Sau hôm đó, Thiên Minh vẫn trở lại là thiếu niên ôn nhu tuấn dật ngày nào, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu kì quái nào khiến Tần Nam vô cùng yên tâm.
Dù sao Thiên Minh và Dạ Huyền cũng là hai linh hồn tách biệt. Thiên Minh sẽ không bao giờ biết được chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Còn Linh Đan khi tỉnh dậy thì một mực dính lấy cậu, nàng rất sợ hãi Thiên Minh. Mỗi lần nhìn thấy hắn đều run rẫy không ngừng.
Chẳng mấy chốc đại hội ma giới cũng đã cận kề, Tần Nam vì phải làm trọn chức trách của một ma quân mà bận đến tối mặt tối mũi, tạm thời liền gác mọi chuyện qua một bên mà xử lý nội vụ.
Đại hội ma giới 300 năm tổ chức một lần, là lúc những thế lực cường đại của ma giới và yêu giới cùng hội ngộ, tiếp tục thương lượng về hiệp ước hoà hảo của hai bên.
Lần này không chỉ có tên yêu vương yêu nghiệt Đào Uyển tham dự còn có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn cùng những thế lực đen tối khác.
Chẳng hạn như Bích Ngân cung chủ của độc y huyền trang, Quỷ tu Mặc Nghi của Ma Xích trang chủ lẫy lừng thiên hạ....
Tất cả đều sẽ có mặt trong đại hội ma giới sắp tới, mẹ ơi so với tổ chức event đón sao cũng không khác là bao.
Thân là người chủ trì buổi đại tiệc Tần Nam đương nhiên là bị đống công vụ dồn cho ná thở. Ngay cả thời gian vuốt ve đôi tai vểnh lên của Chu Tước còn không có.
Những lúc như thế này, Thiên Minh sẽ cẩn thận pha một tách trà cho hắn.
Vị ngọt thanh rất thơm ngon so với trà thường ngày khiến Tần Nam vô cùng thưởng thức.
Nhìn thiếu niên áo trắng tuấn tú nhu thuận trước mặt Tần Nam không khỏi có những suy tính mơ hồ.
Dạ Huyền không còn xuất hiện quấy rối nữa xem ra là đã bị thần chí của Thiên Minh áp chế.
Đợi xử lý xong cái đại hội phiền phức này, cậu sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thiên Minh một lần nữa, khiến hắn diệt trừ Dạ Huyền vĩnh viễn rồi sau đó sẽ trở mặt để tăng hận ý, nhiệm vụ sẽ được hoàn thành nhanh chóng ngay thôi.
Tần Nam đã sắp xếp một số tin đồn rằng Linh Đan đang bị ma quân bắt giữ, có lẽ chẳng mấy chốc Thanh Tâm chân nhân sẽ tìm đến.
Như vậy cậu liền sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ phụ, trở về một cách viên mãn. Kế hoạch lần này cậu đã tính toán rất kỹ lưỡng tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót.
Kế hoạch của Tần Nam đúng là vô cùng hoàn mỹ nhưng cậu không hề biết rằng bản thân đang rơi vào cái bẫy của người khác.
Số phận của cậu ngay từ đầu đã định sẽ mắc kẹt trong vòng lặp này vĩnh viễn.......
Thống khổ......
Đau đớn........
Tuyệt vọng........
Tất cả chỉ mới là khởi đầu.......
Cuối cùng ngày Đại hội ma giới cũng diễn ra, Tần Nam ngồi trên ngai vị vui vẻ tán gẫu cùng vài nhân vật lẫy lừng, nụ cười thanh thoát lúc ẩn lúc hiện trên môi.
Hôm nay cậu mang một bộ trường bào màu đen huyền ánh kim, tóc buộc hờ hững buông dài qua vai. Nhìn qua thôi cũng thấy được khí chất yêu nghiệt cấm dục quyến rũ lòng người.
Tần Nam thật sự đang hận chết cái chức vụ ma quân này, hại cậu từ nãy đến giờ phải giả đò nguy hiểm, tựa tiếu phi tiếu diễn sâu đến mệt mỏi.
Thật muốn vứt mọi thứ cho Thanh Long xử lý mà đi ngủ một trận.
Đang nói chuyện xã giao với vị Bích Ngân cung chủ xinh đẹp như hoa hồng có gai thì một nam nhân tóc vàng chói mắt bước đến bên cạnh Tần Nam.
Hắn hình như là một hổ yêu, thân thể cường tráng to lớn cùng đôi mắt vàng đồng hoang dại ngông cuồng, mái tóc xù vàng hoe đặc trưng, Tần Nam nhận ra hắn là vị thủ lĩnh tài giỏi nổi tiếng hung tàn khát máu của yêu giới, là trở thụ đắc lực của tên yêu vương Đào Uyển bí hiểm kia.
Lúc đến yêu giới, cậu đã gặp mặt hắn một lần liền ấn tượng sâu sắc với mái tóc vàng rực như ánh mặt trời cực kì chói mắt kia.
Hắn ta mỉm cười mờ ám nhìn Tần Nam, ánh mắt sỗ sàng suỗng sã như vậy khiến cậu có chút khó chịu.
Hắn bỗng quỳ xuống nắm lấy tay của Tần Nam, nhẹ đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Nụ cười vẫn hiện trên môi, vị thủ lĩnh trẻ tuổi khẽ cất giọng thành kính tà tính:
"Chào ngài, ma quân thân yêu của ta!"
Tần Nam còn chưa kịp định thần xem chuyện quái gì đang diễn ra thì "Xoẹt".
