Chương 76: Ta sẽ không gϊếŧ ngươi
- Ta tên Cổ Nguyệt Phương Chính, Phương Nguyên là ca ca ta.
Phương Chính câu đầu tiên nói với Giang Hạc đã trực tiếp nói ra thân phận.
- Ta tới đây là để gϊếŧ người, một người thôi cũng được.
Hắn câu thứ hai nói rõ mục đích.
- Học trưởng cứ việc báo lại với gia tộc toàn bộ sự thật là tốt lắm.
Hắn câu thứ ba nói rõ bản thân không quan tâm đến trách phạt của gia tộc.
Giang Hạc nghe xong, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào.
Gã tuy luôn ở thôn trang này làm nhiệm vụ đồn trú, nhưng cũng biết một ít việc trong sơn trại. Việc liên quan đến Phương Chính, gã đương nhiên cũng có nghe qua.
Đây là thiên tài loại Giáp ba năm trở lại đây của bộ tộc, tốc độ tu hành kinh người, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Mặc dù tin tức Phương Chính nhị chuyển trung giai chưa truyền tới tai gã, nhưng nhìn nguyệt nghê thường, lại thêm dao động của chân nguyên, gã chỉ cần nhìn cũng biết Phương Chính là nhị chuyển cổ sư.
Ở thế giới này, không xem tuổi tác, chỉ xem tu vi cùng thực lực. Phương Chính là nhị chuyển, hiển nhiên là có địa vị ngang hàng với Giang Hạc, lại thêm thân phận thiên tài gia tộc, có thể nói là tiếng nói so với Giang Hạc còn có chút lớn hơn.
Nhưng nếu Giang Hạc dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Phương Chính, thì cũng quá mức tổn hại đến danh tiếng của gã trong thôn, thậm chí có thể làm cho thành tích cuối năm của gã bị kéo xuống.
Phương Nguyên gϊếŧ người là gói gọn trong một hai kẻ có mặt ở đó biết, lại thêm Phương Nguyên trước tiên đem tội mạo phạm cổ sư chụp lên đầu Vương gia, cho nên Giang Hạc mới có thể xí xóa cho qua. Sau vì việc của Vương Đại nên người biết chỉ còn có hai người, gã mới đem việc đó ép xuống được.
Nhưng nay Phương Chính vừa mở miệng đã nói mình đến gây sự, xung quanh còn nhiều người xem như vậy, gã muốn đáp ứng Phương Chính cũng khó lòng làm được. Hay ít nhất, gã cũng phải làm ra hành động ngăn cản trước khi đồng ý.
- Học đệ, ta có thể biết nguyên nhân ngươi muốn gϊếŧ người chứ? Là có tên phàm nhân nào đắc tội với ngươi?
Giang Hạc cười, ân cần hỏi.
- Không có.
Phương Chính lắc đầu, thật thà nói.
- Chỉ là trong người khó chịu, muốn gϊếŧ gϊếŧ một chút.
Giang Hạc nghe thấy, khóe môi giật giật, nụ cười trên môi không khỏi cứng ngắt.
- Ta nói học đệ, ngươi nếu cảm thấy khó chịu, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi, hoặc là nên đến dược đường để trị liệu cổ sư giúp ngươi xem một chút...
- Không có kết quả.
Phương Chính lắc lắc đầu, liếc nhìn gã lính canh bị mình chém đứt tay một chút, nói tiếp.
- Ta biết học trưởng ngươi khó xử, nên cũng không làm khó. Thế này đi, tên này trước đó có mắng ta, còn tấn công ta, ta nhưng là thiếu tộc trưởng đâu, hắn đây chính là phạm tội chết. Ta mang hắn đi, học trưởng ngươi cứ báo cáo lại như vậy là được.
Giang Hạc nhíu mày, nhìn nhìn gã lính canh xấu số này, suy nghĩ.
- Phương Chính này cũng thật quá ngông cuồng, gia tộc còn chưa có thừa nhận hắn là thiếu tộc trưởng, hắn đã từ mình nhận lấy rồi. Nhưng nghĩ kỹ cũng không phải sai, mấy năm nay cũng chỉ có hắn có tư chất loại Giáp, hắn không là thiếu tộc trưởng thì còn ai vào đây?
