Gặp Được Ngày Mai

Chương 77

Ngày thứ năm Mộc Tử rời đi, vẫn không mở điện thoại, Tôn Canh không thể không suy xét việc tự mình đi tìm người.

Đang thời điểm cuối năm, mọi người đều đang chờ nghỉ lễ, Phong Lan nhướng mày: “Cậu xin nghỉ phép sớm à?”

“Dạ.”

“Có việc gì?”

Tôn Canh suy nghĩ: “Đi tìm Mộc Tử, kết hôn.”

Phong Lan bất ngờ, miệng khẽ nhếch, lại nhanh chóng thu hồi vẻ mặt mình: “Ờ, tốt.”

+

Tôn Canh xác nhận lại địa chỉ nhà Mộc Tử với Đinh Hương.

Đinh Hương cũng hơi bực Mộc Tử tùy tiện, bỏ đi không cho người khác cơ hội giải thích: “Cậu tìm con bé, nói với nó, đợi tôi mắng nó!”

Tôn Canh tàu xe mệt nhọc tìm tới nhà Mộc Tử, nhưng lại trống không.

Mẹ Mộc Tử tính cách y như cô: “A cái con bé chết tiệt này, nó không có về nhà.”

Tôn Canh lập tức cực kỳ sợ hãi, cô đi đâu? Có chuyện gì ngoài ý muốn không?

Không muốn làm ba mẹ Mộc Tử lo lắng, anh cố trấn tĩnh: “À, vậy có thể cô ấy tới nhà bạn học, cháu lại đi tìm xem sao.”

Ba Mộc Tử gọi anh lại: “Cháu là Tôn Canh?”

“Dạ phải.”

“Tôi nói cháu, tìm được Mộc Tử thì cùng về ăn Tết!”

“Dạ được.” Tôn Canh quay người, vẻ mặt nặng nề. Anh thật sự không biết Mộc Tử sẽ đi đâu.

Tôn Canh đứng đầu đường, tưởng chuyến đi này sẽ viên mãn, không ngờ Mộc Tử lại không về nhà.

Anh nên làm gì, đi đâu tìm người?

Anh thở dài, ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Mộc Tử, vẫn tắt máy.

Anh nhìn gương mặt cười không tim không phổi trên màn hình điện thoại: “Rốt cuộc thì em đã đi đâu?”

Bước chân nặng nề, lang thang không có mục tiêu tiếp tục đi về phía trước.

Một nhóm người xếp thành vòng tròn bên đường, Tôn Canh nhìn sang, là một điểm quyên góp do Cục dân chính tổ chức, băng rôn ghi “Điểm quyên góp quần áo cũ.”

Tôn Canh chợt nhớ Mộc Tử, nếu Mộc Tử ở đây, chắc hẳn cô sẽ nắm tay anh: “Anh ơi, cho em một ít tiền.”

Anh đi qua, đưa một nghìn tệ. Nhân viên cảm ơn liên tục, hỏi tên và địa chỉ, anh chỉ lắc đầu: “Không cần.”

Đi mấy bước, chợt một suy nghĩ lóe lên.

Anh tới một quán nước, rút ipad ra. Anh nhớ Mộc Tử đã sử dụng ipad của mình chuyển tiền. Nhập mật khẩu, anh cẩn thận xem xét lịch sử giao dịch, cuối cùng tìm được “Chi nhánh Quý Châu xxxx”, còn có tên người nhận, điện thoại người nhận.

Anh mừng rỡ, bấm số điện thoại vừa tìm được. Ôm một tia hy vọng, đầu bên kia bắt máy: “Alo, xin lỗi có phải điện thoại Đức Mã không?”

“Vâng, anh là ai?”

“Tôi muốn hỏi thăm, cậu có quen Mộc Tử không?”

“Chị Mộc Tử, biết chứ.”

“Bây giờ cô ấy có ở chỗ cậu không?”

“Chị ấy không có đây---”

Tim Tôn Canh lập tức rơi xuống.

“Chị Mộc Tử đang ở trường tiểu học trong làng. Tôi nghỉ đông sớm nên về nhà, trường tiểu học chưa có nghỉ.”

Tôn Canh cực kỳ mừng rỡ: “Cậu có thể cho tôi biết địa chỉ được không?”

“Anh là ai vậy?”

“Tôi là bạn trai cô ấy.”

“A? Thật sao?” Đức Mã reo lên, nói địa chỉ cho Tôn Canh.

