Triệu Kim Mạn tỉnh ngủ thì trời đã tối, cô theo bản năng đi tìm Phó Tư Duyên, thấy anh đang ngồi làm việc cô bước đến từ phía sau ôm lấy anh, “Anh không ngủ sao?”
Phó Tư Duyên kéo cô ngồi xuống đùi mình, Triệu Kim Mạn ngoan ngoãn dựa người vào vòm ngực anh. Phó Tư Duyên vuốt tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp, “Còn sợ không?”
Triệu Kim Mạn lắc đầu, không nói chờ Phó Tư Duyên nói tiếp.
Sau một lúc im lặng, Phó Tư Duyên ghé môi đến gần tai cô, “Có muốn đi xem phim không?”
Đột nhiên Triệu Kim Mạn nhận ra mình và Phó Tư Duyên kết hôn mấy tháng rồi chưa từng có buổi hẹn hò chính thức nào.
Cưới trước yêu sau, hai người vội vàng kết hôn nên chưa hưởng thụ cảm giác hẹn hò nam nữ.
Rạp chiếu phim là nơi hẹn hò lý tưởng, ngồi bên cạnh nhau có thể sát gần đối phương. Triệu Kim Mạn gian xảo cố tình chọn loại phim khiến người ta mặt đỏ tìm đập để kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của Phó Tư Duyên.
Bầu không khí trong rạp thoải mái, Phó Tư Duyên đã bao nguyên rạp để cô muốn làm gì thì làm.
Tuy rằng rạp chiếu phim chỉ có mình hai người nhưng ở trong rạp làm loại chuyện kia vẫn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
“Phó Tư Duyên ~” Phim chiếu được một nửa, Triệu Kim Mạn bắt đầu làm loạn, cọ đầu vào ngực anh như con mèo nhỏ.
“Sao vậy?” Ánh mắt nhìn màn hình chiếu của anh bình tĩnh nhưng nội tâm đã dao động.
Triệu Kim Mạn thấy anh không quan tâm đến mình, hờn dỗi quay đầu xem màn hình lớn.
Trên màn hình nam nữ chính bắt đầu tán tỉnh nhau, nữ chính dùng đầu ngón chọn cọ lên ngực nam chính từ trên xuống dưới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đũng quần phồng lên.
Áo ngủ của nữ chính cởi ra, phim Âu Mỹ táo bạo, nam chính lõa thể, Triệu Kim Mạn chăm chú nhìn sắp đến phân đoạn quay thứ to lớn kia thì tầm mắt cô bị che lại, Phó Tư Duyên dùng tay che mắt cô.
Triệu Kim Mạn chớp chớp, lông mi cong dài xoẹt qua bàn tay anh.
“Phó Tư Duyên, anh không thể ngăn cản em xem.”
“Nơi đó của cậu to nhỏ, không bằng anh.” Phó Tư Duyên dùng môi chạm vào vành tai hồng nhuận, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt vào tai cô.
“Em không xem nên không biết được.”
“Em không cần biết, biết anh là đủ.” Phó Tư Duyên đưa ra mệnh lệnh, vừa rồi cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ nội tâm anh đã kêu gào.
Nhưng đây là rạp chiếu phim, không nên làm loại chuyện đó.
Phó Tư Duyên bế cô ngồi lên đùi mình, cô mặc váy lụa tơ tằm, mềm mại phác họa dáng người đẹp mắt.
Anh bóp eo cô, ôm lấy cổ Triệu Kim Mạn, kéo sát khoảng cách.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở ái muội toát ra.
“Không phải anh vừa mới mặc kệ em à?” Triệu Kim Mạn bĩu môi giận dỗi sau đó mím môi lại không để Phó Tư Hàn có cơ hội hôn mình.
“Anh sai rồi.”
Biết sai chịu sửa là tốt.
Triệu Kim Mạn chủ động hôn anh, len lỏi vào khớp hàm đưa đầu lưỡi vào, Phó Tư Duyên mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô.
Tay anh từ phía dưới vạt váy tiến lên thăm dò, chạm vào gò bông đào căng tròn thì véo lấy, “Tiểu hồ ly.”