Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 31


Âm thầm cân nhắc những từ không thể tách rời nhau và bạn trai.

Hạ Vãn Tinh không biết rằng có một mối nguy hiểm đang đến gần mình, cô cô đi tới bên tay phải của Quách Đạo, chuẩn bị kéo ghế ra ngồi.

Còn lại hai vị trí, một là giữa Hàn Nhân và Hàn Tư Thần, hai là giữa Quách Đạo và nhà sản xuất.

Hạ Vãn Tinh cảm thấy đêm nay cô vẫn thu liễm lại một chút, tránh không chọc tức anh.

Tuy nhiên, cô không chủ động đi trêu chọc thì lại có người vội vàng.

Trước khi Hạ Vãn Tinh ngồi xuống, người đàn ông đã im lặng trên ghế chính đột nhiên nói: "Ngồi bên cạnh Hàn Nhân."

Cô sửng sốt một lúc rồi nhìn Hàn Tư Thần. anh nói lần thứ hia ngữ khí không cho từ chối, và nói, "Hãy ngồi đây."

Mọi người trong phòng: "..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng tinh tế, những người đã ăn dưa bở của Khâu Cảnh Duyên và nhà biên kịch này vừa rồi đều rung động trong lòng.

Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp phản ứng đã đứng ở nơi đó, đến lúc quan trọng, Hàn Nhân đã đem cô ấn vào chỗ ngồi bên cạnh, "Chị Hạ, ngồi đây, em muốn nói chuyện phiếm với chị."

Lúc này, trợ lý đạo diễn mới mỉm cười, "Anh Hàn và biên kịch hình như cũng quen nhau nhỉ?"

"Quen biết." Hàn Nhân biết tính khí của anh trai, liền trả lời thay anh: "Chị Hạ và anh trai tôi là bạn của nhau."

Quách Đạo: "Ồ, thật là trùng hợp."

Một màn kịch tình cảm đột nhiên xuất hiện trong đầu Quách đạo diễn, trong khi ông còn đang bổ não, thì Khâu Cảnh Duyên ở trên ghế nhìn Hàn Nhân cười tủm tỉm hỏi: "Bạn bè gì? Tiểu Vãn Vãn nói với tôi rằng họ chỉ là hàng xóm ..... "

Hàn Nhân ngơ ngác trước nụ cười của Khâu Ảnh Đế một lúc, rồi từ tốn đáp: "Ồ, họ quả thực chỉ là hàng xóm của nhau."

Cô nhanh chóng nâng đôi mắt đầy sao của Tiểu Mê Muội lên, nhìn với vẻ ngưỡng mộ nói: "Chào thầy Khâu, em là fan của anh, xin hãy chiếu cố cho em trong thời gian này."

Khâu Cảnh Duyên mỉm cười gật đầu, đáp: "Không sao, cô nàng 100 triệu."

Hàn Nhân: "???"

100 triệu tiểu thư?? Cái quái gì thế?

Mấy người trong phi hành đoàn nhìn thấy Hàn Nhân không biết vì sao lại bối rối như vậy, mọi người nhịn không được cười ra tiếng.

Ngay cả khóe miệng của Hạ Vãn Tinh cũng không kìm được mà dâng lên.

Dư quang của Hàn Tư Thần liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, môi cong lên, nụ cười như thường lệ khiến anh càng nhìn càng mê.

Khi cô ngồi xuống, một mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô, khỏi nghĩ cũng biết, cô nhất định đã uống rượu ở bên ngoài rồi mới đến.

Anh cụp mắt xuống, gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Hàn Tư Thần chấp nhận những suy nghĩ về cô, và nói với Hàn Nhân: "Cõng trên người cái danh hiệu một trăm triệu cũng không phải chuyện vinh quang gì."

Hàn Nhân bừng tỉnh, khôi phục vẻ mặt nhìn Khâu Cảnh Duyên , "Thầy Khâu, kỹ năng diễn xuất của em được không?"

Khâu Cảnh Duyên ra hiệu đồng ý với cô, "Đừng kích động, đừng kích động. Trước đây mọi người đều không biết nữ số hai là ai, nhưng bây giờ thì chúng ta đã biết."

Hạ Vãn Tinh thấp giọng cười một tiếng, cầm lấy ly rượu bên cạnh sờ sờ Hàn Nhân, nói: "Cố lên, cô nàng 100 triệu."

Hàn Nhân sắp nổ tung: "chị Hạ, đến chị cũng trêu chọc em."

"Không có gì." Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nói: "Chị nghĩ danh xưng cô nàng 100 triệu này cũng rất hay."

Hàn Nhân khó chịu, cô nhìn người đàn ông đằng kia vẫn đang xem kịch, làm nũng: "Anh hai, nhìn chị Hạ đi."