Tôn Canh nhanh chóng điện thoại cho ba mẹ Lâm: “Dì ơi, Mộc Tử ở Quý Châu, cháu đi tìm cô ấy, tìm được sẽ báo bình an với dì, yên tâm đi ạ.”

Mẹ Lâm cực kỳ vui: “Tốt tốt tốt! Nhớ về ăn Tết nhé!”

+

Tôn Canh trầy trật tìm được trường tiểu học ở quê kia. Dù sức khỏe tốt nhưng cũng không chịu nổi bôn ba cả đường, trên đường đi anh nôn mấy lần, sắc mặt tái mét, càng không thể khâm phục Mộc Tử, một cô gái mà chạy tới nơi này.

Khi anh đến nơi thì đã là hoàng hôn, trong trường học khói bếp lượn lờ.

“Bạn nhỏ!” Tôn Canh gọi một cậu bé đang chạy qua, “Cô Mộc Tử có đây không?”

Bạn nhỏ nhìn anh: “Có nha!”

Tôn Canh đi theo cậu bé, tìm được nhà bếp. Nói là nhà bếp, thực ra là một bếp bằng bùn lớn. Mộc Tử đang ngồi xổm trên đất, nhét củi vào lò.

“Mộc Tử.”

Mộc Tử hơi cứng người, quay lại thấy anh: “A!”, mười mấy đứa trẻ vây quanh giật mình.

Tôn Canh đi lên trước: “Mộc Tử.”

Mộc Tử đứng lên: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh suýt nữa đã báo cảnh sát.”

Mộc Tử cười hì hì.

“Em tức giận vậy sao? Mấy ngày liền không mở máy, không biết người khác sẽ lo lắng sao?”

Mộc Tử muốn gãi đầu, nhưng quên tay cầm thanh củi, Tôn Canh kịp thời ngăn lại. Cô hơi xấu hổ: “Lúc đầu em tắt máy, sau thì mới biết không mang cục sạc, không sạc được điện thoại.”

Tôn Canh vừa tức vừa buồn cười: “Em không mua cái khác được sao?”

“Ở đây có thể có đồ sạc apple không anh nói coi!” Mộc Tử không phục.

“Anh thấy em đang tìm cớ bao biện.”

Mộc Tử nhìn đám học sinh cười ngây ngô bên cạnh: “Mau thêm củi đi, nếu không lửa tắt mất bây giờ!”

Tôn Canh đi theo Mộc Tử tới bên đống củi cạnh đó: “Ba mẹ em nói, để anh đưa em về nhà ăn Tết.”

Mộc Tử sửng sốt: “Ba mẹ em tìm anh?”

“Anh đi tìm ba mẹ em.” Tôn Canh kể lại hành trình của mình, “Anh bị say xe.”

Mộc Tử cười thành tiếng, bỗng nhiên thu nụ cười lại: “Vậy anh chạy thật xa tới đây muốn nói gì với em?”

Tôn Canh đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối bù trên đầu cô: “Anh tới cầu hôn.”

Mộc Tử không ngờ là câu trả lời này: “Hả?”

“Lâm Mộc Tử, chúng ta kết hôn đi.”

“Anh nghiêm túc?”

“Anh giống nói đùa sao?”

Mộc Tử cố ý chu môi: “Không có nhẫn cũng kêu cầu hôn?”

Không ngờ Tôn Canh thật sự lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm, mở ra, hai chiếc nhẫn bạch kim đôi.

Mộc Tử cố gắng trấn tĩnh.

“Có phải muốn anh quỳ xuống không?” Tôn Canh nhìn lướt qua mười mấy đứa nhóc đang cười trộm sau lưng, “Nhiều trẻ con quá, ảnh hưởng không tốt lắm.”

Mộc Tử cầm chiếc nhẫn nam lên: “Không phải nhẫn kim cương sao?”

“Nếu em dám đeo nhẫn kim cương ra ngoài, anh sẽ mua.”

“Không cần! Vẫn nên khiêm tốn chút!” Mộc Tử không nhịn được cười, “Vậy, người kia thì sao?”

“Không có ai cả. Chỉ có em với anh.”

“Được đó, là anh nói, ông Tôn!” Mộc Tử đeo nhẫn vào tay Tôn Canh, “Tới anh!”

“Bà Tôn, không cần khách sáo.” Tôn Canh nhẹ nhàng đeo nhẫn cho Mộc Tử, “Anh yêu em.”