Vị thủ lĩnh yêu tộc người người kính sợ bây giờ chỉ còn là một cái xác không đầu, máu bắn ra vươn vãi trên khuôn mặt ngỡ ngàng của Tần Nam, cái đầu vàng hoe còn đang kinh ngạc nhiễm đầy máu nằm trên nền đất lạnh băng.
Tần Nam càng kinh sợ hơn khi trước mặt cậu là Thiên Minh tiêu sái với y phục trắng ngà nhiễm đầy máu tươi, gương mặt tuấn tú vặn vẹo đầy méo mó.
Không!!!!
Không thể nào!!!!!
Đây không phải là Thiên Minh......
Mà là Dạ Huyền!!!
Làm sao hắn có thể.........
Mặc kệ máu tươi nhuộm đỏ tà áo, Thiên Minh dường như muốn bước đến bên cạnh Tần Nam nhưng ngay lập tức một thanh kiếm đã kề ngay cổ của hắn.
Thanh Long đã xuất hiện từ đằng sau từ lúc nào. Lưỡi kiếm rất gần, chỉ cần Tần Nam ra chỉ thị chỉ một giây thôi Thiên Minh sẽ đầu lìa khỏi cổ.
"Dạ Huyền ngươi đang làm cái trò gì vậy hả?"
Hừ! vốn dĩ chỉ cần đợi mấy ngày nữa vậy mà Dạ Huyền lại xuất hiện ngay đúng lúc này.
Phá hỏng hết mọi kế hoạch của cậu.
"Phụ thân à...... nếu nhi tử nói nhi tử muốn danh hiệu ma quân của ngài thì như thế nào...."
Không khí càng ngày càng trở nên trầm trọng, Tần Nam nhìn bộ dạng điên cuồng của Dạ Huyền không khỏi giận đến run người. Cậu tức giận lớn tiếng quát:
" Đúng là ngông cuồng!!! Xem ra ngươi đã quên..... trong người ngươi còn có thứ gì hay sao....."
Nói rồi liền khống chế Hoả Diệt trùng trong cơ thể Dạ Huyền phát tác, nhưng Dạ Huyền lại không may mảy một chút đau đớn nào khiến Tần Nam cảm nhận được có gì đó không ổn.
Dạ Huyền bỗng cúi gầm mặt xuống cười khục khục như kẻ điên, tiếng cười ngày càng trở nên quái dị điên loạn mất kiểm soát.
Đôi mắt hắn trở nên đỏ rực lên, sâu hun hút như hố đen du͙© vọиɠ lộ ra vẻ hung tàn khát màu của tu la dưới địa ngục.
" khục khục...... Hoả Diệt trùng sao......... phụ thân người quá coi thường nhi tử rồi...."
"Keng..."
Vừa dứt lời, thanh kiếm kề ngang cổ Thiên Minh bỗng rơi xuống, hắn cười tà ác đẩy thân thể đang bị vạn tia ma lực xuyên qua đến rỉ máu của Thanh Long.
Tần Nam không ngờ Dạ Huyền lại có thể giải trừ được Hoả Diệt trừng, càng không ngờ hắn có thể ra tay tàn độc với Thanh Long như vậy.
Cậu tức giận đến xanh cả mặt:
" Dạ huyền!!!ngươi cho rằng như vậy có thể đánh thắng ta!!!"
Tần Nam sắp sửa vận dụng ma lực dạy dỗ lại tên ngông cuồng Dạ Huyền này nhưng ngay sau đó cậu liền cảm thấy bất thường, đan điền trống rỗng, ma lực bị đứt đoạn không thể thoát ra.
Thân thể bỗng chốc vô lực, tứ chi bắt đầu run rẫy chịu không nổi sức nặng mà ngã xuống.
"Trà nhi tử pha cho ngài ngon chứ?"
Một câu nói nhẹ nhàng của Dạ Huyền ngay lập tức đã giải đáp được thắc mắc của Tần Nam.
Đứa trẻ này là Dạ Huyền chứ không phải Thiên Minh!!
Ngay từ đầu là hắn giả vờ để lừa gạt cậu!!!
Hoá ra hắn đã mưu tính từ trước......
Hạ độc vào trà.......
Mà cậu lại không hề có chút phòng bị mà uống nó.
Đứng trước tình thế hoàn toàn bất lợi, Tần Nam vô cùng sợ hãi, cậu không thể ngờ được kế hoạch hoàn mỹ mà cậu đã tỷ mỉ vạch ra cứ như vậy mà đổ vỡ chỉ vì sự bất cẩn của bản thân.
Thiên Minh bình thản từng bước đến gần Tần Nam vô lực nằm thảm hại dưới nền đất.
Lúc này, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng đã ra mặt toàn lực công kích Dạ Huyền nhưng ngay lập tức bị những dây xích ma lực trói lại quỳ rạp xuống đất không thể kháng cự.
Bọn họ càng cố gắng thoát ra dây xích càng thít chặt, máu từ da thịt không ngừng rỉ ra thắm ướt cả sàn.
Tần Nam không thể tin được nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt, những thuộc hạ trung thành của cậu chật vật đến đáng thương, mặc kệ nỗi đau thể xác mà tận lực muốn bảo vệ cậu.
Thiên Minh ngồi xuống trước mặt Tần Nam nâng chiếc cằm tinh xảo kia lên, đôi mắt đỏ rực toát lên niềm vui sướиɠ tột độ khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đầy khuất nhục này của Tần Nam.
"Phụ thân....quả nhiên bộ dạng tan vỡ của ngài thật xinh đẹp!"
"Làm ta hận không thể hủy hoại ngài, khiến ngài càng thêm tan vỡ!"
