Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 54

Hạ Vãn Tinh sững sờ: "Nếu tôi vĩnh viễn không muốn nói thì sao?"

Anh nhẹ nhàng hạ khóe miệng xuống: "Sẽ không. Cô bây giờ có hứng thú với tôi, hơn nữa, cô sẽ không nhịn được lâu đâu!"

Khóe miệng nhếch lên có chút khổ sở, nhịn được mới là lạ. Chỉ cần cô không thành thật, thì anh luôn có cơ hội.

Hạ Vãn Tinh cạn lời, trong thâm tâm lặng lẽ gào thét: Không nhịn được cái đại gia nhà ngươi!

Hạ Vãn Tinh thất thế một lần, trong nội tâm nổi lên ngọn lửa vô danh. Cô nghiêng đầu, phát hiện Thiên Ưng đang nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn của bọn họ, liền trừng nam nhân đối diện rồi đứng dậy, bưng thịt kho tàu trước mặt anh đến chỗ Thiên Ưng.

Cô đem chút thịt còn lại để vào bát ăn của Thiên Ưng, ôn nhu cười: "Ăn đi, cho ngươi ăn dù sao cũng tốt hơn để cho một số người ăn."

Hàn Tư Thần: .

Anh nhìn đĩa rỗng một lúc, rồi nghiêng mình nhìn cô, bất đắc dĩ cười khẽ.

Cổ nhân nói: Chỉ con gái với tiểu nhân mới khó ở chung. *

Chính xác.

Sau bữa cơm chiều trời còn chưa tối. Bên ngoài gió nhè nhẹ, Hạ Vãn Tinh hiếm khi được thong dong thoải mái, cô gõ cửa phòng Hàn Tư Thần, nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."

Ann nhìn cô một cái, Chuẩn bị đóng máy tính lại, Hạ Vãn Tinh liền ngăn cản, "Anh cứ làm việc tiếp đi. Tôi có thể dẫn Thiên Ưng đi cùng."

Cô có thể nhìn ra công việc của anh rất bận.

Mắt Hàn Tư Thần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Thấp giọng hỏi: "Có thể tự đi?"

Cô cười cười: "Có thể, có Thiên Ưng đi cùng mà."

Anh nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, "Về sớm một chút."

Hạ Vãn Tinh bởi vì lời này của anh mà trong lòng được lấp đầy.

Cô mang dây đeo lên cho Thiên Ưng, dắt nó đi ra công viên đi dạo quanh đây.

Có thể do bề ngoài của Thiên Ưng rất lớn, nên có không ít người nhìn thấy nó đều bị dọa sợ mà tránh đi.

Hạ Vãn Tinh nắm chặt dây dắt trong tay, "Mày đừng có chạy lung tung, tao giữ không nổi đâu."

Thiên Ưng có thể là lâu ngày không được ra ngoài vui chơi, hoàn toàn đem lời nói của Hạ Vãn Ninh xem như gió thoảng qua tai. Nó thở phì phò, chạy lên phía trước. Cơ hồ là kéo lấy Hạ Vãn Tinh đi về phía trước.

Hạ Vãn Tinh bị cái khí thế này của nó dọa sợ, "Đừng gấp. Mày còn chạy, lại chạy nữa thì về sau tao sẽ không nấu cơm cho mày ăn. Trở về còn kể tội mày!"

Không biết nói đến cái nào là điểm uy hϊếp của Thiên Ưng, nó quả nhiên ngừng lại, lè lưỡi nhìn Hạ Vãn Tinh. Cuối cùng, thành thành thật thật đi theo bên người cô.

Hạ Vãn Tinh bị nó nhìn đến thấy có chút đáng yêu, thuận tay vuốt lưng nó, trấn an: "Mày quá khỏe đều dọa đến người tản bộ trong công viên rồi."

Mặc dù biết nó sẽ không cắn người, nhưng cô có trách nhiệm trông giữ nó thật tốt.

Người đi công viên tản bộ phần lớn đều là người già và trẻ con, để phòng vạn nhất, Hạ Vãn Tinh dắt nó đi theo một con đường nhỏ an tĩnh.

Công viên rất lớn, đi trong chốc lát, cô muốn tìm cái ghế đá để ngồi nghỉ.

Thật vừa đúng lúc, cô nhìn thấy ở phía trước một bóng dáng quen thuộc.

