Hoa Hồng Dại

Chương 15: ĐẮM CHÌM (H++)

Lời vừa mới dứt, đầu quy một đường cắm thẳng vào hoa huyệt chật hẹp, hoa kính khép mở cắn chặt lấy cự vật to lớn. Bên trong cô chặt chẽ, mỗi lần di chuyển liền bị vách thịt bao phủ, Triệu Kim Mạn rên lên vài tiếng, bị thứ xa lạ xâm nhập, hoa huyệt cô đau trướng tê dại.

Phó Tư Duyên thấy vậy, vuốt ve sống lưng an ủi cô. Hai tay cô ôm lấy anh, nức nở bật khóc khi Phó Tư Duyên chạm thẳng vào điểm G. Cơn đau ập đến rồi cũng nhanh chóng rời đi thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ đê mê.

“Anh mau nhanh một chút.” Cô rất thích cảm giác này, loại cảm giác từ trên không trung lao thẳng xuống dưới vực sâu vạn trượng, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô như người nghiện thuốc phiện trầm luân không lối thoát.

Phó Tư Duyên ôm lấy mông cô, nhấc cả người cô lên không trung trầm thấp trả lời: “Như em mong muốn.”

Cường độ va chạm của anh tăng dần, vừa nhanh vừa mạnh giống như muốn phá hỏng thân thể cô. Phó Tư Duyên không còn cố kỵ đây là lần đầu tiên của cô nữa cứ vậy mạnh bạo xâm chiếm mang theo tâm tư xấu xa muốn cắm thẳng vào nơi sâu nhất.

“Quá nhanh rồi! Chậm lại được không anh?”

Hai chân Triệu Kim Mạn vắt lên eo anh, giờ đây cô chỉ biết thuận theo Phó Tư Duyên. Ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ anh, lo sợ bản thân sơ sẩy mà ngã xuống. Phó Tư Duyên cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đỏ hồng trước mặt, hạ thân hung hăng đâm xuống. Anh không cho cô cơ hội chạy trốn, đầu gậy liên tục chọc thẳng vào nơi mẫn cảm.

“Bảo bối, em rên lên lớn một chút bằng không ông xã sẽ phạt em.”

Hai chân Triệu Kim Mạn kẹp chân trên hông Phó Tư Duyên, bởi vì sợ ngã mà ôm chặt lấy cổ anh. Đôi tay rắn chắc kia dường như hiểu ý ôm lấy mông cô, cự vật nóng bỏng ra vào khiến Triệu Kim Mạn cảm thấy bản thân giống như được nắng nóng mùa hè xua tan cái lạnh.

Phó Tư Duyên bắt đầu cử động bước đi, thứ kia lập tức sưng to hơn ban nãy, cắm ngày một sâu.

Cự vật mãnh liệt nghiền nát tâm hoa nhỏ bé, Triệu Kim Mạn cúi xuống nhìn tiểu huyệt đáng thương của mình bị anh chèn ép nhất thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Quả nhiên quan hệ phòng the là thứ có thể khiến con người ta cảm thấy sung sướиɠ, thoải mái.

“Em sắp đến rồi …”

Cô phát ra những âm thanh kiều diễm, hơi thở gấp gáp, đại não tê dại. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng về phía bóng dáng hai người quấn lấy nhau phản chiếu qua cửa kính phòng tắm. Hình ảnh này thật da^ʍ mỹ, hai tai Triệu Kim Mạn đỏ bừng. Dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô hoan ái cho dù có xem nhiều phim ảnh, sách cấm đến đâu thì khi nhìn thấy chính mình thân mật da kề da, thịt kề thịt thì cảm giác ngượng ngùng là không tránh khỏi.

Phó Tư Duyên cúi xuống nhìn cô gái nhỏ mặt mày đỏ ửng, hàng mi cong vυ't run run đưa tay lên xoa má cô sau đó tiếp tục ngậm lấy viên anh đào hồng hồng trên gò bông đào trắng tuyết. Anh si mê trêu đùa, biến bầu ngực xinh đẹp tràn ngập dấu vết thuộc về mình.

“Mạn Mạn ngoan ngoãn kêu cho anh nghe nào. Em không muốn bị phạt nữa, đúng không?”

Dù biết đây là yêu cầu xấu xa nhưng cô lại không kháng cự, bờ môi căng mọng phát ra âm thanh dễ nghe.

“Phó tổng thật lợi hại, lần này quả thật là sắp đến rồi …”

Phó Tư Duyên ôm cô trở lại gần vòi hoa sen sau đó toàn lực đưa đẩy, chín nông một sâu làm cô kích động mà phun ra dịch thể trắng đυ.c chảy qua nơi hai người giao hợp.

“Anh mau bắn đi, người ta bị làm giày vò mệt muốn chết.” Giọng nói cô nũng nĩu vừa yêu kiều vừa ngoan ngoãn. Nếu không phải bởi vì đây là phòng tắm, có lẽ anh sẽ kiên quyết không đồng ý với yêu cầu này mà làm cô tới khi nào mệt mới ngừng.

“Bảo bối, tất cả đều cho em.”

Ánh mắt anh thâm thúy, con ngươi nồng đậm phủ kín màu du͙© vọиɠ. Cô gái nhỏ này làm anh muốn ôm mãi không buông.

Anh sử dụng tốc độ nhanh hơn, đưa đẩy khiến cô không nói nổi chỉ biết ê a vài tiếng.

Sau đó một cỗ dịch thể từ đầu quy bắn thẳng vào tiểu huyệt hồng đỏ. Triệu Kim Mạn vô lực được anh ôm lấy. Dịch thể nóng ấm kia, giờ đây đi sâu vào trong âʍ đa͙σ cô. Mặc dù vận động mệt mỏi nhưng mà loại cảm giác này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thoải mái. Có thể nói cô không ngại làm thêm vài lần nữa với anh đâu.