Nói rồi, hắn liền áp bờ môi của mình lên môi Tần Nam, không ngừng xâm lấn nơi ẩm ướt ngọt ngào kia, chiếm hữu cực đoan không cho Tần Nam một chút cơ hội phản kháng.
Lưỡi hắn không ngừng rà soát khắp khuôn miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi đang kháng cự mà triền miên day dưa.
Đến khi dịch vị cùng máu tươi thắm đỏ môi của cả hai, Thiên Minh mới thoả mãn buông tha cho Tần Nam. Hắn liếʍ máu tươi trên môi cười đáng sợ thì thầm vào tai Tần Nam:
"Màn kịch tiếp theo có lẽ ngài sẽ rất thích, phụ thân..."
Nói rồi Thiên Minh nâng Tần Nam dậy bế cậu lên ngai vị.
Lúc này Tần Nam mới nhận ra không gian của đại hội rất quỷ dị dường như đã bị một thứ gì đó khống chế.
Những nhân vật xuất hiện ở đây không là truyền kỳ thiên hạ thì cũng nổi tiếng vang danh. Không lý nào lại một mực bất động như vậy.
Hơn nữa, đôi mắt họ trở nên sâu thẳm tràn ngập ma lực màu tím quỷ dị. Bọn họ bây giờ chỉ còn là con rối mặc cho Dạ Huyền điều khiển.
Dạ Huyền từ khi nào lại có được sức mạnh khủng bố như vậy?
không những phá giải được Hoả Diệt trùng mà còn có khả năng khống chế tất cả những người trong đại lễ này.
cho dù Dạ Huyền đã thành công mở ra phong ấn Huyết thống ma âm nhưng không thể nào trong một thời gian ngắn đã khống chế hoàn toàn được sức mạnh tối cao này.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ???
Tất cả đã vượt quá phạm trù tính toán của Tần Nam khiến cậu vô cùng hoang mang hoảng sợ.
Không đợi Tần Nam suy nghĩ ra nguyên do, Thiên Minh đã cho cậu một phần đại lễ mà suốt đời này cậu không thể quên được.
Thiên Minh nhẹ nhàng bước xuống khán đài, giọng điệu ngân nga đầy châm chọc nhìn bộ dang chật vật người không ra người ma không ra ma của bốn tên thuộc hạ thân cận của phụ thân:
"A~bắt đầu từ ai trước đây....."
Trong phút chốc ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, trở nên sắc lạnh tàn bạo chẳng còn lưu lại một chút bộ dạng đùa bỡn khi nãy mà thay vào đó là đố kỵ hận thù thấu xương.
" Thanh Long được chứ? hắn ta lúc nào cũng theo sát phụ thân, ngay cả khi ngài ngủ...... làm ta.... thật sự rất ghen tỵ nha...."
Lời nói nghe như vui đùa làm nũng nhưng ngay sau đó thân thể đầy vết thương chồng chất của Thanh Long bị xé ra làm đôi ngay trước mắt Tần Nam khiến cậu kinh hãi hét lên.
"Xoẹt!!!"
Không kịp kêu lên tiếng kêu thảm thiết, thân thể Thanh Long một lực khủng khϊếp xe đôi ra thàng hai mảnh trông vô cùng kinh khủng.
Thanh Long là kiếm sư vĩ đại của ma giới giờ chỉ còn lại là thân xác không còn nguyên vẹn, bị xé đôi ra một cách tàn bạo, máu tươi nhiễm đỏ cả sàn chảy dài trong ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi đến cùng cực của Tần Nam
"KHÔNGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng hét thê lương cất lên mang theo đau đớn khổ sở từ tận sâu trong tâm hồn. Nước mắt Tần Nam không biết từ bao giờ đã rơi lả chã ước đẫm hai bên má, Tần Nam muốn chạy đến bên Thanh Long, muốn ngay tức khắc gϊếŧ chết tên Dạ Huyền kia.
Nhưng cậu cái gì cũng không thể làm được, thân thể bất động tàn khuyết chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cảnh tượng ghê rợn tàn nhẫn đáng sợ đang diễn ra.
Dạ Huyền thoả mãn nhìn bộ dạng Tần Nam bị đả kích đến tan vỡ mà chỉ có thể rơi nước mắt khônng ngừng.
Hắn đã khao khát nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân từ lâu.
Cuối cùng cũng có thể tự tay xoá bỏ đám ruồi nhặng luôn đeo bám phụ thân hắn không buông.
Phụ thân.....
Chỉ cần có một mình hắn là đủ rồi........
Thiên Minh nhìn bộ dạng thảm bại đầy đau xót của Tần Nam lại giả vờ như không hiểu, làm bộ ngây thơ hỏi:
"Phụ thân tại sao người lại khóc trò hay chỉ mới bắt đầu thôi mà!"
Lúc này Tần Nam chỉ có thể bất lực cầu xin, gọng cậu run rẫy không ra tiếng:
" Cầu xin ngươi..... Dạ Huyền ta cầu xin ngươi..... buông tha cho họ......,ngươi muốn làm gì ta cũng được.........chỉ cần ngươi buông tha cho bọn họ..."
Dạ Huyền bỗng ngửa mặt lên cười to, ánh mắt lại lạnh như băng nói ra những lời tuyệt tình khiến Tần Nam như rơi xuống địa ngục:
"Ngài nghĩ bây giờ ngài có thể thoát được ta sao? Ngài hãy từ từ tận hưởng đi, đây là món quà ta tặng ngài mà......"
Sau đó bước đến bên cạnh Bạch Hổ đang nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù.
