Lăng Độ Vũ hai người qua đêm đầu tiên của cuộc hành trình trong khoang máy bay vận chuyển.
Lăng Độ Vũ tuân thủ “hiệp ước không được xâm phạm”, tiến về một góc ngồi xuống đả tọa, đây là biện pháp khôi phục mệt mỏi của anh, mỗi khi gặp phải lúc nguy hiểm khắp nơi, dành chút thời gian đả tọa, tinh thần có thể giống như người bình thường được ngủ đủ giấc.
Ngải Dung Tiên ôm lấy chiếc chăn mỏng tìm thấy trong khoang, ngồi ở một góc khác phía xa, lúc đầu còn dựa vào ánh trăng mờ nhạt, mở to mắt tò mò, ngồi khoanh gối lại, nhìn vào cánh mũi của Lăng Độ Vũ, nhưng tiết tâu hô hấp dài nhẹ của Lăng Độ Vũ lại có tác dụng thôi miên nàng, ban ngày mệt mỏi khẩn trương, hình thành cơn buồn ngủ không thể kháng lại được, mí mắt như nặng ngàn cân đè xuống, không lâu sau thì nàng đã ngọt ngào tiến vào giấc mộng.
Đất trời vang lên những âm thanh kỳ dị, trùng kêu chim hót, nhiều lúc còn vang lên tiếng kêu của động vật phía gần xa, tràn đầy tình điệu của khu rừng nhiệt đới nguyên thủy.
Lăng Độ Vũ buông lỏng người, tinh khí thần từ từ ngưng tụ. Dần dần, sự chú ý từ thế giới bên ngoài tiến vào thế giới nội tâm, tiến vào “không gian bên trong” vô cùng vô tận đó.
Ở trong cái tĩnh lặng vô cùng đó, thế giới bên trong anh không ngừng vươn dài.
Chính vào lúc này, một cảm giác mà trước nay anh chưa từng có đột ngột xuất hiện.
Giống như bị chìm vào nước biển ấm áp, cảm giác toàn thân nổi lềnh bềnh trong cái mênh mang đó.
Đó là đại dương của sinh mệnh, tràn đầy sức sống bừng bừng.
Sinh mệnh đến từ thảo nguyên hoang dã bên ngoài khoang máy bay.
Lăng Độ Vũ chấn động toàn thần, linh giác tinh thần từ cái tĩnh lặng vô cùng đó tỉnh lại.
Anh mở to mắt ra. Trong khoang máy bay vẫn như vậy, cái cảm giác đó đã biến mất không chút dấu vết.
Lăng Độ Vũ tâm thần chấn động, đây không phải là lần đầu tiên anh tĩnh tọa tại nơi hoang dã, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy.
Sau một lúc trầm mặc, lại tiếp tục ngồi tĩnh tọa, lần này không còn cảm giác tiếp xúc với cái đại dương sinh mệnh đó nữa, rất nhanh tưởng tượng bay cao, tiến vào cảnh giới vô cùng tỉnh táo và buông lỏng, như có lại như không có, như nghĩ mà lại không nghĩ.
Đêm dài nhanh chóng trôi qua.
Sáng ngày thứ hai, Ngải Dung Tiên bị một âm thanh kỳ quái đánh thức. Nàng mở mắt ra nhìn, không còn thấy Lăng Độ Vũ ở phía kia nữa. Nàng nhất thời vẫn chưa rõ ràng mình đang ở đâu, ngây ngô ngồi dậy, ánh sáng mặt trời từ cửa kính máy bay chiếu vào, tiếng chim thú bên ngoài truyền lại, mới nhớ lại bản thân đã đến bên ven khu rừng nguyên thủy rộng lớn.
Lăng Độ Vũ từ cuối khoang đi ra, dáng vẻ rất là bận rộn. Âm thanh kỳ dị lúc nãy là do anh tạo ra.
Ngải Dung Tiên kêu lên: “Ngài đang làm gì vậy?”.
Lăng Độ Vũ từ trong khoang nhặt lấy một thanh sắt dài, rồi lại lách vào trong, âm thanh từ phía trong truyền lại: “Tôi đang phá máy bay”.
Ngải Dung Tiên kinh sợ, lập tức tỉnh hơn một nửa, một nửa còn lại không biết có nên lách vào cuối khoang nhìn xem điều gì xảy ra không, Lăng Độ Vũ chui ra ngoài, hai tay trái phải đều cầm hai khẩu súng trường tự động, vui mừng mãnh liệt nói: “Số phận của chúng ta cũng không tồi, trong đuôi máy bay có mấy bộ trang bị hoàn chỉnh...”. Tiếp đó giơ vũ khí trong tay lên nói: “Nhìn xem, đây là súng trường tự động đường kính nhỏ 16A1 do Mỹ chế tạo, đường kính mũi súng chỉ có bảy milimet, trọng lượng là ba cân tám, nhưng lại có năng lực bắn liên tiếp kinh người, có thể mang hai nghìn ba trăm viên đạn cỡ nhỏ, lực giật lại nhỏ, có thể dễ dàng khống chế, có thể nâng cao độ chính xác khi bắn liên tục, hơn nữa tốc độ bắn nhanh, đường đạn thấp thẳng, uy lực rất lớn”.
