Ngày Tàn

Chương 56: Vào từ đằng sau

Hứa Úy ôm eo cô thả cô lên giường, đứng dậy định đi tìm thuốc bôi và khăn nóng cho cô. Trình Kiến lại lật người xáp lại ôm mãi mãi không có điềm dừngeo anh, kéo anh ngồi trở lại giường, trèo lên người anh bám vai anh hôn lên.

Như không cho phép kháng cự, cô rất cố chấp muốn hôn anh, tay cũng nắm chặt cổ tay cứng rắn của anh.

“Bây giờ trong đầu em chỉ có ngủ anh thôi, anh đừng có bơm thuốc vào người em bịp em.”

Hứa Úy im lặng, muốn cựa khỏi bàn tay về cơ bản chẳng có sức lực gì của cô. Mắt thấy sắp tuột tay, Trình Kiến nóng nảy, cô vừa nghĩ đến đêm nay không thể ôm ấp hôn hít với anh là lại thấy khó chịu, dứt khoát buông tay ra ôm cổ Hứa Úy, hôn tai và cằm anh: “Ba, xin ba mà, cho em được không.”

Trình Kiến thấy Hứa Úy cau mày nhìn mình, đoán là anh không hiểu tại sao rõ ràng chưa đến kì động dục mà Trình Kiến lại có ham muốn mãnh liệt như vậy với mình.

“Đừng gọi như thế.” Người quá đứng đắn, rốt cuộc tai vẫn không chịu nổi bị cô cợt nhả như vậy.

“Anh càng sợ làm đau em, không muốn làm em bị thương, em lại càng muốn bị anh đ*t hỏng.” Trình Kiến cảm thấy suy nghĩ này của mình rất khó hiểu, cô luôn nhiệt huyết đến điên cuồng, Hứa Úy càng tốt càng khắc chế với cô, cô lại càng không nhịn được muốn làm anh tan chảy, hoặc là muốn nhìn anh mê mệt cơ thể cô như mới rồi. Nắm tay cô, đυ.ng mạnh người lên trước, đó gần như là trạng thái bản năng của anh, có thể khiến lòng cô cảm thấy thỏa mãn khôn cùng.

Mỗi lần Hứa Úy mê đắm đều là một hiện tượng hiếm hoi, cô muốn được chứng kiến nhiều hơn, muốn gặp được nhiều hơn những mặt khác chưa có ai thấy của Hứa Úy. So với tâm lí này, chút đau đớn cỏn con chẳng là gì hết, cô đã chẳng còn là cô nhóc kĩ thuật viên tay mơ gặp chút thương tích bị anh kéo chân bôi thuốc là đau đến rơi nước mắt mấy năm trước nữa.

Hứa Úy vẫn chưa đáp lại cô.

“Ba, đ*t em đi.”

Cô gọi anh là ba, Hứa Úy đỏ ngầu đáy mắt, đè nghiến cô xuống giường, khàn giọng quở trách: “Đừng gọi như thế.”

Trình Kiến tự động nhấc chân lên quấn lấy người anh, thò tay xuống nắm vật cứng dựng thẳng của anh vuốt ve qua lại, sắc đỏ trên mặt lan thẳng ra vành tai và cần cổ nõn nà, nhẹ giọng dụ dỗ nhuốm chút khẩn cầu: “Vậy anh đ*t em đi.”

Yết hầu Hứa Úy khẽ động đậy, truyền ra tiếng nuốt. Trình Kiến cảm thấy mình toi rồi, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên. Cô dạng chân, vạch lối nhỏ của mình ra, phơi bày nơi riêng tư nhất trên cơ thể ra trước anh.

“Chắc hẳn anh không biết em ngưỡng mộ anh ỷ lại vào anh đến mức nào, cả trái tim em đã trao cho anh rồi, tính mạng cũng được anh cứu hết lần này đến lần khác, muốn báo ơn anh cũng có gì kỳ quái đâu, huống hồ là cơ thể này tràn ngập ham muốn tìиɧ ɖu͙© với anh.”