"A~ người này là Bạch Hổ đúng không? Ta nhớ rõ là phụ thân rất thích mái tóc màu xám này của hắn đi."
Thiên Minh vừa dứt lời, đầu Bạch Hổ liền đứt lìa khỏi cổ, máu tươi bắn ra khắp mặt hắn khiến hắn trông càng thêm tàn bạo đáng sợ, Thiên Minh bình thản nhìn cái xác đẫm máu trước mặt cúi xuống nhặt cái đầu của Bạch hổ lên đưa đến sát mặt Tần Nam mỉm cười nhu lệ:
"Ngài không phải rất thích mái tóc này sao, tại sao lại tránh né nó?"
Tần Nam điên loạn hét lên những âm thanh mất không chế, không nghe ra được là gì, cậu bất lực đau khổ đến muốn biến mất khỏi đây ngay lập tức.
Mái tóc màu xám xinh đẹp của Bạch hổ nay đã bị nhiễm đầy máu huyết, mùi máu tanh xộc vào mũi Tần Nam khiến hắn càng thêm sợ hãi mà không ngừng van xin:
"Xin ngươi Dạ Huyền..... đừng làm như vậy nữa, hãy dừng lại đi,...... ta xin ngươi...... hãy gϊếŧ ta đi... tha....tha cho họ.... xin ngươi đừng tổn thương họ...."
Vị ma quân lạnh lùng tàn nhẫn tiếng tăm của ma giới bây giờ lại tựa như một sinh vật yếu đuối khóc cầu dưới chân người khác.
Phụ thân cao quý ác độc của hắn cuối cùng cũng đã quy phục hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Điều này khiến Thiên Minh rất thoả mãn nhưng đồng thời cũng khiến hắn phẫn nộ.
Phụ thân coi trọng bọn thuộc hạ này hơn hắn tưởng nhiều.....
Có thể bán rẻ tự tôn của người chỉ vì bọn chúng.....
Thật khiến người ta căm hận.....
Ánh mắt Thiên Minh càng thêm lạnh lẽo, ngay sau đó Huyền Vũ liền bị vỡ nát ra thành trăm mảnh.
Chính xác hơn là thân xác hắn bị vỡ vụn, từng mảnh da thịt rơi vãi khắp nơi, sàn điện của ma cung nguy nga lộng lẫy đã nhuộm đầy máu đỏ tựa như chốn âm trì địa ngục.
Đến lúc này, Tần Nam đã chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa, cậu bắt đầu la hét cùng chửi rủa điên loạn, ánh mắt hận không thể một kiếm xuyên chết ác ma đáng sợ trước mặt.
Một đòn ma lực cực mạnh đánh thẳng vào Thiên Minh đang tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dạng bất lực của Tần Nam nhưng hắn nhanh chóng né được.
Ma Lực cường đại nhanh chóng kiềm hãm kẻ cả gan kia, không ai khác chính là Chu Tước.
Mái tóc đỏ tán loạn, gương mặt dính đầy máu tươi căm phẫn nhìn Thiên Minh, hắn không cam lòng vùng vẫy cố sử dụng ma lực còn sót lại để thoát khỏi gông xiềng do Thiên Minh tạo ra nhưng bất lực, ánh mắt kiên định luôn một mực hướng về thân thể vô lực trên ngai vị kia.
Chủ nhân của bọn họ.....
Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ chủ nhân đến cùng.
" Xém nữa thì quên mất ngươi, Chu Tước! Ta đã chuẩn bị một cái chết thật đặc biệt cho ngươi!"
Chu Tước còn đang không hiểu ẩn ý của Thiên Minh là gì thì xung quanh hắn bỗng biến đổi, nhìn khung cảnh xung quanh không ngừng lay chuyển thì hắn đã biết hắn đang rơi vào một ma trận ảo ảnh.
Những khung cảnh quá khứ không ngừng lặp lại, bị chính phụ mẫu ruột thịt bỏ rơi, bị đồng tộc khinh rẻ , bị tra tấn hành hạ, là một kẻ sinh ra không được bất cứ sự đón nhận nào, là một tạp chủng dơ bẩn không hơn không kém.
Tất vả những ký ức đen tối không ngừng tái hiện lại trên người Chu Tước.
Những bất lực khổ sở một lần nữa ập vào tâm trí Chu Tước, đánh vào trái tim vốn nghĩ đã chai sạn của hắn, hắn sợ hãi lê lết thân xác bị đánh đập đến không ra hình người lần theo bóng hình kia.
Chủ nhân...... người đến cứu ta sao
Thế nhưng bóng hình ấy càng ngày càng trở nên mơ hồ, chẳng mấy chốc lại tan biến theo màn sương khói mờ ảo.
Không có
Ở đây không có chủ nhân.....
Không có một ai cứu hắn cả
Không có ai sẽ nguyện cưu mang một thứ lai tạp đáng khinh nhục như hắn cả
Cơn đau tê dại đau đớn khi những vết thương đang không ngừng rỉ máu
Hắn bị đám ma tộc tàn bạo kéo lê đi tiếp tục trở thành bao cát cho bọn chúng tuỳ tiện chà đạp tra tấn.
Sẽ không có ai đến cứu hắn khỏi địa ngục này
Không một ai.......
Tần Nam nhìn Chu Tước không ngừng bị những ảo ảnh ăn mòn đến không ra hình dạng, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị cuốn vào cái ảo ảnh vô thực đó không bao giờ có thể thoát ra được.
Cậu không ngừng la hét mong mỏi kéo lại một chút thần thức đang bị ảo ảnh xâm chiếm của Chu Tước.