Nghe Lăng Độ Vũ thao thao bất tuyệt giới thiệu cái tốt của súng trường tự động, khuôn mặt của Ngải Dung Tiên có vẻ không được tự nhiên, lầm rầm hỏi: “Không phải ngài muốn em cầm một khẩu đây chứ?”.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói: “Nữ sĩ binh, tất nhiên một khẩu là của cô”.
Ngải Dung Tiên không biết tại sao, ngây người ra.
Lăng Độ Vũ lại tưởng rằng nàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, không phát hiện ra vẻ dị dạng của nàng, nhìn khuôn mặt dưới buổi sáng, thở một hơi dài nói: “Ài! Nếu như không phải em đặt hiệp ước không được chạm em, thì bây giờ sẽ là một nụ hôn chào buổi sáng, cuộc sống thật là mỹ mãn”.
Ngải Dung Tiên lấy lại tinh thần, nở một nụ cười ngọt ngào, hàm răng trắng như tuyết dưới làn da đen sáng chói, đưa tay lên cao trên đầu, duỗi người, có ý cường điệu những đường cong rung động người khác của mình, nói: “Hiệp ước này là chống lại những người có đầu óc tà niệm như ngài...”. Nói đến đây, ánh mắt đẹp hướng về phía Lăng Độ Vũ, nói: “Nhưng mà! Nguyên tắc lớn của hiệp ước đã định, thế nhưng tiểu tiết và tình hình đặc biệt vẫn có thể châm chước được, đó còn phải xem thái độ sau này của ngài như thế nào”.
Lăng Độ Vũ đặt súng trường tự động xuống, đưa tay nhìn nàng cười, nói: “Xin tôi tiếp xúc với thân thể em đi”.
Ngải Dung Tiên thản nhiên ngẩng khuôn mặt đẹp lên, thân người ngồi thấp xuống, trước tiên hai tay vịn vào hai bên của máy bay, nhẹ nhàng nhảy xuống, chia làm hai lần mà nhảy xuống mặt cỏ.
Lăng Độ Vũ ủ rũ nói: “Không ngờ em cũng có chút công phu”.
Ngải Dung Tiên đắc ý nói: “Tất nhiên, ngài cho rằng chỉ có người Trung Quốc mới biết công phu sao?”.
Mặt trời hồng từ đường chân trời của thảo nguyên nhô lên, cái nóng kinh người bắt đầu thị uy, đằng xa động vật kết thành bầy đàn đang hoạt động, đại tự nhiên tràn ngập sức sống.
Cạnh máy bay xếp đầy một đống đồ, xem ra Lăng Độ Vũ đã bận rộn được một lúc.
Lăng Độ Vũ vừa sửa soạn lại hành trang, vừa nói: “Tôi lấy ra hai bộ trang bị, ngoài súng trường tự động, lấy ra thêm hai khẩu súng lục đạn dược đủ dùng, hai mũ sắt thép, hộp thuốc, áo chống đạn...”.
Ngải Dung Tiên hít một hơi lạnh, nhiều đồ như vậy, hai người làm sao mà mang được?
Lăng Độ Vũ không quan tâm nhiều, đặt một túi đồ lớn lên lưng nàng, lại đưa cho nàng một con dao mở đường dài ba thước của quân đội, một khẩu súng lục, một khẩu súng trường tự động.
Nhìn dáng vẻ chịu đựng của nàng, an ủi nói: “Không có một con bò nào sinh ra đã biết cày ruộng, chỉ có thể thông qua huấn luyện mới học được cách cày ruộng”.
Ngải Dung Tiên tức đến không nói ra được, đưa mắt nhìn ra bốn phía, tò mò hỏi:
“Rừng rậm ở đâu?”.
Trên thảo nguyên hoang dã rộng lớn vô cùng này làm gì có thấy một chút tung tích của khu rừng nguyên thủy.
