Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 24


Sau đó anh nói thêm: "Còn không nghĩ tới việc mua nó."

Hàn Tư Thần cười nhẹ, đứng dậy đi tới sô pha đối diện cô ngồi xuống, nói: "Em trải đường cho tôi phá hỏng?"

Hạ Vãn Tinh nhún vai, "Đừng nghĩ tới việc lừa tôi, trong giới điện ảnh này tôi cũng có kinh nghiệp."

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hàn Tư Thần liếc nhìn cô một cái, cầm cà phê đưa cho cô, nói: "Nói yêu cầu của cô trước."

Hạ Vãn Tinh nhìn xuống chiếc cốc sứ màu trắng trên tay, sau khi vươn tay nhận lấy, thuận miệng nói: "Tôi sẽ không phụ lòng anh."

Anh mỉm cười, dựa vào lưng ghế sô pha, quay đầu nhìn cô chằm chằm một chút, nói: "Cô không có lựa chọn nào khác ngoài Tinh Quang."

Hạ Vãn Tinh nhấp một ngụm cà phê, rất đắng, cô hơi nhíu mày, đặt cốc xuống, bất mãn nhìn anh, "Xem ra tôi không nên tìm anh."

Hàn Tư Thần nghẹn lời, đầu lưỡi áp vào hai má, lại trở về vẻ lười biếng thường ngày, bất lực nói: "Vậy cho nên tôi mới để cô ra điều kiện trước."

"Không nhiều lắm." Hạ Vãn Tinh nói: "Tôi muốn trở thành tác giả kịch bản của cuốn sách này."

Cô không muốn tác phẩm của mình bị thay đổi quá nhiều, và nó bao trùm tất cả, vì vậy tốt hơn là không nên thêm.

Hàn Tư Thần  im lặng một lúc, mơ hồ trả lời: "cái này phải xem đạo diễn có đồng ý không."

Cô cười, "Anh là nhà sản xuất."

Anh nhìn cô một cái rồi hỏi: "Còn những khía cạnh khác thì sao?"

"Những phương diện khác là gì?" Hạ Vãn Tinh nhướng mày hỏi.

Hàn Tư Thần khoác tay lên tay vịn ghế sô pha, đi thẳng vào vấn đề, "Cô nghĩ thế nào về phí bản quyền?"

Hạ Vạn Tinh nhìn anh cười, "Chuyện này thì dễ."

Cô lấy trong túi ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đưa cho anh, "Anh xem cái này trước."

“Làm sao vậy?” Hàn Tư Thần nhận lấy, liếc nhìn xuống mấy chữ lớn trên đó, hơi sững sờ.

Nhìn xuống trong vài giây, lông mày hơi nhướng lên.

Giấy trắng mực đen có viết:

- Ăn ba ngày một lần.

- Mua sắm, mỗi tuần một lần.

--Xem phim nửa tháng một lần.

...

--Bên B cần hợp tác với công việc viết lách của Bên A bất cứ lúc nào và tuân theo vô điều kiện.

...

- Bên B phải luôn giữ vững tinh thần của hợp đồng và không được bỏ cuộc giữa chừng.

- Thái độ của Bên B phải tốt và không được ảnh hưởng đến việc tìm kiếm nguồn cảm hứng của Bên A.

...

- Bên A thanh toán phí dịch vụ lao động cho Bên B dựa trên sự thỏa mãn các điều khoản trên.

Hàn Tư Thần đột nhiên nhìn thấy ánh sáng ở đây, cười lớn: "Không có điều khoản nào ràng buộc bên A?"

"Đúng" Hạ Vãn Tinh chỉ vào dòng dưới cùng, "ở đây"

- Tâm trạng của bên A phù hợp với yêu cầu hợp lý của bên B.

Hàn Tư Thần liếc mắt, gần như không chút do dự ném lại hợp đồng trên bàn cà phê, thở dài nói: "Xin lỗi, tôi không dựa vào cái này để kiếm tiền."

"Đừng nóng lòng từ chối." Hạ Vãn Tinh không vội vàng lo lắng, lông mày nhíu lại, ngơ ngác nói nhỏ: "Lấy thứ anh cần, anh muốn bản quyền của tôi, còn muốn tùy hứng.”

“Lấy cái gì cần?” Bốn chữ này rối rắm trên đầu lưỡi đầy ẩn ý,

Hạ Vãn Tinh luôn cảm thấy mùi vị có chút không đúng.