"Chu Tước, tỉnh lại!!!! Ngươi mau tỉnh lại!! Đó chỉ là ảo ảnh! Không!!!Chu Tước hãy tỉnh lại làm ơn!"
Đến khi thân ảnh ấy bị ăn mòn hoàn toàn, tâm thần của Tần Nam đã không còn tỉnh táo nữa, cậu đã trải qua một đả kích quá lớn đến nỗi khiến cậu rơi vào hố sâu của tuyệt vọng tự trách.
Bọn họ.....
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước
Tất cả đều vì bảo vệ cậu mà nhận lấy một kết cục đau đớn như thế này.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt ấy đau đớn cùng bi thương không tả xiết. Tần Nam ngất đi trong sợ hãi kinh hoàng cùng bất an.
Bởi cậu biết rằng đón chờ cậu phía trước sẽ là địa ngục tàn khốc đáng sợ nhất.
Tần Nam tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong tẩm điện quen thuộc của mình, giống như những chuyện khủng khϊếp vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng đôi mắt sưng đỏ cùng những hình ảnh kinh hoàng vẫn còn như in trong ký ức Tần Nam khiến cậu không thể nào không chấp nhận một sự thật rằng.......
Tất cả tính toán của cậu đều sai lầm.....
Cuối cùng tại sao lại dẫn đến kết cục thê thảm đến thế này?
Tất cả từng người từng người đều bị gϊếŧ chết một cách tàn bạo nhất ngay trước mặt cậu.
Những khuôn mặt thống khổ thảm thiết......
Những vết máu cùng da thịt vương vãi khắp nơi.......
Cùng đau đớn bị rốc xương xé thịt, giam hãm trong ảo ảnh đau đớn không thể thoát ra......
Mọi thứ diễn ra trước mắt cậu như là một cơn ác mộng dai dẳng không có hồi kết.
Tất cả đều là tại cậu........
Tại cậu mà mọi chuyện mới càng ngày càng sai lầm.
Không!!! ngay từ đầu đã là sai lầm!!!
Tần Nam khổ sợ vùng vẫy trong cảm giác tội lỗi của bản thân không hề để ý có một thân ảnh bước vào.
Mãi đến khi cánh tay quen thuộc khẽ nâng cằm cậu lên, Tần Nam mới phát giác nhìn lên người đang đứng trước mặt mình.
Thiên Minh đã thay bộ y phục trắng ngà dính đầy máu bằng một bộ y phục đen huyền khiến khí chất của hắn có phần tăm tối diễm lệ, hắn vô cùng ôn nhu mỉm cười lau đi nước mắt bất giác chảy ra lúc nào không hay trên khuôn mặt Tần Nam.
" Tại sao ngài lại khóc, phụ thân?"
Tần Nam gần như phát điên, cậu nắm lấy cổ áo Thiên Minh một cách yếu ớt, giọng nói cố gằng lên một cách nghẹn ngào:
"Tại sao ngươi lại làm như vậy với ta?? Tại sao ngươi lại xuất hiện, Da Huyền!!!! Ngươi đã làm gì Thiên Minh rồi??"
Đến tận bây giờ, Tần Nam vẫn không thể hiểu được tại sao Dạ Huyền lại xuất hiện và có được sức mạnh khủng bố như vậy.
Dưới sự chăm sóc của hắn, phần linh hồn của Thiên Minh mạnh mẽ hơn nhiều làm sao có thể dễ dàng bị cắn nuốt như vậy.
Chỉ thấy Thiên Minh cười lên một cách quái dị, nhẹ nhàng như không bắt lấy hai cánh tay đang níu chặt cổ áo hắn đặt lên khuôn mặt của chính mình như cách phụ thân vẫn thường vuốt ve khuôn mặt hắn mà nở một nụ cười ngây ngô:
"Phụ thân! Ngài nói gì vậy? con chính là Thiên Minh đây mà."
Tần Nam sợ hãi rút tay ra nhưng không thể, cánh tay Dạ Huyền...à không Thiên Minh nắm chặt lấy tay cậu không buông, cứng rắn đến nỗi khiến cổ tay cậu như muốn đứt đoạn ra.
Cũng phải thôi! Bây giờ cậu đã bị phế mất công lực, chỉ như người bình thường làm thế nào có thể chống cự một ma tộc thuần huyết như hắn.
Tần Nam lúc này kinh hoảng đến mức chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Làm thế nào mà Thiên Minh lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy?
Rõ ràng lúc nào Thiên Minh cũng luôn ngoan ngoãn làm sao có thể làm ra chuyện tày trời như vậy??
"Không thể nào!!!"
Thiên Minh nghe Tần Nam phủ nhận sự thật liền không khỏi bật cười, khuôn mặt yêu diễm bày ra bộ dạng ngây thơ làm nũng:
" Chẳng lẽ phụ thân không nhận ra Thiên Minh sao"
Rồi khẽ chạm môi vào lòng bàn tay lạnh ngắt vì sợ hãi của Tần Nam, ánh măt đỏ rực phát ra ánh nhìn lãnh lẽo đến cực điểm.
"Phụ thân ngài thật ác độc, ngài đã lừa dối nhi tử, Thiên Minh rất đau lòng đó ngài biết không? Phụ thân biết Thiên Minh yêu ngài hơn bất cứ ai mà, tại sao ngài lại đối xử với Thiên Minh như vậy?"
Bộ dang thay đổi trong chớp mắt kia khiến Tần Nam không kịp tiếp thu, cậu nghi vấn hỏi:
" Ngươi đã biết....."
Lần này Thiên Minh trở nên vô cùng kích động, ánh mắt sáng quắc như dã thú đang săn mồi đẩy Tần Nam xuống giường, điên cuồng hôn liếʍ cậu.