Lăng Độ Vũ trên lưng mang đồ so với nàng còn nặng hơn ít nhất là ba lần, thậm chí đến dù cũng mang theo một cái, thần tình lại thong dong tự tại, hình như anh mới chính là thổ dân sinh ra ở Châu Phi, anh xem kim chỉ nam, chỉ về phía đông bắc, nơi giao nhau của bầu trời và thảo nguyên, nói: “Chúng ta đi hết chiều hôm nay, có thể nhìn thấy rừng rậm phía đằng xa phía đông bắc, lại tiếp tục đi một đoạn đường dài, đến hoàng hôn ngày mai thì có thể tiến vào khu rừng cây thưa thớt, đó là vùng ven rừng rậm”.
Ngải Dung Tiên nghe nói phải đi hai ngày, mới chỉ đến được vùng đai ven rừng rậm. Kêu lên một tiếng trời ơi, vẫn chưa kịp nói gì, Lăng Độ Vũ đã bước đi, nàng liền nhanh chóng bước theo.
Giữa đường nghỉ ngơi hai lần, Ngải Dung Tiên không ngừng kêu khổ, tuy rằng trong cuộc sống thường ngày của nàng cũng phải vận động nhiều, nhưng lần này di chuyển giống như hành quân, trên lưng lại mang thêm trọng lượng gần năm mươi pound, hỏi nàng làm sao chịu nổi.
Trên đường đi gặp nhiều loại động vật chim thú kết thành bày đàn như trâu rừng, đàn linh dương, dã tượng, hươu cao cổ, các loại mãnh thú, bọn chúng trên thảo nguyên sống theo phương thức của mình, say sưa trong thế giới riêng của chúng.
Hai người Lăng Độ Vũ di chuyển xuyên qua bọn chúng, bọn chúng ngoại trừ lành lạnh quan sát ra, không có bất cứ hành động nào với họ cả, Lăng Độ Vũ giải thích, bình thường động vật nếu không phải là rất đói hoặc không có đối tượng tượng săn gϊếŧ, rất ít khi tấn công mục tiêu hãn hữu xuất hiện như con người.
Gần hoàng hôn ngày hôm đó, chỉ có vài con sói rừng truy đuổi bọn họ, bị Lăng Độ Vũ bắn một tràng đạn liền tản mất, tiếng súng làm xuất hiện sự xáo động ngắn ngủi, một bầy hơn trăm ngàn con chim bay lên, một lúc sau thảo nguyên mới khôi phục lại vẻ an bình.
Đêm đó hai người lập trại, nổi lửa sau một tảng đá.
Ngải Dung Tiên mệt mỏi cả ngày, ngả đầu xuống là ngủ luôn đến trời sáng, tỉnh dậy thấy Lăng Độ Vũ mang súng trường tự động, canh gác bên ngoài trại, trong lòng áy náy, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao không gọi em dậy để luân phiên canh đêm?”.
Lăng Độ Vũ tinh thần tươi tắn cười nói: “Không cần phải lo lắng, tôi chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần, thì có thể tiến vào trạng thái nghỉ ngơi so với ngủ còn tốt hơn, cho nên không cần giống như người khác cần phải ngủ, thay phiên canh đêm thực tại cũng không cần”.
Ngải Dung Tiên không tin nhìn vào mắt của Lăng Độ Vũ, không thấy sợi đỏ, trong lòng kỳ lạ.
Lăng Độ Vũ vỗ vỗ vào vai nàng, nói: “Chân còn đau không?”.
Ngải Dung Tiên cúi thấp mặt, nhẹ giọng nói: “Còn tạm được! Chỉ là cơ thịt trên vai có chút đau nhức”. Tiếp đó ngẩng mặt lên nói: “Em biết lần này ngài đi Hắc Yêu Lâm là tìm một lô vũ khí bị mất, nhưng hôm đó trên máy bay em lại thấy ngài xem sách về tam giác Bách Mộ Đạt, hai điều này có liên quan gì đến nhau?”.
Nhìn đôi mắt sáng lên vẻ tò mò của Ngải Dung Tiên, Lăng Độ Vũ kéo ngồi xuống cạnh mình, thảo nguyên trải dài ra bốn phía, phía đằng xa có một bầy chim nhạn lướt qua trên mặt đất, không khí của buổi sáng sớm làm cho tinh thần con người phấn chấn.
Lăng Độ Vũ nghĩ một lúc, đáp: “Em đã nghe qua quan niệm triết học về sự vô hạn của mặt phẳng và sự vô hạn của lập thể chưa?”.
Ngải Dung Tiên ngây ngô lắc đầu.
Lăng Độ Vũ nói: “Quan niệm Sự vô hạn của mặt phẳng rất dễ hiểu, đó là chỉ trong vũ trụ của chúng ta, không có khởi đầu, cũng không có điểm kết; không có giới hạn, cũng không có tận cùng, bất luận là trên không gian đều là không có bắt đầu và kết thúc”.