Hạ Vãn Tinh cho là mình hoa mắt, đôi mắt cô nhìn chăm chú, đó không phải là ba nuôi của Lạc Hành Xuyên hay sao.

Cô có chút ngoài ý muốn, bỗng nhiên lại nhớ tới giấc mộng khó hiểu kia, bật cười.

Hạ Vãn Tinh dắt Thiên Ưng đi lên trước, vừa định chào hỏi lại do dự.

Ông Lạc? Nhưng anh ấy là ba nuôi của Lạc Hành Xuyên.

Bác Lạc? Nhưng ngày đó ở sân bay cô đã gọi người ta ông Lạc rồi.

Hạ Vãn Tinh thở dài, còn không có quyết định xong vai vế, Lạc lão gia tử đã phát hiện ra cô trước.

"A? Nhóc con, thật là trùng hợp". Lạc Hưng Bang vô cùng bất ngờ.

Cô hé miệng cười yếu ớt," Chào ông Lạc, thật là trùng hợp, người cũng sống gần đây sao?"

Lạc Hưng Bang cười cười, chỉ chỉ tòa nhà cao tầng cạnh công viên, nói: "Con gái lớn nhà ta ở đó, hai ngày nay ta ở nhà nó."

Mắt anh ta nhìn con chó lớn được cô dắt trong tay, giống như nhớ tới cái gì, hiếu kì hỏi: "Đây không phải chó của tên nhóc Hàn gia kia sao?"

"Mắt nhìn của người tốt thật đó, đúng là Thiên Ưng."

Lạc Hưng Bang cười, "Con cũng giúp nó dắt Thiên Ưng đi dạo rồi, còn nói là quan hệ bạn bè bình thường?"

Hạ Vãn Tinh không nghĩ tới lão gia tử cũng thích bát quái như vậy, cô cười khổ, "thật là bạn thôi ạ, Thiên Ưng thích con nên con mới dắt nó đi dạo".

" Mau mau mau lại đây ngồi đi. Lạc lão gia tử vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. "

Cô nghe lời ngồi xuống, trong tay nắm Thiên Ưng một giây cũng không dám lơi lỏng.

" Nhóc à, con là người ở đâu? "Lạc Hưng Bang giống như thuận miệng hỏi một chút.

Hạ Vãn Tinh lại nghĩ tới cảnh tượng người này trong giấc mơ kia, hắn cũng gọi cô ọlaf nhóc con như vậy.

Cô có một lát thất thần, sửng sốt một cái chớp mắt, trả lời: "Người ở đây."

Cô chỉ biết mình từ nhỏ đã lớn lên ở đây.

Lạc Hưng Bang lại hỏi, "Ba mẹ con làm nghề gì?"

Hạ Vãn Tinh cười cười, không có nhiều cảm xúc trả lời: "Con là cô nhi."

Người bên cạnh sững sờ, "Cô nhi?"

" Vâng, lúc con mấy tháng tuổi đã bị đặt ở trước cửa cô nhi viện. "Cô kể về quá khứ của mình giống như chẳng có một chút một liên quan.

Lạc Hưng Bang như có điều suy nghĩ, anh ta áy náy cười cười: "Thật có lỗi, con nhìn ta xem lão già này.."

Cô cười cười, "Không có gì, con cũng không có để trong lòng."

" Vậy con không nghĩ tới đi tìm bọn họ sao? "

" Khi còn bé con có nghĩ tới, nhưng nào có dễ dàng như vậy ". Cô nói: "Lớn lên liền không có nghĩ đến nữa."

Lạc Hưng Bang càng nhìn bên gò má cô lại càng xúc động, anh ta không kiềm chế được hỏi nhiều hai câu: "Bọn họ không có để lại thông tin gì?"

Hạ Vãn Tinh: "Họ Hạ, còn có sinh nhật của con."

Đôi mắt Lạc Hưng Bang sáng lên, có chút không kịp chờ đợi hỏi: "Lần trước con nói 25 tuổi? Ngày sinh thì sao?"

" Ngày 28 tháng 9. "

Anh ta khẽ nhíu mày, thì thầm: "Hai mươi tám tháng chín.."

Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn hắn," Sao vậy ạ? "

Lạc Hưng Bang cười hạ, không có gì," Ta trước đó có đứa cháu gái ngoại tuổi cũng tầm như con, cũng là tháng chín sinh nhật, nàng là ngày 15 tháng 9."

