Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 55

Hạ Vãn Tinh:""......""

A a a a!! Đúng là trai thẳng !!

Suốt quảng đường về, Hạ Vãn Tinh như muốn đâm lưng anh tạo ra hai cái động.

Về đến nhà, Hạ Vãn Tinh mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh anh, đi thẳng đến phòng khách.

Cửa còn chưa đóng lại, cô bỗng nhiên cảm thấy một lực cản lại, ánh mắt Hạ Vãn Tinh dừng lại, nhìn chằm chằm cánh tay đang chặn cánh cửa lại.

""Trên mặt cô còn treo nụ cười đó làm gì? Muốn thử cảm giác ngủ chung sao?""

Hàn Tư Thần liếc cô một cái, trêu tức cô, ""Biết ngay cô không ăn khổ là không chịu im miệng , cho nên, bây giờ muốn nói chuyện cùng tôi sao?""

Hạ Vãn Tinh nghĩ đến tình cảnh những lần nói chuyện trước đó của hai người, nghẹn lời , tránh anh một chút chuẩn bị đóng cửa.

Lực tay chống trên cửa vẫn không giảm đi, rủ xuống mắt hỏi: ""Ngày mai làm gì?""

""Anh quản tôi làm gì? Muốn hẹn hò sao?"" Hạ Vãn Tinh chợt nhớ tới cái gì, nói: ""A đúng, hợp đồng kia, chờ tới lúc cần tôi tự nhiên sẽ nói với anh"".

Hàn Tư Thần tức đen mặt lại, trầm giọng hỏi: ""Thời điểm cần tôi?""

Hóa ra anh đối với cô là loại người gọi cái liền đến.

""Đúng vậy , tôi đã rất cố gắng đi tìm linh cảm đó."" Cô cười cười, nêu ví dụ, ""Tỉ như, đóng kịch, đọc tiểu thuyết hoặc là xem phim kí©ɧ ŧìиɧ một chút"".

Anh nhíu mày, ""Phim kí©ɧ ŧìиɧ.""

Mang gương mặt hơi ửng hồng, ""Anh chưa từng xem sao?"" Hạ Vãn Tinh giống như là phát hiện vùng đất mới, ngạc nhiên nói: ""Đừng nói với tôi anh vẫn là nam sinh ngây thơ đó.""

Hàn Tư Thần sắc mặt đen thêm ba phần, trầm giọng hỏi: ""Cô học từ đâu những thứ không đâu đó?""

Cô cười: ""Tôi vốn tự biết, không cần học"".

Anh hít sâu, nhìn cô như vậy căn bản không có bộ dáng muốn nói chuyện tử tế, nghiêm mặt lại, ""Vậy dễ nói rồi, ngày mai cô làm gì?"".

Hạ Vãn Tinh không đùa nữa: ""Buổi chiều Lượng Lượng làm giải phẫu, tôi phải đến đó.""

Hàn Tư Thần trầm ngâm chỉ trong chốc lát, nhìn cô nói: ""Sáng thứ hai tôi có buổi họp, buổi chiều ở chỗ cũ đợi cô .""

Cô giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, ""Anh đi qua làm gì?""

Anh lườm cô một cái, ""Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Đi ngủ sớm một chút đi.""

Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi.

Hạ Vãn Tinh nhìn bóng lưng của anh bĩu môi, mệt mỏi một ngày cô cũng không có thời gian rảnh suy nghĩ quá nhiều việc liên qua đến anh, cầm quần áo để thay chuẩn bị đi tắm rửa.

Đi ngang qua thùng rác bên cạnh bàn, ánh mắt cô lơ đãng nhìn thoáng qua bộ đồ màu đen gợi cảm, bước chân dừng một chút, xoay người nhặt lại.

Cô đem đồ vật bên trong bao mở ra một lần trên mặt đất, một lời khó nói hết nhìn mấy lần, cuối cùng, hai cái ngón tay rung động rung động bóp lấy.

Miệng bên trong nhỏ giọng thầm thì lấy: ""Quá đáng tiếc, quá đáng tiếc......""

Hạ Vãn Tinh nắm vuốt hộp Durex nóng bỏng tay kia, nhanh chóng nhét vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Ném đi thật quá đáng tiếc.

Trong thư phòng, Hàn Tư Thần cầm điện thoại lướt mấy lần, anh tìm tới một dãy số nhấn vào, đầu kia vang lên hai tiếng liền được kết nối, lập tức vang lên những âm thanh không thể nào tưởng tượng nổi, ""Ai nha, ngọn gió nào đem điện thoại của cậu thổi tới đây vậy?""

Hàn Tư Thần thấp giọng cười, hỏi: ""Gần đây có bận bịu việc gì không?""