Ngải Dung Tiên gật đầu biểu thị đã hiểu, trên thực tế mỗi lần trên máy bay nàng nhìn ra bầu trời vô tận, cái cảm giác “vô hạn” đó đều mãnh liệt xuất hiện trong tim.
Mặt trời của chúng ta, chỉ là một hằng tinh trong hàng trăm ngàn hằng tinh khác trong hệ ngân hà, mà hệ ngân hà chỉ là một tinh hệ trong hàng ngàn tinh hệ có thể
thăm dò được. Sự to lớn của vũ trụ không chỉ nằm ngoài khả năng có thể thăm dò của chúng ta, mà cũng nằm ngoài khả năng tưởng tưởng của chúng ta, kiến thức đối với vũ trụ của chúng ta giống như một con đom đóm trên một thảo nguyên rộng lớn vô tận, ngoài ánh sáng yếu ớt có hạn, đều là bóng tối của sự vô tri.
“Sự giới hạn của mặt phẳng” đã làm cho con người bó tay, hữu tâm vô lực; cái gì mới là “sự vô hạn của lập thể”?
Lăng Độ Vũ nói: “Vũ trụ của chúng ta, là một đơn nguyên vô hạn, trên hoặc dưới cái đơn nguyên này, hoặc với một loại hình thức nào, tồn tại vô số các đơn nguyên vô hạn khác, đó gọi là “sự vô hạn của lập thể”. Giả thuyết vũ trụ mà chúng ta đang ở chỉ là một tầng lớp, vẫn còn những tầng lớp vô hạn khác, hoàn toàn ngoài sự hiểu biết chúng ta”.
Ngải Dung Tiên chau mày, biểu thị nàng bị cái quan niệm trừu tượng này làm cho mơ hồ.
Lăng Độ Vũ tiếp tục giải thích nói: “Cũng giống như nói, cùng với không gian vũ trụ của chúng ta còn tồn tại những không gian vũ trụ vô cùng vô tận khác, bọn chúng mỗi một cái đều có kết cấu và vật chất không giống nhau, dưới tình hình bình thường thì không có khả năng xuyên qua được, giống như những căn thạch thất bị phong bế kín đáo, tuy rằng ở ngay bên cạnh nhau, nhưng lại không có con đường nào có thể thông đến nhau.
Ngải Dung Tiên về mặt lý tính có thể chấp nhận cách nói này, nhưng lại rất khó có thể đem cái ý niệm này với hiện thực trước mặt liên hệ lại với nhau, phản đối nói:
“Đây hoàn toàn là một lý luận phù phiếm, có thể cái vũ trụ này đã là tất cả, không có tồn tại một không gian khác, ít nhất là khoa học hiện giờ cho rằng như vậy”.
Lăng Độ Vũ cười nói: “Đúng vậy, cho đến năm một chín một sáu, mọi người cũng cho rằng như vậy. Nhưng năm đó Ái Nhân Tư Thản đề ra định luật tương đối, làm cho sự nhận biết đối với vũ trụ tiến vào một kỷ nguyên mới, đến năm một chín sáu ba, một ý niệm mới ra đời, đó đại biểu cho một hiện tượng cuồng bạo nhất, cực đoan nhất trong vũ trụ, chúng ta đặt cho nó một cái tên đơn giản nhất, bình thường nhất, yên tĩnh nhất, đó chính là lỗ đen“.
Nhìn dáng vẻ tập trung chăm chú của Ngải Dung Tiên, Lăng Độ Vũ cười lên, Ngải Dung Tiên không chịu được nói: “Xin ngài đừng có bán hòm nữa, mau nói đi”.
Lăng Độ Vũ thong thả phân tích nói: “Muốn biết cái gì là lỗ đen, trước tiên phải nói một chút về vận mệnh của hằng tinh. Mặt trời của chúng ta chính là một hằng tinh loại vừa, có thể phát sáng và nhiệt”. Ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đầu tiên chúng ta so sánh sự phân biệt chủ yếu của hành tinh trong hệ mặt trời với mặt trời: đó là thể tích của chúng. Mười một trái đất xếp liền nhau mới bằng đầu này tới đầu kia của Mộc tinh, nhưng Mộc tinh là hành tinh lớn nhất trong hệ mặt trời, lại cần phải cần mười Mộc Tinh xếp lại cạnh nhau mới bằng chiều rộng của Mặt Trời. Bởi vì mật độ của Mộc tinh so với Trái Đất nhỏ hơn nhiều lên trọng lượng mới bằng ba trăm mười sáu phẩy bốn lần trái đất, mà trọng lượng của Mặt Trời lại bằng một nghìn không trăm bốn mươi sáu lần của Mộc Tinh. Sự phân biệt lớn nhỏ này là phân biệt quyết định giữa Hành Tinh và Hằng Tinh.