Giờ phút này cô vứt bỏ hết thảy chiến công và chức bậc, trong mắt đong đầy ái mộ và sùng bái không chút che giấu.

Không có những thứ thế tục kia, chỉ có sự ỷ lại với alpha. Trước khi quen biết Hứa Úy, Trình Kiến từng tràn ngập sợ hãi với quan hệ thân mật, nhưng khi cô gặp được người chân chính bằng lòng tôn trọng mọi thứ của cô, bằng lòng dốc hết sức lực giúp đỡ cô, cô lại chợt nhận ra kì thật mình có thể không chút nương tay đập nát hết tất cả những quy tắc đó.

Còn phải xem đối tượng là ai, phải xem anh có đáng giá không, Trình Kiến cảm thấy Hứa Úy đáng giá, thế nên cô bằng lòng dâng hiến mọi thứ của mình cho anh.

Không hề giả tạo.

Rốt cuộc Hứa Úy cũng bóp chặt má cô hôn cô, nụ hôn nóng bỏng rê một đường từ môi đến tai rồi xuống cổ. Anh đang truy tìm mùi hương ngọt thanh của tuyến xạ omega sau gáy cô, Trình Kiến muốn cử động cũng không được.

Chân dạng ra rồi cũng chẳng thể khép lại được nữa, anh đã hùng hổ cắm vào, thở hổn hển hôn lên cổ cô, nghe rất gấp gáp, nhưng phía dưới lại ra vào rất dịu dàng. Cô chỉ muốn rêи ɾỉ, hoàn toàn không muốn kêu đau.

Cảm giác được anh lấp đầy, hoàn toàn chiếm hữu quá tuyệt vời. Trình Kiến nâng cánh tay mảnh khảnh vắt vẻo sơ mi và áo ngực xốc xếch của mình lên bám vào vai lưng anh. Cô không khống chế được rêи ɾỉ, ngẩng đầu thất thần nhìn trần nhà, cơ thể bị va chạm từng cú trên giường.

Ga giường vốn ngay ngắn không một nếp nhăn, lúc này cũng bị động tác lặp đi lặp lại đầy máy móc này vò cho nhàu nhĩ, mồ hôi rỉ ra từ da thịt trắng ngần cũng dính lên ga giường, dần ấm lên cùng với cơ thể.

Cô biến giường của Hứa Úy thành ra như thế, Hứa Úy trên giường thì mê hoặc cô không lối về.

Trình Kiến cảm thấy não mình hơi mơ màng, không khí hít vào qua từng hơi thở dốc quá độ khiến co như vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt. Hứa Úy nâng mắt cá chân cô lên, đặt một nụ hôn lên ngón chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, rồi lật cô lại đè lên giường, vào trong cô từ đằng sau.

Trình Kiến bị cú đâm không dung kháng cự này làm cho không kìm được cắn ngón tay mình. Mắt cô ngậm lệ, rõ ràng là cô chủ động quyến rũ trước mà sao cô lại muốn nghẹn ngào vì Hứa Úy ra sức cày cấy trên người mình như vậy.

“Có đau không?” Anh kéo lưng áo cô xuống, cơ thể nở nang áp sát lưng cô. Như nhìn thấy nước mắt vương trên má cô phản chiếu ánh sáng nom lấp lánh, anh vươn ngón cái ra trước mặt cô lau nước mắt.

Cô lắc đầu, tiếng thở dốc đậm đặc giọng mũi, trở tay quặp lấy đùi anh khích lệ anh, đầu đặt lên cánh tay trái của mình, đối mặt với ga giường, không cho anh cơ hội vỗ về săn sóc trên giường nữa.

Anh mà dịu dàng quá, cô sẽ không chịu nổi.

