngọc Huyền hơi ngượng.

"Chủ nhân biếи ŧɦái, chủ nhân chơi dơ." Ngọc Huyền lẩm bẩm nhỏ giọng, nước miếng vẫn rĩ trên mặt xuống cổ vì không dùng tay lâu được, đầu thì bị anh giữ lại không cho cô úp mặt lau lên quần mình.

Dùng một ngón tay, anh lau đi giọt nước đang lăn dài trên cằm Ngọc Huyền rồi cho vào miệng mình mà nút thật mạnh để tạo ra tiếng chụt, rồi cho tay vào túi quần jean, lấy ra một vật màu vàng kim, dẹp như một tấm thẻ, ánh sáng từ đèn mờ ánh lên mặt thẻ làm các chử khắc nổi lóe sáng lên.