- Mặc dù giao ra có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối năm. Nhưng ta cũng có thể báo lên gia tộc là kẻ này đắc tội Phương Chính, bị Phương Chính gϊếŧ rồi. Như vậy không chỉ có thể công đạo với gia tộc, cũng có thể để cho đám phàm nhân này nghĩ tên này bị như vậy là đáng tội. Hơn nữa, còn có thể cấp cho Phương Chính một cái ân tình... Liền xem như ngươi xui xẻo đi
Giang Hạc nghĩ như vậy, liếc gã lính canh một cái, xong nhìn lại Phương Chính, mỉm cười.
- Tên này vậy mà là tấn công học đệ, đúng là tội đáng chết. Ta liền giao hắn cho học đệ xử lý vậy.
- Đa tạ học trưởng, ta đi trước.
Phương Chính chấp tay, sau đó đi lại túm lấy tóc của gã lính canh, lôi kéo gã rời đi.
Gã bị lôi, trên gương mặt bao phủ sự đau đớn cùng tột độ sợ hãi. Một bên ôm lấy vai phải còn đang chảy máu, một bên giãy giụa phản kháng, lớn tiếng kêu gào cầu xin.
Phương Chính kéo gã trên đất, càng kéo càng đi xa khỏi đám người ở thôn. Gã nhìn lại đồng bạn của mình, hai mắt đẫm lệ cầu cứu. Nhưng những người này cũng chỉ là phàm nhân, chỉ có thể đứng nhìn theo bằng ánh mắt thương cảm, không ai dám lên tiếng.
Gã lúc này sợ đến quên đau đớn, tay trái cùng hai chân điên cuồng vùng vẫy, cố tìm vật bám vào. Nhưng Phương Chính có một trư lực, lại thêm sức lực lớn mạnh của tự thân, một võ giả phàm nhân lại đang bị thương nặng như gã căn bản không phản kháng lại.
Phương Chính sắc mặt đạm mạc, lôi kéo gã đi vào ngôi nhà nhỏ của Vương lão hán.
Mặc dù cả nhà Vương lão hán đã chết, nhưng nhà của lão vẫn chưa bị tháo dỡ, chỉ là cửa rào bên ngoài trước đây bị Phương Nguyên đạp đổ vẫn không có ai sửa. Rau cải trong sân sớm đã bị dân trong thôn hái đi.
Bên trong căn nhà bừa bộn, đây là do lúc Phương Nguyên sai hai tên thợ săn đi cùng Vương Nhị tìm kiếm bản đồ da thú mà tạo thành. Lại thêm lâu ngày không người ở, căn nhà lúc này liền có chút mục nát, đầy bụi bặm.
Phương Chính kéo gã thợ săn đi vào, sau đó đem gã trối vào một gốc cột.
Tiếp theo, hắn từ không khiếu lấy ra một con cổ trùng.
Một gốc thảo cổ.
Nó xinh xắn nhỏ nhắn, rễ cây xanh biếc, như rễ nhân sâm. Một vài rễ cây bán trong suốt, hệt như ngọc phỉ thúy. Chín phiến lá cây hình tròn xanh biêng biếc, xen kẽ nhau vây quanh rễ cây, tạo thành hình dáng như cái mâm tròn.
Đây là nhị chuyển cửu diệp sinh cơ thảo, cổ trùng chuyên về chữa trị.
Nhưng nếu như chỉ là tác dụng trị liệu thông thường thì nó và nhất chuyển sinh tức thảo cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Giá trị chân chính của nó ở chỗ, mỗi một cái lá của nó được hái xuống chính là một gốc sinh cơ diệp.
Sinh cơ diệp cũng là một loại thảo cổ, cấp bậc nhất chuyển, thuộc về loại hình cổ tiêu hao, dùng một lần sẽ biến mất.
Nó còn có một khuyết điểm, chính là sau khi sử dụng một lá sinh cơ diệp chữa thương, trong vòng một giờ sau đó, dùng thêm những lá sinh cơ diệp khác sẽ không còn hiệu quả.
Cửu diệp sinh cơ thảo này là cổ trùng nhị chuyển đầu tiên Phương Chính có, nhận được qua quay thưởng. Nhưng vì nó cao tới nhị chuyển, cho nên trước đây Phương Chính cũng không có dùng tới.
Phương Chính hiện tại gọi nó ra, cũng không sợ bị phát hiện. Không phải vì hắn nghĩ xung quanh sẽ không có người nhìn, mà là vì hắn đã đem nó ra ngoài ánh sáng, công khai ra ngoài.
Khoảng thời gian trước hắn thường xuyên vào rừng, liền vô tình "phát hiện" cửu diệp sinh cơ thảo trong một hốc đá. Những cổ sư theo bảo vệ hắn có thể làm chứng cho sự "may mắn" này của hắn. Nhưng tin tức này, vẫn chỉ có những cổ sư đó cùng tộc trưởng biết đước, còn chưa có nhiều người biết tới.