Hứa Úy cắn da gáy cô, tỉ mỉ cạ răng nanh qua lại đánh dấu, hôn cô như muốn mυ'ŧ thứ gì ra vậy, một bàn tay dò ra trước xoa nắn bầu ngực non mềm, in dấu ngón tay mình lên trên.

Vầng dương đã chìm xuống chân trời, chỉ còn lại chút ráng chiều cuối cùng còn biếng nhác rắc vào phòng. Tiếng rêи ɾỉ thở dốc và thể xác va chạm dính nhớp vang lên từng chặp, cùng mảng tà dương mạ một lớp đỏ ấm mập mờ chất chứa bóng đêm và tìиɧ ɖu͙© lên căn phòng đơn sơ trống trải.

Những hạt bụi li ti đang bay lả tả trong mảng sáng mờ ấy, cơ thể họ triền miên va chạm nhau trong căn phòng nhỏ bé cũ kĩ này.

Niềm yêu mến quá độ biến thành bản năng muốn đòi lấy cơ thể đối phương vô tội vạ, biến thành cơn thèm khát không có chừng mực, biến thành khát vọng vượt qua nhu cầu sinh nở, biến thành nɧu͙© ɖu͙© đơn thuần mà bạo lực.

Trình Kiến cảm thấy mình đang trở về thời kì trẻ con, muốn giành được thỏa mãn vượt xa nhu cầu. Ngón tay cô bất lực siết chặt rồi lại yếu ớt thả lỏng, kẽ ngón tay còn kẹp sợi tóc dài đen nhánh cô vô ý giật gãy.

Nửa thân trên của Hứa Úy đã trần trụi, cơ bắp cường tráng đều đặn khi căng lên thì chẳng khác nào đá, nhưng khi thả lỏng xuống thì lại có thể nhìn thấy mồ hôi giăng kín làn da ngăm nâu. Anh gần như bao bọc cả người Trình Kiến, màu da của tứ chi mảnh mai yếu ớt mở rộng dưới thân anh hoàn toàn khác hẳn nước da anh, trắng như ngâm trong sữa bò lấy ra vậy, bóp mạnh một cái là như có thể nặn ra từng vòng vết đỏ.

Trình Kiến ôm gáy anh, đầu ngón tay vuốt ve những sợi tóc đầu ngón tay cô có thể chạm tới được. Có lúc bị đ*t mạnh quá, cô sẽ dời lên nắm chặt tóc anh, anh cảm nhận được sẽ dừng lại, nương ráng chiều tối mờ nhìn thân mình trần trụi mềm mại của cô bị tìиɧ ɖu͙© nhuốm đẫm, cho đến khi cô một lần nữa xáp lại, mập mờ ôm anh đá lưỡi.

Nhưng tình huống này là thiểu số. Lúc được Hứa Úy ôm, Trình Kiến luôn có ảo giác mình hòa làm một với anh, cô như có thể cảm nhận được cảm giác của anh lúc này qua hơi thở và động tác của anh, tựa như sau khi cô đạt cực khoái bị anh bắn vào khoang sinh sản, mỗi một tế bào trên cơ thể đều truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại bủn rủn.

Thoải mái làm sao…

Trình Kiến há miệng hít thở, mồ hôi ròng ròng, nhớp nháp dính lên người anh, song anh chẳng để tâm mà còn xoa má cô, nghiêng đầu mυ'ŧ mạnh môi cô, chuyên chú như truy đuổi con mồi, mỗi một động tác đều muốn đòi mạng.

Cuộc mây mưa này như mãi mãi không có điểm dừng, cảm giác tồn tại của Hứa Úy mãnh liệt đáng sợ. Ham muốn của anh vĩnh viễn bộc trực, một ánh mắt thôi cũng khiến cô cho rằng cơ thể mình lại một lần nữa bị anh xâm chiếm.

Trong quyến luyến nɧu͙© ɖu͙©, cô càng đắm đuối anh hơn, càng vùi càng sâu dưới thân anh.