Tôn Minh Chí thở dài, ""Không có bận bịu cái gì, công việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, quá nhàn, cùng cách chúng ta sinh hoạt trong bộ đội vốn không phải cùng một loại.""

Hắn: ""Quen rồi sẽ ổn thôi, mới đầu ai cũng vậy cả"".

Anh đổi đề tài, hỏi: ""Trước đó nghe anh nói chị dâu làm bác sĩ tư vấn tâm lý nhi đồng , cụ thể là cái gì?""

Tôn Minh Chí: ""Công tác giáo dục cho trẻ bị bệnh tự kỷ, làm sao?""

Hàn Tư Thần cười cười, ""Muốn mời chị dâu giúp một chút, bên tôi có một đứa trẻ bị như vậy......""

"" Được, ngày mai tôi hỏi giúp cậu một chút.""

""Xong việc sẽ mời chị dâu đi ăn cơm.""

......

Hàn Tư Thần cúp điện thoại, vừa nâng mắt, bỗng dưng thoáng nhìn cửa thư phòng cô, cô ôm quần áo của chính mình, đứng ở cửa phòng chăm chăm nhìn hắn.

Hạ Vãn Tinh tâm tình phức tạp, vừa rồi cô đi ngang qua thư phòng, trong lúc vô tình nghe được nội dung cuộc nói chuyện của anh, thế là, cô liền ngừng lại.

Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi: "" Tại sao lại giúp tôi?""

Hàn Tư Thần tựa lưng vào ghế ngồi, không nhanh không chậm nói: ""Tôi không phải giúp cô""

Hắn nói: ""Tôi cũng có suy nghĩ riêng, không nói trước tôi đúng lúc nhận được ý kiến của chuyên gia về vẫn đề này, chính là công tác chuẩn bị trước kia cũng là trăm lợi mà không có một hại.""ề>

Hạ Vãn Tinh: ""Anh đúng là người làm ăn"".

Cô mỉa mai xong, lại chân thành tha thiết nói: ""Nhưng vẫn là cám ơn anh, thật đó"".

Hàn Tư Thần cũng không có so đo cô trước đó mỉa mai mình, nhẹ khóe miệng nhẹ cười, nói: ""Phương thức cảm ơn của cô quá sơ sài rồi, chỉ nói ngoài miệng, ai cũng làm được"".

Hạ Vãn Tinh cười, cô dựa lên cửa, ôm quần áo vào trong ngực, một cặp mắt đào hoa uốn lên, trực tiếp rơi vào trên người hắn, hỏi: ""Anh muốn tôi cảm ơn như nào?""

Cô hỏi: ""Mời anh tắm chung, có tính không?""

Hàn Tư Thần: ......

Anh lặng lẽ nhìn cô, nói: ""Cô có bệnh.""

""Hở một chút lại lôi ra làm trò, không có chút hình tượng tốt đẹp nào "". Xem ra anh không có nói sai, cái miệng này của cô quả thật là không nín được.

Cô có chút đồng ý gật đầu, ""Ừ, cho nên, anh biết tôi có tật xấu này, sao còn cố ý kích tôi?""

Hạ Vãn Tinh nhìn một bên mặt anh càng kéo căng, bình tĩnh vẫy vẫy trên trán, nhìn anh, không sợ hãi nói: ""Tôi cảm thấy anh rất hưởng thụ việc tôi thỉnh thoảng trêu đùa anh một chút.""

Cô cười đến ranh mãnh, hỏi: ""Hai ngày trước tôi không có trả lời anh, anh cảm thấy sao?"

Hạ Vãn Tinh đứng thẳng người, ăn nói có ý tứ nhìn xem hắn, ""Những lời nói đêm hôm đó, tôi cẩn thận suy nghĩ lại thì người sai không phải là tôi, mà là anh"".

Mỗi một câu nói của cô đều đâm thẳng vào đáy lòng của anh, ""Tôi vẫn như trước đây đã nói, cũng không biết anh có nhớ hay không trước đó là do anh không rung động.""

Cô cảm giác câu trả lời không có gì sai lắm , thả lại một câu anh tự suy nghĩ lại xem rồi đi vào phòng tắm.

Hàn Tư Thần đóng chặt mắt, đối với bộ dáng vừa rồi của cô hết sức không vừa ý.

Cảm giác kia, giống như chính mình chỉ là một thiếu niên mới biết yêu rơi vào lưới tình, bị một người tình trường hiển hách chỉ bảo đến đau lòng.

Lại là một cô gái.

Mà nói, hay chính anh mới là người "Mới biết yêu"".

Hàn Tư Thần cảm giác trái tim bị người ta cứng rắn đánh một đấm, phiền muộn, khó chịu.