Phương Chính nâng cửu diệp sinh cơ thảo bằng tay phải, sau đó ngắt xuống một phiếm là, tiếp theo liền thu nó vào. Cửu diệp sinh cơ thảo nhanh chóng hóa thành một đạo ấn kí, ký thác vào mu bàn tay phải của hắn.
- Đây là sinh cơ diệp, ăn đi. Tuy không giúp ngươi mọc lại tay phải, nhưng cũng có thể khiến miệng vết thương lành lại. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu. Chỉ cần ngươi chịu đựng được đêm nay, sáng mai ta sẽ thả ngươi đi.
Phương Chính vừa nói, vừa đem phiếm sinh cơ diệp đúc cho gã lính canh ăn. Gã ngoan ngoãn đem nó nuốt vào, trong mắt lóe lên một tia sáng hy vọng, nhìn Phương Chính.
Phương Chính nhìn thật sâu vào mắt gã, chân thành nói.
- Yên tâm, ta sẽ giữ lời. Ta chắc chắn sẽ không gϊếŧ ngươi, ngay cả khi ngươi cầu xin được chết, ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi. Ngươi chỉ cần kiên trì là được, hiểu chứ?
Gã liều mạng gật đầu.
Gã không muốn chết, chỉ cần có một cơ hội được sống, muốn gã làm gì gã cũng đồng ý.
- Phải hơn một giờ sau mới có thể dùng tiếp phiếm sinh cơ diệp khác, phải cẩn thận một chút mới được.
Phương Chính nhỏ giọng nói, từ túi vải lấy ra một cái gói da, bên trong để khoảng ba mươi cây kim châm. Một nữa số kim dài cỡ ngón tay cái, một nữa còn lại dài gấp đôi.
- Bắt đầu thôi.
Phương Chính ngồi xổm xuống trước mặt gã, cười híp mắt nói.
---
Tuyết nhẹ nhàng rơi, những bông tuyết trắng chao đảo từ trên cao hạ xuống.
Trời đã sáng, nhưng ánh nắng vẫn chậm chạp chưa lên.
Từng cơn gió lạnh lẽo của mùa đông xuyên qua khe cửa.
Tộc trưởng bộ tộc Cổ Nguyệt rời giường, thay một thân quần áo khác, thì bên ngoài một gã cận vệ đến tìm.
- Tộc trưởng đại nhân, cổ sư ám vệ cầu kiến.
- Ám vệ?!
Cổ Nguyệt Bác hơi hơi nhíu mày.
- Gần nhất phía ám vệ làm việc thường chỉ liên quan đến Phương Chính, mới sáng sớm đã có ám vệ đến tìm, chẳng lẽ Phương Chính xảy ra chuyện?
Lão nghĩ như vậy, liền vội vàng mở cửa đi ra.
Ở thư phòng của tộc trưởng, Cổ Nguyệt Bác ngồi ở sau bàn, ám vệ quỳ một chân trước mặt lão.
- Có việc gì?
- Bẩm tộc trưởng đại nhân, Cổ Nguyệt Phương Chính...
Nghe lão hỏi, gã ám vệ vội vàng nói, nhưng nhắc đến cái tên Phương Chính liền hơi ngập ngừng.
Gã sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn động lại vẻ khϊếp sợ.
- Đêm qua Phương Chính rời khỏi sơn trại, đi đến thôn trang dưới chân núi, sau đó bắt đi một võ giả phàm nhân.
Gã cố gắng bình thản, kể lại tình hình đêm qua.
- Chỉ là một võ giả phàm nhân, Phương Chính muốn bắt đi thì có vấn đề gì?
Cổ Nguyệt Bác khó hiểu.
Phương Chính trước nay lạnh lùng, cũng từng gϊếŧ một nhị chuyển ma đạo cổ sư qua, bây giờ có nói hắn gϊếŧ chết một võ giả phàm nhân lão cũng không có ngạc nhiên gì.
Ám vệ cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng kể rõ lại.
Nếu nói Phương Chính gϊếŧ người thì đúng là thật bình thường. Tộc trưởng rất xem trọng hắn, nói đúng hơn là rất cưng chiều hắn, hắn muốn gϊếŧ bao nhiêu phàm nhân thì lão cũng để hắn thích gì làm nấy, nếu hắn gϊếŧ cổ sư, lão cũng sẽ ra mặt dàn xếp.