Hành động bất ngờ khiến Tần Nam còn chưa kịp hoàn hồn thì đôi môi của Thiên Minh đã suồng sã chiếm lấy môi cậu, điên cuồng liếʍ mυ'ŧ cho đến khi môi cậu tê dại.
Tần Nam cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, sức lực Thiên Minh quá lớn ép chặt cậu đến ngạt thở, nụ hôn cuồng nhiệt hoang dại đầy mê vị cùng kɧoáı ©ảʍ khiến Tần Nam không cách nào hô hấp được. Đến khi Tần Nam nghĩ mình sắp lại ngất đi một lần nữa thì Thiên Minh mới chịu dừng lại.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc, hắn bắt đầu lần xuống cái cổ trắng tinh của Tần Nam, liếʍ mυ'ŧ hầu kết vô cùng thú tính và không hề có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này Tần Nam càng thêm sợ hãi, cậu biết Thiên Minh muốn làm gì.
Cơn ác mộng kinh hoàng dần tái hiện trong tâm trí Tân Nam.
Không sót bất cứ hình ảnh nào.......
Ký ức bị bắt buộc rêи ɾỉ dưới thân một thằng đàn ông ......
Hèn mọn cầu xin tha thứ......
Nơi hạ thể giao hợp đầy mê loạn cùng sợ hãi
Khiến Tần Nam không thể nào bình tĩnh được, cậu dùng hết sức bình sinh cắn một cái "phập" vào cổ Thiên Minh.
Lực cắn rất mạnh, máu ma tộc ngay lập tức chảy ra, bắn cả lên mặt Tần Nam vô cùng quỷ dị.
Thiên Minh cũng vì vậy mà buông lỏng gọng kiềm khiến Tần Nam nhân cơ hội đá một phát vào người hắn rồi lao xuống giường chạy thoát
Nhưng chỉ mới vừa đi đến cửa, cả người cậu liền bị một vòng tay cứng cáp ôm lấy, Thiên Minh liếʍ mυ'ŧ vành tai của cậu khẽ thủ thỉ vào tai cậu:
"Phụ thân ngài trốn không thoát!"
Mặc kệ kháng cự kịch liệt của Tần Nam, cậu lại một lần nữa ngã vào chiếc giường mềm mại, khi thấy Thiên Minh cởi dây lưng trói đôi tay đang vùng vẫy của cậu lại Tần Nam tuyệt vọng đến mức tan vỡ mà bật khóc.
Không!!!!
không!!!
Ác mộng không thể lặp lại một lần nữa.......
"Thiên Minh! Dừng lại ngay!!Ta là phụ thân của ngươi! Ngươi không thể làm như vậy!!"
Động tác của Thiên Minh bỗng dừng lại khiến Tần Nam tưởng những lời nói này có tác dụng với hắn mà càng không ngừng hét lên:
"Ta là phụ thân của ngươi, là người nuôi dưỡng ngươi lớn lên ngươi quên rồi sao, mau lập tức dừng lại hành động dơ bẩn này lại!"
Thiên Minh bỗng nhiên trầm ngâm không phản ứng gì để mặc Tần Nam bắt đầu kể lại quá khứ của cả hai nhằm kéo lại một chút lương tâm của hắn.
Đôi mắt đỏ rực vô cảm nhìn chằm chằm Tần Nam một cách đáng sợ rồi bỗng nhiên lên tiếng:
"Có phải nếu như ta không có gương mặt này ngài sẽ không nuôi dưỡng một kẻ như ta."
"Bởi vì ta giống với mẫu thân hơn nên ngài mới nguyện ý chọn một kẻ yếu ớt như ta thay vì Dạ Huyền?"
"Ngài căn bản không yêu ta? Ngài chỉ coi ta là vật thế thân mà thôi."
"Ngài biết ta đau khổ đến thế nào không khi biết được sự thật ngài luôn lừa dối ta?Phụ thân, ta yêu ngài ngần ấy năm đổi lại chỉ là sự lừa gạt dối trá của ngài sao."
" Ta đã yêu ngài từ rất lâu rồi, bỏ qua cả luân thường đạo lý mà bất chấp yêu ngài lại sợ ngài bị tổn thương mà chôn sâu lòng mình lặng lẽ ngắm nhìn ngài từ đằng sau."
"Ta cứ nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh chăm sóc ngài cả đời là tốt rồi. Nhưng đến khi nữ nhân đáng chết kia xuất hiện, ta mới thấy mình ngu xuẩn đên mức nào."
" Yêu hận trùng trùng, ta có thể chịu được việc ngài coi ta là thế thân nhưng không thể chấp nhận được ngài quan tâm ai khác ngoài ta. Ngài chỉ nên thuộc về một mình ta, thứ mà ta muốn thì nhất định phải có được! Cho dù có phải huỷ hoại nó đi chăng nữa."
Ánh mắt đỏ rực của Thiên Minh dần xoay lại thành một hố đen sâu hun hút chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng chấp niệm đáng sợ điên cuồng khiến Tần Nam kinh hãi mà liên tục phản kháng trọng tuyệt vọng.
"Không!!!! Thiên Minh!! tên súc sinh này, mau cút đi!!"
Quá sợ hãi ngôn ngữ của Tần Nam bắt đâu lộn xộn, cái ánh mắt thèm muốn thú tình đầy bi thương ấy giống hệt như Lục Thần khiến lòng cậu run lên sự sợ hãi.
Cậu cố kêu cứu hệ thống nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng khiến Tần Nam rơi vào hố sâu của tuyệt vọng bất lực cầu xin kẻ đang đặt cậu dưới thân.