Hàn Tư Thần liếc nhìn cô gái nở nụ cười rạng rỡ bên cạnh, vừa chạm đến môi còn chưa nói gì, đột nhiên nghe thấy cô hỏi: "Gọi anh trai có ích lợi gì? Em nghĩ anh ấy có thể khống chế được chị hay sao?"

Trên bàn ăn có nhiều đôi mắt như có như không nhìn bọn họ, Hàn Tư Thần trầm mặc một lát, chế nhạo nói: "Không thể. Hơn nữa, tôi là nhà đầu tư, còn cô là nhà biên kịch. Cô không tới lượt bị tôi quản"

Hạ Vãn Tinh nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu yên lặng ngẩng đầu nhìn anh.

Câu nói này thật sự có chủ ý, nói, Cô không tới lượt anh quản, như thể cô ấy cầu xin anh chăm sóc cho mình vậy.

Còn "Chưa tới lượt", làm như muốn được anh quản còn phải xếp hàng.

Còn muốn quản cô, nghĩ cũng haythật

Hạ Vãn Tinh mím khóe miệng, bất quá cũng không cóý phản bác, nhẹ "Ồ", dường như cho nhà đầu tư ba ba một chút mặt mũi.

Hàn Nhân bên cạnh lặng lẽ thắp nến cho anh trai.

Không muốn chết thì đừng làm, hôm nay cô ấy đã nhận thức được rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hạ Vãn Tinh: nhà đầu tư ba ba thật tuyệt vời.

Đoàn phim đã sắp xếp một phòng cho Hạ Vãn Tinh ở riêng, nhưng Hàn Nhân đã độc chiếm Hạ Vãn Tinh, thậm chí còn dỗ dành và mang hành lý của cô về phòng của mình.

Hạ Vãn Tinh thì không thành vấn đề, cũng phải ở đây một tháng, này coi như cũng có bạn.

Cô nhìn Hàn Nhân đang nghịch hành lý, hỏi: "Em không mang theo trợ lý sao?"

"Ồ, ngày mai cô ấy sẽ đến." Hàn Nhân tìm bộ đồ ngủ ra mặc vào, cô thoáng nhìn thấy Hạ Vãn Tinh đang thay quần áo, cô lén lút nhìn vào ngực mình.

"Em nhìn gì vậy?" Hạ Vãn Tinh chú ý tới đôi mắt nhỏ của cô, có chút buồn cười hỏi.

Hàn Nhân giả bộ bình tĩnh, "Sao chị không làm tiếp đi, em chỉ xem một chút."

"Nhìn cái gì, nhìn của em ý." Cô quay lưng lại với Hàn Nhân, nhanh chóng thay đồ.

Hàn Nhân mỉm cười, "Nhìn của mình nhiều cũng chán."

Hạ Vãn Tinh ném gối lên đầu cô, "Ngủ đi, sáng mai còn thực hiện nghi thức khởi quay."

"Chị Hạ, chị và thầy Khâu có quan hệ gì vậy?” Hàn Nhân đầu tiên là tò mò, nhân tiện là giúp anh trai hỏi chuyện.

"Bạn thôi." Hạ Vãn Tinh cười hỏi: “Chẳng lẽ em cũng không phải là fan vợ của Khâu Cảnh Duyên sao?

Hàn Nhân lập tức ngồi một cách nghiêm chỉnh, nghiêm mặt thề với trời bằng ngón tay, "Em chỉ đơn thuần là vô cùng ngưỡng mộ thầy Khâu!"

"Làm gì mà nghiêm túc quá vậy."

Hàn Nhân: "Em cảm thấy được thầy Khâu thích chị."

Hôm nay thấy ánh mắt của Khâu Cảnh Duyên nhìn Hạ Vãn Tinh, cô ấy dám chắc chắn 100%.

Hạ Vãn Tinh nhìn cô, thẳng thắn nói: "Anh ta đã từng tình ý với chị."

Hàn Nhân sửng sốt, cô không ngờ Hạ Vãn Tinh thừa nhận dễ dàng như vậy, "Vậy thì chị..."

"Chị không thích anh ta, anh ta cũng biết." Hạ Vãn Tinh trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cô ấy nói: "Chị và Khâu Cảnh Duyên, chị nên nói thế nào đây…”

Cô suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Anh ta là một trong số rất ít người bạn của chị. Chị trân trọng tình bạn này, và anh ta cũng vậy".