Ngải Dung Tiên kỳ dị hỏi: “Lớn và nhỏ tại sao lại sinh ra sự phân biệt?”.
Lăng Độ Vũ nói: “Vật thể càng lớn, nó sinh ra lực hấp dẫn càng lớn. Tại hành tinh có thể tích nhỏ như trái đất, lực kéo hướng vào trong tuy rằng tạo ra sức nén của nguyên tử, nhưng sức mạnh đó lại rất yếu, bản thân vật chất cũng sản sinh ra lực điện từ, có thể
làm cho sức nén của lực hút vào trong triệt tiêu, giữ cho trái đất ở trong trạng thái cân bằng và ổn định. Nhưng trên mặt trời có thể tích lớn như vậy, lực kéo hướng vào trong lại rất lớn, lực lượng đối kháng sức nén của nguyên tử lại không đủ để triệt tiêu sức nén, cho nên nguyên tử bị nén, dẫn đến phản ứng nổ hạt nguyên tử, do đó trở thành một Hằng Tinh, cũng là Mặt Trời của chúng ta, từ đó sản sinh ra ánh sáng và nhiệt”.
Nói đến đây, Lăng Độ Vũ đứng thẳng người dậy.
Ngải Dung Tiên gấp gáp nói: “Ngài không nói hết về lỗ đen, em sẽ không đi”.
Lăng Độ Vũ cười nói: “Đã sáu rưỡi rồi, chúng ta nhất định phải lên đường, trên thảo nguyên này hoàn toàn không có chỗ ẩn náu, kẻ địch chỉ cần phái ra trực thăng, thì có thể dễ dàng bắt sống chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải sớm tiến nhập vào rừng, bọn chúng muốn tìm chúng ta sẽ khó hơn nhiều”.
Ngải Dung Tiên biết anh nói có lý, đứng lên yêu cầu nói: “Vậy thì vừa đi, vừa nói, được không?” Tính tò mò của cô gái này quả là kinh người.
Bất luận như thế nào, tính tò mò là nguồn động lực tiến bộ của nhân loại.
Hai người tiến về phía trước trên thảo nguyên.
Lăng Độ Vũ vừa đi vừa nói: “Cho nên giống như hành tinh của chúng ta, trên căn bản là trạng thái là cân bằng và ổn định: lực hướng của lực kéo vào và lực đẩy của lực điện từ là một loại cân bằng vĩnh viễn. Cho nên nếu như không có sự tác động của ngoại lực, nó sẽ giữ nguyên trạng thái đó, kết cấu vật lý đó cho đến vĩnh viễn”.
Ngải Dung Tiên vừa đi, vừa nuốt lấy những lời nói của Lăng Độ Vũ, vũ trụ kỳ diệu đến rung động lòng người.
Lăng Độ Vũ chỉnh lý lại những tư tưởng trong đầu, tiếp tục nói: “Hằng Tinh cũng ở trong một loại trạng thái cân bằng, nhưng đó là một loại trạng thái cân bằng động thái, bởi vì để giữ cân bằng, bên trong không ngừng biến hóa, mỗi một giây mặt trời đem sáu trăm triệu cân hydro chuyển đổi thành năm trăm triệu chín trăm mười tám cân hêli. Tốc độ tiêu hao này tuy rằng khó có thể tưởng tưởng được, nhưng hydro đã bị cái lò đốt Mặt trời này tiêu hao trong năm triệu năm, theo tính toán của các nhà khoa học, vẫn có thể
tiếp tục cháy thêm năm triệu năm đến tám triệu năm. Vậy sau đó sẽ xuất hiện tình hình gì?
“Lúc đó sẽ có vài khả năng: nó sẽ qua giai đoạn hồng cự tinh, bạch ải tinh, thối hóa thành hắc đoản tinh, một kiểu chết đi của vật thể lớn, một loại dùng hết nhiên liệu, một vật thể không thể phát ra ánh sáng và nhiệt hoặc thành một trung tử tinh có sức nén cao.
“Khi Hằng Tinh bị nén lại, khối lượng lại gấp ba phẩy hai mặt trời, sự nén lại của nó không chỉ dừng lại ở giai đoạn bạch ải tinh, hắc ải tinh, hay trung tử tinh, mà nó tiếp tục bị nén xuống, cuối cùng khi sức nén và thể tích bằng không, nó vẫn không dừng lại, cái sức mạnh nén đó, sẽ không ngừng nghỉ tiếp tục tiến hành, bất kỳ vật thể, bao gồm cả ánh sáng, khi mà rơi vào trên thiên thể bị nén như vậy, nó sẽ không còn cơ hội để
thoát ra. Trong không gian rộng lớn vô biên của vũ trụ, loại thiên thể này tạo thành một cái động sâu không thấy đáy”.