"Năm đó ngày 15 tháng 9 đúng lúc là mười lăm tháng tám tết Trung thu."

"Kia thật là trùng hợp." Cô cười nói.

Lạc Hưng Bang: "Đứa bé kia đoản mệnh, không đến trăng tròn liền đi rồi."

Hạ Vãn Tinh trong lòng dừng lại, "Thật xin lỗi Lạc gia gia.. "

" Đứa nhỏ ngốc, con nói xin lỗi cái gì chứ? "Hắn nói:" Trông thấy con ta tựa như thấy được nó, cảm giác thân thiết. "

Hạ Vãn Tinh nghĩ thầm, cô cũng có loại cảm giác này. Rất khó hiểu.

Hai người lại nói chuyện một hồi, thẳng đến khi quản gia gặp ở sân bay lần trước tới đón Lạc lão gia tử.

Hạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, trong lòng phun lên một cỗ cảm xúc khó tả, cô có chút loạn, không biết loại cảm xúc không hiểu này đến từ nơi đâu.

Hạ Vãn Tinh dắt Thiên Ưng ung dung đi trở về, màn đêm buông xuống, đèn đường ở hai bên sáng lên, đem từng thân bóng người kéo đến thật dài.

Cô buông thõng mắt, dọc theo cái bóng của mình đi lên phía trước.

Thiên Ưng vẫn luôn thành thật đi bên cạnh cô bỗng nhiên tránh thoát dây buộc trong tay, sau đó chạy tới hướng người trước mặt.

Hạ Vãn Tinh giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là giương mắt nhìn sang.

Hàn Tư Thần đang đứng phía trước cách cô không xa, thân hình anh cao lớn thẳng tắp, đứng dưới đèn đường đem cái bóng kéo càng dài, người lạnh lùng, phảng phất giống như tiết trời tháng mười.

Đỉnh đầu bao phủ xuống một mảnh ánh sáng như cánh ve ánh trăng, dù chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan của anh, nhưng chỉ cần là anh đứng ở đó thì cô thấy càng thêm an tâm.

Hàn Tư Thần nắm lấy dây cổ của Thiên Ưng, anh nhìn qua cô, nhẹ câu môi dưới, hỏi: "Cô còn đứng ngốc ở đó làm gì?"

Hạ Vãn Tinh không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó nhìn anh.

Công viên người đến người đi, bọn họ đứng cách nhau khoảng cách năm sáu mét lẳng lặng nhìn nhau.

Hàn Tư Thần nhìn cô một cái chớp mắt, sau đó nhấc chân đi qua.

Hạ Vãn Tinh cảm giác mình cả người đều biến mất nơi bóng anh phủ xuống, cô giật giật chân, đè xuống những suy nghĩ lộn xộn ở trong lòng, cười hỏi, "Anh sao lại ra đây làm gì?"

Anh mượn ánh đèn, nhìn đôi mắt sáng như sao trời kia, nhíu mày hỏi, "Nghĩ gì thế?"

Vừa rồi cô rõ ràng đang ngẩn người.

" Tôi đang suy nghĩ, anh tới đây là bởi vì Thiên Ưng hay là tôi. "Cô nhìn con ngươi sâu như nước sông băng của anh, còn nói: "A, tôi biết, khẳng định là bởi vì Thiên Ưng."

Hàn Tư Thần nhẹ mỉm cười, "Cô cho là mình là nhà tiên tri sao? Biết tất cả mọi chuyện."

Hạ Vãn Tinh cười khẽ, "Chẳng lẽ là do anh lo cho tôi nha?"

Hàn Tư Thần dắt Thiên Ưng đã không còn kiên nhẫn, anh nhíu mày, hỏi: "Cô có đi hay không?"

" Đi."Cô đưa tay về phía anh, hơi có chút chơi xấu ý vị: "Tôi cũng muốn bị dắt."

Hàn Tư Thần: ".."

Anh có chút bất đắc dĩ mắt nhìn con bàn tay tinh tế nhỏ nhắn, lẳng lặng đánh giá cô một lát, sau đó, anh cầm dây nắm trong lòng bàn tay đưa cho cô, bao lấy ngón tay của cô nắm chặt lấy dây, nín cười, nói: "Nắm đi, để Thiên Ưng dắt cô."