Anh nghĩ, anh hiện tại đối với cô so với lúc đầu đã có mấy phần động tâm mấy phần muốn xâm nhập vào cuộc sống của cô , đã đến nỗi trái tim loạn nhịp không thể khống chế.

Vì cô, anh bắt đầu dần dần mất đi nguyên tắc của chính mình.

Anh là một người làm ăn, nhưng bản quyền《 Về nhà 》 trên hợp đồng anh để cho cô lợi nhuận cao nhất , mà lại, là cam tâm tình nguyện.

Anh không phủ nhận, lời nói của cô mới rồi câu nào câu đấy đều đâm trúng trái tim của anh.

Từ ngay lần đầu trêu chọc, anh thờ ơ, đến bây giờ anh lại dấy lên xúc động, mỗi một chỗ đều là ám chỉ: Anh có thể sẽ thật sự bại trong tay người con gái này.

Bị cô nắm trong lòng bàn tay, hết lần này tới lần khác còn không thể đánh trả.

Thời gian phẫu thuật của Lượng Lượng được sắp xếp vào thứ hai, thấy cảm xúc cậu bé có chút bất ổn, buổi sáng Hạ Vãn Tinh luôn ở bên cậu.

Hạ Vãn Tinh vẫn đang dỗ dành Lượng Lượng thì Lam Lan đã đến.

"Đừng sợ Lượng Lượng, các cô chú bác sĩ sẽ rất nhẹ nhàng, họ là những thiên thần có thể làm phép, phẫu thuật xong em có thể khỏi bệnh rồi."

"Chị hứa sau khi em tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy nhất định là chị."

Lượng Lượng ngẩng đầu lên, một đôi mắt rụt rè nhìn Hạ Vãn Tinh, hỏi: "Có phải nếu em tốt lên chị Hạ sẽ không ở cùng em nữa phải không?"

Hạ Vãn Tinh sửng sốt, cô có chút không biết trả lời thế nào.

Cô xoa xoa đầu cậu nhẹ nhàng nói: "Lượng Lượng vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ của em bây giờ là học tập thật tốt rồi sau đó sẽ kết giao thật nhiều bạn mới, cô nhi Viện cũng rất tốt, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, bọn họ đều rất thích em."

"Thế nhưng em không thích bọn họ, cũng không thích ở trong cô nhi Viện" Lượng Lượng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Nghe thấy vậy Hạ Vãn Tinh hơi ngừng lại.

Cô cười, "Vậy em hứa với chị một chuyện, chỉ cần em ngoan ngoãn hợp tác với bác sĩ tích cực điều trị, chị hứa, đợi sau khi em xuất viện, sẽ mang em đến nhà chị ở vài ngày."

Cậu nhóc mắt sáng lên," Thật sự có thể sao?"

Hạ Vãn Tinh gật đầu," Chúng ta móc ngoéo. "

Lam Lan đi tới cửa nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nhíu mày, cô đợi hai người móc ngoéo xong, mới gọi Hạ Vãn Tinh ra ngoài hỏi: "Sao cậu có thể hứa với cậu nhóc chuyện này?"

Hạ Vãn Tinh không để ý cười cười, "Cậu nhóc bây giờ cảm xúc đang rối loạn, mình phải dỗ để cậu nhóc vào phòng phẫu thuật."

"Nhưng để cậu nhóc đến nhà cậu, cậu không có ý định viết kịch bản hay không có ý định tìm đàn ông?" Lam Lan cảm thấy quyết định của cô quá vội vàng, cô nhi Viện nhiều đứa trẻ như vậy, nếu có một vài tình huống đặc biệt như Lượng Lượng, cô ấy cũng không thể một mình quan tâm hết được.

Hạ Vãn Tinh không nghĩ nhiều, "Chỉ là ở vài ngày, không có chuyện gì."

"Vài ngày sau thì sao?" Lam Lan cau mày hỏi, "Nếu sau này khiến cậu nhóc thất vọng, thì tốt hơn không nên cho bé hy vọng."

Hạ Vãn Tinh im lặng, cô đột nhiên cảm thấy lời nói của Lam Lan rất có lý.

Cô quay đầu nhìn phòng bệnh thở dài nói: "Mình đã hứa với cậu nhóc rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đến lúc đó nghĩ cách khác."

Lam Lan hậm hực chọc trán, "Sao bây giờ cậu lại cảm tính như vậy? Bốc đồng, không phải là một hiện tượng tốt. Cẩn thận sau này người đàn ông của cậu dễ dàng trị được cậu."

Cô mỉm cười phản đối, "Điều đó không thể nào, chỉ có mình mới có thể trị được anh ta.

"Nha nha nha cậu nói "anh ta" là ai? Xem ra cậu cũng có địa vị rõ ràng nha."