Hạ Vãn Tinh: "Anh ấy sẽ không tránh xa chị chỉ vì bị chị từ chối, chị cũng sẽ không cố tình né tránh anh ấy chỉ vì biết anh ấy thích chị. Anh ấy biết rằng chị sẽ không thích anh ấy, và mối quan hệ của bọn chị sẽ không xa lánh vì điều này. Cũng giống như ... "

"… Giống như tình anh em vậy." Cô có chút nghèo từ không biết nên diễn tả như thế nào, nhịn một lúc lâu mới hỏi Hàn Nhân: “Ý của chị, em có hiểu không?

Hàn Nhân sửng sốt, trịnh trọng gật đầu, "Đã hiểu!"

Tóm lại, nói một cách đơn giản, chị Hạ không có ý nghĩ đó về Khâu Cảnh Duyên, và mặc dù anh ta có ảo tưởng, nhưng cũng biết rõ là không mình không có cơ hội.

Đừng ép buộc, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Hạ Vãn Tinh nghi ngờ nhìn cô: "Sao vậy? Sao tự dưng nói chuyện của chị và anh ta."

Hàn Nhân cười nịnh nọt, "Em đang giúp chị trấn an người nào đó."

Hạ Vãn Tinh cười hỏi: "Viên thuốc trấn an này đủ lớn sao?"

"Đủ rồi! Định Hải Thần Châm!" Hàn Nhân cười lớn nói.

Hạ Vãn Tinh muốn từ Hàn Nhân tìm hiểu chút chuyện, nhưng giờ cô nghĩ nghĩ lại từ bỏ.

Cô ấy không thể vội vàng trong chốc lát được, tương lai vẫn còn dài.

Có một sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm ở Tây Ninh, nên buổi tối Hạ Vãn Tinh bị mất ngủ nên hôm sau cô tỉnh dậy có chút đau đầu với hơi ngứa cổ họng.

Hàn Nhân cũng cảm thấy khó chịu, cô cảm thấy hơi choáng váng và hơi tức l*иg ngực.

Hàn Nhân đấm vào đầu, lẩm bẩm: "Sao em lại cảm thấy khó thở nhỉ? Đầu em cũng hơi đau."

Hạ Vãn Tinh sửng sốt một chút, bỏ qua sự khó chịu của mình, nhanh chóng xuống giường, giọng có chút lo lắng hỏi: "Không lẽ em bị cao phản rồi?"

"Không được?"Hàn Âm sửng sốt, "Độ cao của Tây Ninh so với mực nước biển cũng không cao lắm."

"Nơi này gần với huyện Hoàng Nguyên, là điểm cao nhất ở Tây Ninh."Hạ Vãn Tinh nói rồi bắt đầu mở vali của mình, cô chính xác tìm thấy một túi thuốc, mở nó ra và lấy ra thuốc đã chuẩn bị trước để giảm bớt cao phản.

Hạ Vãn Tinh chuẩn bị thuốc và nước cho Hàn Nhân, đưa cho cô: "Có khả năng liên quan tới chuyện ngày hôm qua em uống rượu. Em hãy uống trước để xem triệu chứng."

Hàn Nhân chưa bao giờ tới khu vực cao nguyên, ngơ ngác nhận thuốc và nước uống xuống,: "Nếu như triệu chứng không khỏi thì sao?"

"Thì chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây."

"Không được." Vẻ mặt Hàn Nhân như đưa đám, "Vậy bộ phim em sắp quay phải làm sao?"

Hạ Vãn Tinh hỏi: "Tính mạng và quay phim cái nào quan trọng hơn?"

"Quay phim là quan trọng!"

Cô thở dài, cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Hàn Tư Thần: [Đến đây, Hàn Nhân giống như có chút cao phản.】

Vì sợ anh lo lắng, cô nói thêm: [Không nghiêm trọng, đừng hoảng sợ. 】

Hàn Tư Thần quả thực rất vội, lẽ ra vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, trên trán vẫn còn lấm tấm nước. Hạ Vãn Tinh  không có thời gian để chiêm ngưỡng vẻ gợi cảm của anh ta, sau khi mở cửa, liền tránh sang một bên cho anh đi vào.

Hàn Nhân nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, rưng rưng nước mắt cảm động, run rẩy hỏi: "Anh, có phải em mới bị sốc không?"

Hàn Tư Thần nhíu mày, "Nói nhảm!"

Anh nhẹ giọng nói, có chút lo lắng, "Em thấy thế nào? Có muốn đi bệnh viện không?"

Vừa rồi nhìn Hàn Nhân không thấy lo lắng hay sợ hãi gì, giống như người không sao, cười nói: "Không sao, chị Hạ đưa thuốc cho em. Sức khỏe em tốt, chỉ cần nghỉ ngơi thôi."

"Nằm xuống giường nghỉ ngơi đi." Hàn Tư Thần vén chăn bông cho cô.