Mặc cho Tần Nam có cầu xin thảm thiết đến mức nào, Thiên Minh cũng không để tâm đến. Hắn bắt đầu cởi y phục cả hai ra, nghiềm ngẫm nhìn ngắm thân thể mà hắn khao khát bấy lâu nay.
Cuối cùng giây phút ấy cũng đã đến, phụ thân sẽ mãi mãi thuộc về hắn.....
Từ cơ thể cho đến tâm hồn.....
Không ai có thể cướp ngài khỏi tay hắn nữa
"Phụ thân! Thiên Minh yêu ngài"
Thiên Minh thủ thỉ vào tai Tần Nam một cách ôn nhu chứa đầy vui sướиɠ, đôi môi bắt đầu lần mò xuống hai quả anh đào đang run rẩy vì hơi lạnh, khẽ ngậm vào liếʍ mυ'ŧ như đang ăn kẹo, hương vị say mê đến nghiện.
Tần Nam hét toáng lên vì chỗ mẫn cảm bị đυ.ng chạm, ngay lập tức bị hai ngón tay của Thiên minh chặn lại chỉ phát ra những âm thanh ú ớ liên tục lắc đầu.
Đầu lưỡi bị hai ngón tay trêu đùa day day không dứt, dịch vị không ngừng chảy ra khỏi bờ môi căng mọng.
Bên dưới đầu lưỡi cũng không ngừng tra tấn day cắn nụ hoa nhỏ khiến nó đỏ lên trong thấy. Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể thừa nhận, cậu nhỏ của Tần Nam đã đứng lên.
Cậu nghe được tiếng cười khẽ của Thiên Minh, chưa kịp định thần thì đầu lưỡi Thiên Minh đã di chuyển xuống bụng, thắt lưng rồi liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ đang thẳng đứng của Tần Nam khiến cậu sợ hãi cắn vào đầu ngón tay của Thiên Minh.
Thiên Minh ăn đau nhưng không dừng lại mà nhẹ cắи ʍút̼ thứ đang cương cứng vì kɧoáı ©ảʍ kia, tay cũng dời xuống hai quả anh đào, nhéo mạnh kéo căng.
"A...ưʍ...ha...a dừng lại! Ngươi... a mau dừng.....a ha a.... không được...."
Đau đớn cũng kɧoáı ©ảʍ ập đến cùng một lúc khiến Tần Nam không nhịn được phát ra những âm thanh xấu hổ, cậu sợ hãi đến cực điểm cố ngăn bản thân bắt đầu đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ.
Thiên Minh nhìn rõ bộ dạng thống khổ khống chế du͙© vọиɠ của Tần Nam mà bật cười buông lời trêu chọc.
"Phụ thân thật hư! Rõ ràng rất thích còn dám kêu ta dừng lại!"
Rồi không cho Tần Nam cơ hội phản bác mà bắt đầu di chuyển xuống dưới, nơi mật động chưa từng được khai phá kia.
Đến khi cảm nhận được chiếc lưỡi của Thiên Minh đâm vào nơi huyệt động bí mật của mình, Tần Nam mới hoàn hồn tỉnh dậy khỏi kɧoáı ©ảʍ mê say mà kịch liệt phản kháng.
"Ngươi không thể.... a..a ha.....Thiên Minh dừng lại ngay..... đừng..... chỗ đó ư........a...aa không........"
Huyệt động bị đầu lưỡi khai phá, liếʍ ướt đến chảy nước, Tần Nam bị du͙© vọиɠ tra tấn mà đau khổ cùng sung sướиɠ rụng rời. Phản kháng bắt đầu trở nên yếu ớt, chiếc lưỡi của Thiên Minh linh hoạt ở trong mật huyệt càn quấy đến khi chạm vào một điểm gồ lên khiến cả người Tần Nam dâng lên một luồng sóng triều đầy kɧoáı ©ảʍ mà không nhịn được rêи ɾỉ.
Dươиɠ ѵậŧ cũng không nhịn được bắn ra vươn vãi trên bụng cùng gương mặt tươi cười vô hại của Thiên Minh.
Hắn dừng lại động tác vươn lưỡi liếʍ tinh thể trắng đυ.c vươn trên khoé miệng mình. Động tác tình sắc đến nỗi cả người Tần Nam đỏ lên xấu hổ đến mức quay mặt đi lại bị Thiên Minh nắm lấy cằm bóp chặt, Tần Nam còn chưa kịp phản ứng thì Thiên Minh đã đặt lên môi cậu một nụ hôn, cuồng nhiệt quấn lấy chiếc lưỡi cậu mà chơi đùa mang theo vị mặn mặn tanh tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn vừa mới nuốt.
Tần Nam nghĩ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính cậu đang ở trong miệng mình mà dâng lên cảm giác buồn nôn ghê tởm kinh khủng.
Cố gắng dùng thân thể chẳng còn chút sức lực nào phản kháng lại.
Nhưng chút phản kháng yếu ớt ấy nhanh chóng bị Thiên Minh khống chế, hắn nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng phiêu trần như ngày nào, nhưng lời nói ra lại tràn đầy châm chọc :"Phụ thân không thích vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình sao."
Tần Nam vừa tức giận vừa thấy kinh tởm lại bất lực không thể làm gì, cậu bắt đầu chửi rủa Thiên Minh:"Câm miệng!!! Tên súc sinh!! Lẽ ra ta nên gϊếŧ chết ngươi ngay từ đầu!! Thật đáng kinh tởm!! Ngươi dám làm vậy với người đã nuôi dưỡng mình sao?!!! Aaaaaaaaaaaa...... ngươi.... ngươi dám....... tên nghiệt chủng..... aa đừng....."