Giả vờ bình tĩnh, cô bắt gặp ánh mắt của anh và đáp: "Đúng vậy, sau này tôi muốn viết vài câu chuyện tình cảm đô thị, nên tôi cần tìm cảm hứng trước."

Hàn Tư Thần đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt không rõ nhìn cô: "Cô ở thành phố lớn, mà còn cần tìm cảm hứng sao?"

Anh hỏi: "Cô chưa từng yêu hay chưa từng gặp mặt một người đàn ông nào?"

Hạ Vãn Tinh bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ, sau đó nhếch lên khóe miệng cười ngoài ý muốn, "Đàn ông tiếp xúc nhiều rồi, nhưng..."

Cô nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh qua bàn cà phê ở giữa, nói rõ ràng từng chữ: "... Tuy nhiên, một người đàn ông như anh lại không tiếp xúc nhiều như vậy."

Hàn Tư Thần không biết từ khi nào trong tay có thêm một chiếc bật lửa, đầu ngón tay đang chơi đùa một cách thản nhiên, khi nghe thấy lời cô nói thì anh hơi nhướng mày, vô cùng quan tâm hỏi: "Người đàn ông như tôi là ai?"

Cô hạ giọng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi thốt ra hai chữ "nhàm chán, phiền muộn."

Giọng điệu và biểu cảm đều mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như thể đang nắm giữ một mục đích nhất định phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta.

Chắc chắn, sắc mặt của người đàn ông đối diện Hạ Vãn Tinh nhanh chóng chìm xuống và cảnh cáo cô: "Nếu cô đã biết thì nên thu lại hợp đồng này."

Cô vẫn làm theo cách của riêng mình, “Tôi nổi tiếng không biết tốt xấu”.

Hạ Vãn Tinh kẹp phần tóc gãy rụng từ trán ra sau tai, và thêm kiên nhẫn, cô ấy đẩy bản hợp đồng vào tay người đàn ông, gõ ngón tay hai lần rồi nói, giọng nhẹ nhàng và bối rối: "Tôi đã ký rồi, đừng nói về việc cho tôi phí bản quyền, chỉ cần đưa anh cho tôi. "

Hạ Vãn Tinh: "Buổi biểu diễn bắt đầu vào tháng 10, với thời gian ba tháng."

Cơ má Hàn Tư Thần căng thẳng, đôi mắt thâm thúy nặng trĩu, anh nhìn chằm chằm vào những đường nét trên khuôn mặt hoa lệ quá mức của cô.

Rõ ràng là một con mèo không có sức công kích, nhưng lại muốn đóng giả hồ ly ngàn năm, tuy khí phách hiên ngang nhưng ánh mắt rất tinh tường, có thể hiểu được hết ý tứ quanh co.

Hàn Tư Thần suy nghĩ một chút, mà cầm bản hợp đồng trên bàn cà phê lên, liếc mắt nhìn qua lại nhanh chóng cười khẽ khi nhìn thoáng qua số tiền mặc định.

Hạ Vãn Tinh còn đang đánh trống trong lòng, đột nhiên nghe thấy anh cười khinh bỉ, liền nghe thấy anh nói: "Ký cũng được, nhưng tôi muốn thêm một cái."

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, "Thêm đi, miễn là hợp lý."

Hàn Tư Thần móc nhẹ khóe miệng, đứng dậy cầm lấy trên bàn viết một cái bút ký, trên đó ghi thêm một câu:

--Hai bên không được có bất kỳ hành vi nào quá mức!

Sau đó, anh thêm 0 vào số tiền mặc định.

Đặt bút xuống, Hàn Tư Thần cười xấu xa, đẩy bản hợp đồng đến trước mặt cô, giọng điệu thoải mái: "Nhìn xem, nếu cô không có ý kiến, thì tôi có thể ký."

Hạ Vãn Tinh có chút bối rối trước thái độ của anh, cô cầm bản hợp đồng lên, nghi ngờ liếc nhìn, thoáng thấy nội dung sửa đổi của anh liền lặng lẽ trợn tròn mắt.

Hành vi quá mức?

Là ám chỉ cô hết lần này tới lần khác trêu chọc anh sao?

Còn nữa, cái 1000w hư hỏng thanh lý này, có nghiêm trọng không?