Ngải Dung Tiên hít vào một hơi lạnh, tuy rằng hơi nóng của mặt trời như đốt, trải khắp thảo nguyên, nàng vẫn cảm giác lạnh lẽo, hỏi: “Vậy các nhà khoa học đã phát hiện ra lỗ đen chưa?”.
Lăng Độ Vũ nói: “Lỗ đen là không nhìn thấy được, chỉ có thể dựa vào các biện pháp thăm dò vũ trụ, phát hiện ở khu 3 của chòm sao Bán Nhân Mã và khu 1 của chòm sao Vũ Tiên đều có khả năng tồn tại lỗ sâu kỳ dị này. Nó giống như một tên hung thủ gϊếŧ người, không có bất kỳ người nào có thể thấy nó hành hung, nhưng có thể thông qua các chứng cứ hoàn cảnh khách quan mà đem nó ra trước pháp luật, sự tồn tại của lỗ đen cũng như vậy”.
Ngải Dung Tiên nói: “Lỗ đen và sự vô hạn của lập thể mà ngài nói có liên quan gì đến nhau? Với Bách Mộ Đạt có liên quan gì đến nhau? Càng không nói đến mục đích Hắc Yêu Lâm của chúng ta?”.
Nhìn khuôn mặt hưng phấn đến tỏa sáng của nàng, Lăng Độ Vũ cười nói: “Nếu như lỗ đen được gọi là một cái “lỗ”, vậy thì sau cái lỗ đó là vật gì?”.
Ngải Dung Tiên kinh ngạc, đột nhiên vui mừng kêu lên nói: “Em hiểu rồi, đó chính là thông đến một tầng lớp khác, một đường thông đến vũ trụ khác”.
Lăng Độ Vũ chỉnh sắc mặt nói: “Ý nghĩ của tôi rất đơn giản, khi mà vũ trụ này sản sinh ra một luồng sức mạnh vô cùng vô tận, thì có thể có đủ năng lượng, xuyên qua đi đến một vũ trụ khác. Sức nén không ngừng của Hằng Tinh chính là cung cấp cái điều kiện mà con người không có được.
Ngải Dung Tiên tâm tư bay cao, rong ruổi nghĩ về lỗ đen hình thành miệng lỗ thông đến một vũ trụ khác.
Lăng Độ Vũ nói: “Trung Quốc của chúng tôi hàng nghìn năm nay tồn tại một lý luận, gọi là “vật vật nhất thái cực”, cũng là nói, lớn nhất là thái cực, nhỏ nhất là thái cực, mọi việc không có lớn nhỏ, nguyên lý và tính vật giống nhau, ví dụ âm dương, có chính tất nhiên phải có phản, có âm tất nhiên phải có dương, người phân âm dương, điện phân âm dương, đến phân tử cũng có chính phụ, cho nên có chính vũ trụ, tự nhiên cũng tất nhiên phải có phản vũ trụ. Trên tầng lớn, chín đại hành tinh quay quanh mặt trời, cả hệ ngân hà cũng đang chuyển động. Trên tầng nhỏ, điện tử cũng chuyển động quanh hạt nguyên tử, từ đó mà kết luận, vũ trụ có lỗ đen to lớn, trên mặt đất hoặc trong phân tử nguyên tử cũng có lỗ đen nhỏ, thậm chí trong đại dương tâm linh của nhân loại, cũng có sự tồn tại của lỗ đen”. Tiếp đó trên mặt xuất hiện thần sắc ưu tư, nói: “Vấn đề là có hay không có đủ cái sức mạnh vô cùng vô tận đó, hình thành một cửa ngõ thông đến một vũ trụ khác”.
Ngải Dung Tiên nói: “Nói như vậy, tất nhiên sẽ phải có lỗ trắng”.
Lăng Độ Vũ tán thành nói: “Đó sẽ là lối ra của một vũ trụ khác. Tôi bình thường vẫn nghĩ, giống như hiện tượng kỳ dị ở Bách Mộ Đạt, có phải trái đất đột nhiên phát ra một lực lượng như vậy, xuyên qua vách ngăn giữa vũ trụ với vũ trụ”. Tiếp đó lại phiền muộn nói: “Trái đất chỗ nào mới có thể phát ra luồng lực lượng vô cùng vô tận như vậy?”.
Ngải Dung Tiên thuận miệng đáp: “Sức mạnh của sinh mệnh không phải là vô cùng vô tận sao?”.