Ánh mắt Thiên Minh càng thêm thâm trầm trước lời chửi rủa lộn xộn của Tần Nam, không báo trước dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng đỏ tím đáng sợ của hắn đâm vào mật huyệt của Tần Nam khiến cậu kêu lên đau đớn.
Dù đã được đầu lưỡi khuếch trương nhưng huyệt khẩu vẫn không thể chịu nỗi côn ŧᏂịŧ to lớn kia mà rách ra chảy máu. Tần Nam lúc bấy giờ đã không còn giữ được kiên cường nữa, cậu bật khóc nấc lên không ngừng van xin Thiên Minh dừng lại nhưng đáp lại là những cú thúc điên cuồng của ai kia, côn ŧᏂịŧ ban đầu vào hơi khó khăn nhưng nhờ có máu bôi trơn mà càng trở nên thông thuận.
"dừng lại đi... hức..... aa um.... ta đau quá... dừng lại Thiên Minh, ta xin ngươi...a..aa.."
Vách tràng vì sự xâm phạm hung tợn của Thiên Minh trở nên khít chặt, ấm áp bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ to lớn khiến Thiên Minh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà nɧu͙© ɖu͙© mang lại mà thở dốc.
Vui sướиɠ của nɧu͙© ɖu͙© đầy trần trụi khiến hắn bỏ qua âm thanh thảm thiết cầu xin của Tần Nam, nắm lấy eo cậu điên cuồng thúc vào nơi sâu thẳm nhất khiến tiếng khóc của Tần Nam càng trở nên nghẹn ngào rồi dần dần trở thành yếu ớt rêи ɾỉ đầy tình sắc.
"ah... ha... aa....ưʍ.... ha a... dừng lại đi.....aa không...... lớn quá..... không thể...... um ư aa ........um ........ xin ngươi....ưʍ....a haa... "
Tần Nam sợ hãi sự xâm phạm của Thiên Minh nhưng cậu lại càng sợ hãi chính mình bởi lẽ chính cậu đang sa vào du͙© vọиɠ điên cuồng không ngừng đạt được kɧoáı ©ảʍ khi bị chiếm đoạt bởi một người đàn ông.
Cậu không thể chấp nhận được chính bản thân mình như vậy
Bị một nam nhân cưỡng bức còn có thể đạt được cao trào.
Cậu trở nên hạ tiện đến mức này sao........
Tần Nam buông bỏ tất thẩy, nhắm chặt mắt lại để không phải thấy cảnh tượng giao hợp đầy kinh tởm của chính mình, đôi môi cố ngăn những tiếng rêи ɾỉ mà bật máu vô cùng đáng thương.
Nhưng chút tự tôn cuối cùng của cậu nhanh chóng bị dập tắt, Thiên Minh không ngừng cắn xé thân thể cậu, để lại đầy những dấu răng rỉ máu như dã thú.
Hắn vừa thúc mạnh vào thân thể Tần Nam vừa cắи ʍút̼ lỗ tai cậu đến đỏ ửng:
"Ngài chẳng phải rất yêu gương mặt này của ta sao? Tại sao không nhìn nó?"
Tần nam nhất quyết không mở mắt, Thiên Minh liền rút côn ŧᏂịŧ ra rồi đột ngột đâm sâu vào mật huyệt của Tần Nam điên cuồng luật động khiến cậu không thể không mở mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đỏ rực của hắn bây giờ vì chìm đắm trong du͙© vọиɠ trầm luân mà trở nên sâu thẳm càng khiến cậu trở nên sợ hãi khôn cùng.
Đó không còn là Thiên Minh ôn nhu thanh thuần của cậu mà là ác quỷ đến từ địa ngục tăm tối muốn giam cầm cậu trong tình yêu đầy biếи ŧɦái bệnh hoạn của hắn.
Lời nói tà tính đầy mỵ hoặc lại châm chọc đến đau lòng, đối mặt với sự chiếm đoạt không ngừng của Thiên Minh, Tần Nam ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Thiên Minh gần như điên cuồng đòi hỏi thân thể cậu một cách vô độ, bắt ép cậu sa vào du͙© vọиɠ hung bạo đáng sợ của hắn, không ngừng lưu lại trên cơ thể cậu dấu vết sở hữu của hắn khiến Tần Nam rơi vào trầm luân không thể nào thoát ra được.
Thiên Minh nhìn phụ thân đang nằm dưới thân mình đã ngất xỉu vì kiệt sức, thân thể đầy những dấu vết hoan ái ghê rợn sau những lần giao hợp tàn bạo.
Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt Tần Nam, nước mắt bỗng rơi lách tách lách tách trên khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ đầy bi thương.
Thiên Minh hắn đang khóc.........
Nước mắt của ác ma rơi xuống mang theo đau đớn thống khổ cùng dằn vặt đến khôn cùng lại yếu đuối đáng thương đến mức không dám nhìn thẳng, hắn khẽ nức nở:
"Phụ thân, ta rất yêu ngài......"
"Tại sao ngài không thể yêu ta......."
Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn cả.
—————————-
Tương truyền rằng:
Ma tộc hung bạo khát máu
Tàn ác bất luân chỉ tôn sùng sức mạnh
Luôn tuân theo du͙© vọиɠ của chính mình
Lấy máu tươi nhuộm đỏ đôi mắt
Dùng đôi tay nhuộm đỏ cả nhân gian
Mang sức mạnh huỷ diệt cả thiên đạo.
Cho nên ma tộc không xứng đáng có được tình yêu....