Hạ Vãn Tinh chắc chắn rằng cô sẽ không vi phạm hợp đồng, cô cảm thấy anh ta đã suy nghĩ quá nhiều, thậm chí còn muốn lấy 1000w từ cô.

Cô không có nhiều tiền như vậy, vì vậy cô chắc chắn sẽ không phải là người vi phạm.

Hạ Vãn Tinh suy nghĩ một chút, ngay ngắn ký tên.

Hàn Tư Thần nhìn cô, "Tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động."

"Không." Cô mỉm cười sau khi ký tên, "Tôi đã nghĩ rất rõ ràng."

“Anh ký tên, sao y bản chính.” Hạ Vãn Tinh nhìn anh đầy mong đợi.

Hàn Tư Thần do dự một chút.

“Ký tên.” Cô thúc giục: “Do dự không quyết đoán!"

Anh dừng lại, và sau đó ký tên vào vị trí của Bên B.

Hạ Vạn Tinh cười hài lòng, cô nhét một cái vào trong túi xách, "Anh cất đi, kiểm tra xem có ổn không, tôi không biết người tỉnh có vi phạm hợp đồng hay không."

Hàn Tư Thần khinh bỉ hừ một tiếng nhắc nhở cô: "Cô trước hết nên chú ý đến hành vi của mình."

Cô không quan tâm, "Tôi thì làm sao?"

Hạ Vãn Tinh vô tội chớp mắt nhìn anh, nghiêng người về phía trước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn gần như chạm vào mặt anh.

Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của cô chỉ cách đôi môi mỏng của anh một centimet, hơi thở thơm tho đột nhiên ập đến, Hàn Tư Thần liền cứng đờ, đột nhiên quên tránh cô.

Hạ Vãn Tinh rũ mắt xuống, lưu lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh một lát, sau đó nâng lên nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Hành vi thế nào mới xem là quá mức? là như vậy sao?"

Hàn Tư Thần: "..."

Đôi con ngươi sâu thẳm sắc bén của anh lẳng lặng nhìn cô, mang theo cảm giác nguy hiểm, như muốn giày xéo cô ở trong bụng, Hạ Vãn Tinh cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, cđây là lần đầu tiên cô muốn lùi lại.

Có chút hồi hộp, nhất là khi nhìn vào ánh mắt sâu không đáy của anh, như có sức hút cực lớn, nuốt chửng cả người cô.

Hơi thở của cô nhẹ nhàng, phả vào chóp mũi của anh, Hàn Tư Thần định thần lại , khẽ nhíu mày.

Anh không tỏ ra mờ ám vả lại trực tiếp đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn của cô , ngón tay của anh lạnh đến nỗi khiến Hạ Vãn Tinh không khỏi rùng mình. So với bàn tay thì ngữ khí của anh ấy quả thực là lạnh hơn rất nhiều.Anh cảnh cáo cô: “ Đừng có rước họa vào thân.”

Cằm bị anh ấy nhéo nhéo , Hạ Vãn Tinh không hề phản kháng , cô nhìn anh, miệng cắn chặt xuống môi dưới , nhíu mày nói: Anh nhéo đau tôi.

Hàn Tư Thần dừng tay lại và thả tay khỏi cằm cô ra, xuống giọng dịu dàng mà nói “ Biết đau thì tém tém lại một chút.”

Hạ Vãn Tinh giả vờ xoa xoa cằm nhìn về anh “Bây giờ thì lại không đau nữa”.

Hàn Tư Thần dường như hết cách với cô , trong lòng anh tràn ngập sự bất lực.

Hạ Vãn Tinh đạt được mục tiêu của mình, cô  sẽ đồng ý ký hợp đồng nếu điều kiện của cô được đáp ứng và không xảy ra biến cố nào.

Hạ Vãn Tinh xốc lại tinh thần, khuôn mặt nghiêm nghị : Khi nào anh chuẩn bị hợp đồng xong,  tôi sẽ ký . Vẫn câu đó tôi vẫn sẽ làm nếu không có yêu cầu gì khác.

Hàn Tư Thần quay trở lại bàn làm việc không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô chỉ “ừm” một tiếng.

“Thế tôi đi đây.” Hạ Vãn Tinh nói xong liền lập tức rời khỏi, đến cửa đột nhiên quay đầu cười và nói với anh rằng : Nhớ tôi thì có thể gửi tin qua wechat .”