Nhưng đằng này, Phương Chính hắn không có gϊếŧ người, mà đem người ta tra tấn đến sống không bằng chết.
Hắn dùng kim đâm vào đầu ngón tay ngón chân của gã lính canh, sau đó đem đá đập vào chỗ đâm, đến mức kim châm đều lút sâu vào.
Còn lốc da, rút xương, xẻ thịt, mổ bụng, không gì là hắn không làm.
Ban đầu gã lính canh chỉ kêu la thảm thiết, sau đó cầu xin tha thứ, sau nữa là cầu xin được chết, đến gần sáng, gã ta ngay cả nói cũng không nói nổi, bị Phương Chính treo lên giữa nhà, nội tạng bị hắn tươi sống lôi ra ngoài.
Ám vệ báo cáo, hồi tưởng lại những gì tối qua mình nhìn thấy, bụng liền một phen nhộn nhạo, thật muốn đương trường nôn một phen.
Phương Chính hắn cũng thật sự biếи ŧɦái, hắn canh thời gian, cách một giờ sẽ cho gã lính canh ăn một phiếm sinh cơ diệp, đem gã cứu sống. Nhưng trước khi cho ăn đều ra tay rất nặng, chỉ chừa cho gã một chút sức để nuốt sinh cơ diệp.
Cứ tra tấn rồi chữa, chữa rồi tra tấn, cho dù gã ta có sống đi chăng nữa, chắc chắn cũng bị hắn tra tấn đến hỏng rồi.
Cổ Nguyệt Bác nghe xong, không khỏi có chút đau đầu. Lão thật không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
- Phương Chính hiện tại đang ở đâu?
Lão hỏi, ám vệ lập tức bẩm báo.
- Bẩm, vẫn còn đang ở tại thôn trang dưới núi, chưa có quay lại.
Đi theo Phương Chính vốn có ba người, ám vệ này quay về báo cáo, vẫn còn hai người khác ở lại với hắn, chỉ là vẫn đang trốn trong bóng tối, không có ra mặt.
Lúc này, dưới chân núi, nhà Vương lão hán.
Phương Chính bước ra khỏi cửa, vung vai hít một hơi thật sâu.
- Không khí buổi sáng thật trong lành.
Hắn nói, cười rộ lên, trên gương mặt tràn đầy vui tươi và hạnh phúc.
Hắn chớp nhẹ đôi mắt nhìn những tia nắng vừa mới xuất hiện, xuyên qua lớp tuyết mỏng phủ trên đồi núi. Sau đó, chuyển mắt nhìn vào trong nhà.
- Nha, ta đã hứa là không có gϊếŧ ngươi, có tái cầu xin cũng vô dụng thôi.
Hắn cười cười, chấp tay với bên trong.
- Cảm ơn ngươi đã cố gắng vui vẻ với ta. Bây giờ ta giữ đúng lời hứa, thả ngươi đi. Ngươi tự do rồi!
Nói xong, hắn xoay người, thi thi nhiên nhiên đi ra khỏi đó, hướng sơn trại trên núi đi đến.
Rất nhanh, võ giả phàm nhân trong thôn bị Giang Hạc cử đến đây dọn dẹp. Bọn họ mang theo đôi mắt thâm đen đi vào ngôi nhà cũ này.
Đêm qua từ đây không ngừng vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, người dân trong thôn không ai ngủ được, sợ hãi cả đêm.
Đám người nối đuôi nhau đi vào, liền bị cảnh tượng bên trong làm cho phát nôn.
Bên trong nhà tranh cũ một mảnh huyết nhục mơ hồ. Khắp nơi đều là máu với thịt vụn. Ở giữa nhà, trên một cái bàn, gã lính canh xấu số kia đang nằm thở thôi thóp, đang mở mắt nhìn họ.
Tứ chi của gã sớm đã bị Phương Chính băm thành thịt vụn, hai tai bị cắt xuống, mép miệng bị cắt đến mang tai, mũi cũng bị cắt mất. Bụng gã bị mổ ra, nội tạng bên trong bị đem ra ngoài, được giữ liên kết với cơ thể bởi các ống dẫn.
Gã chưa chết, vẫn còn sống, nhưng đã không cứu được nữa, chỉ có thể nắm chờ đến lúc chết. Cái này so với trực tiếp gϊếŧ đi còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần.
Cảnh tượng ngày hôm nay, đã ám ảnh những người nhìn thấy suốt quãng đời còn lại.