Lăng Độ Vũ chấn động dừng bước, hai mắt phát tia nhìn chớp nhoáng, nhìn vào Ngải Dung Tiên, Ngải Dung Tiên biết lúc này anh nhìn mà lại như không nhìn, trong lòng cảm thấy run sợ, phản kháng nói: “Đừng có nhìn em như vậy”.
Lăng Độ Vũ thu lại ánh mắt, nhưng trong lòng vẫn bị câu nói của Ngải Dung Tiên làm cho rung động.
Điều đó thật đúng, điểm không giống nhau lớn nhất của trái đất và các hành tinh khác trong hệ mặt trời đó là sự tồn tại của sinh mệnh, tuy rằng sinh mệnh nhỏ bé, nhưng lại không ngừng vươn ra, một loại hình thức sinh mệnh mất đi, thì lại tiến hóa thành một loại hình thức sinh mệnh khác, đây không phải là lực lượng vô cùng vô tận sao?
Sinh mệnh cuối cùng là cái gì?
Hoàng hôn hôm đó, hai người cuối cùng đã tiến vào khu ven rừng sâu nguyên thủy, cây cối bắt đầu rậm rạp lên, trong đó có cây “Đức Lạp Sắc Lạp”, cao hơn bốn mươi thước, thân cây thẳng, vỏ cây màu trắng, lá cây hình dạng giống lưỡi kiếm. Lăng Độ Vũ đặc biệt lưu ý đến nó, bởi vì nó được gọi là cây “chặt không chết”, có sức sống mãnh liệt nhất, cho dù có bị chặt đổ rồi, rễ cây của nó vẫn tiếp tục mọc lại. Nếu như chặt thân cây thành những thanh nhỏ, để đấy ba đến năm tháng sau, rồi vùi nó vào trong đất hoặc cắm vào trong nước, chỉ cần hơn mười ngày là những mầm non lại lên từ đầu thanh gỗ nhú ra.
Lực lượng sinh mệnh làm người ta kinh dị, nói ra sinh mệnh của con người bất luận là về thời gian hay duy trì so với thực vật thì yếu ớt hơn nhiều.
Tại sao cùng là sinh mệnh lại có sự phân biệt này?
Sinh mệnh của con người, và sinh mệnh của thực vật có gì không giống nhau?
Vấn đề này không ngừng làm Lăng Độ Vũ ưu tư, câu nói của Ngải Dung Tiên làm cho tư tưởng của Lăng Độ Vũ mở ra một đất trời rộng lớn khác.
Trên đường Lăng Độ Vũ bắn được hai con vịt rừng, Ngải Dung Tiên phụ trách nướng thịt, Lăng Độ Vũ tiến vào phía sâu rừng, không biết làm gì nữa.
Được một lúc thì Lăng Độ Vũ quay lại, trên tay là một đống lá cây dầy, không biết là loại thực vật gì.
Lăng Độ Vũ lấy từ trong hành trang ra một cái chậu sắt, dừng lực chà lá cây, lá cây dưới dự chà nát, tiết ra một loại nhựa dịch màu trắng sữa, đầy một nửa non chậu sắt, hướng về Ngải Dung Tiên nói: “Tiểu thư, xin cởi tất ra”.
Ngải Dung Tiên ngây người một lúc, đôi giầy quân đội và đôi tất dài này là vật phẩm mà Lăng Độ Vũ bắt nàng phải mặc vào, theo như anh nói là có thể tránh được sự xâm hại của rắn và trùng độc, nghe vậy liền cởi ra, kỳ quái hỏi: “Làm gì vậy?”.
Lăng Độ Vũ chỉ vào bàn chân nhỏ nhắn vừa hồng vừa sưng lên của nàng, nói:
“Chất nhựa dịch này có tác dụng làm thư giãn gân cốt lại có tác dụng trừ sưng và đau, là vị cứu tinh trước mắt của em”. Vừa lấy chất dịch nhựa bôi lên bàn chân của nàng, vừa giúp nàng xoa bóp bàn chân nhỏ.
Một cảm giác mát lạnh vào tận xương, theo sự xoa bóp của Lăng Độ Vũ từ từ truyền vào những dây thần kinh tê liệt của đôi chân. Ngải Dung Tiên dễ chịu duỗi người ra, nói: “Xin ngài hãy giúp em hái thêm một đống lá này, em nguyện trả bất cứ giá nào, có thể vác chúng trên lưng đi đến tận cùng của vũ trụ, thậm chí thông qua cả lỗ đen, đi đến một thế giới khác. Ồ! Tên của chúng là gì?”.
Lăng Độ Vũ nói: “A Đạt Lý Tư, có nghĩa là thần của những người mệt mỏi, đây là cái tên mà người Tỉ Cách Mễ dành cho nó”.
Ngải Dung Tiên ngẫm nghĩ trong lòng, thật là một cái tên đẹp đẽ, đột nhiên phát hiện Lăng Độ Vũ chau mày, suy ngẫm khổ sở, bắt đầu từ lúc sáng nay đề cập đến lỗ đen, anh vẫn luôn giữ bộ mặt này.
Ngải Dung Tiên thở nhẹ một tiếng, nói: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”.
Lăng Độ Vũ im lặng không nói, được một lúc mới lên tiếng: “Tôi đang nghĩ về một vấn đề tồn tại hàng ngàn năm nay, đó là làm thế nào để siêu thoát khỏi sinh lão bệnh tử, thành tiên thành phật, theo tông giáo của tây phương mà nói, đó là có thể tiến vào thiên đường”.
“Những lời nói hôm nay của em làm lay động tư tưởng của tôi rất lớn. Bất luận là trước đến nay, trong hay ngoài, mỗi một tôn giáo, từ những việc thiện hàng ngày, tín ngưỡng ngoan đạo đến khổ hành, suy tưởng, tu luyện, đều cường điệu không ngừng đem sức mạnh tinh thần nâng cao, đây biểu hiện rằng sức mạnh tinh thần có thể trong một sát na nào đó có thể vượt qua giới hạn của vũ trụ với vũ trụ, có thể làm cho con người dưới một hình thức nào đó, tiến vào một số vũ trụ khác, đây chính là đắc đạo của đạo gia, thành phật của phật gia, thăng thiên của cơ đốc giáo”.
“Hơn nữa còn một điểm đặc biệt nhất, bất loại là loại tông giáo nào, đại đa số đều cấm dục, trên thế giới này còn có vật gì so với năng lực giới tính càng đại biểu cho sức mạnh của sinh mệnh. Trên phương diện này đạo gia càng dễ hiểu, con đường thành tiên thành đạo, chính là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hóa hư, luyện hư hợp đạo, dùng thuật ngữ hiện đại mà nói đó là chuyển đổi sức mạnh của tính thành sức mạnh của tinh thần, cũng như nói, phương pháp duy nhất để con người tiến vào một không gian khác đó là lợi dụng sức mạnh vô cùng vô tận của sinh mệnh, mở ra một lỗ đen của con người, thoát khỏi cái không gian hiện tại. Cho nên tuy rằng trong lịch sử có ghi lại vô số người ban ngày bay lên, có người thành tiên thành phật, nhưng lại không có người qua lại nói cho ta biết họ đã thành công rồi. Bởi vì họ đã đến một tầng lớp vũ trụ khác”.
Ngải Dung Tiên há hốc, không biết trả lời anh như thế nào.
Lăng Độ Vũ tiếp tục nói: “Mật tông Tây Tạng có nói điền phụ song tu, thực ra là một hình thức tu luyện và phát huy lực lượng của sinh mệnh khác, lực lượng của tính dục, tính mệnh song tu mà đạo gia của Trung Quốc nói chính là lực lượng của tính dục và lực lượng tinh thần kết hợp”.
Lực lượng của tính dục có thể tạo ra sinh mệnh mới, cũng có thể làm cho con người siêu thoát khỏi giới hạn của vũ trụ.
Một mùi cháy khét truyền đến hai người đang say chìm trong câu đố của sinh mệnh, Ngải Dung Tiên bật cả người lên, kêu một tiếng thảm thiết nói: “Hỏng rồi!” Tiếp đó xem xét lại con vịt bị nướng cháy sém.
Ngày thứ hai, sau khi đi được hơn ba giờ, rừng cây bắt đầu rậm lại, nhiều lúc phải dùng dao để mở đường, làm cho tốc độ của bọn họ chậm lại. Cây rừng che bầu trời, ánh sáng mặt trời từ trên chiếu xuống xuyên qua đỉnh rừng lúc có lúc không, thật là giống như trong mộng.
Hai người vừa đi, Lăng Độ Vũ vừa giới thiệu cho nàng các loại thực vật đặc biệt, như cây “hoa bắt tay” kỳ quái, khi sờ vào đóa hoa, các cánh hoa khép lại, “bắt” lấy tay bạn; ngoài ra còn có loại hoa cúc mà tê giác ăn vào cũng phải ngủ; “cỏ say” có thể từ trong trong những cánh hoa tiết ra một chất dịch thơm, có thể làm con người như bị say rượu; có loại hoa “Cáp Tư Minh Tư” bình thường hướng về phía mặt trời, nhưng mà tại vì là xích đạo phía nam, mặt trời lại từ phía bắc chiếu vào nó, cho nên loại hoa này luôn hướng về phía bắc, đều làm cho Ngải Dung Tiên đại khai nhãn giới, quên đi sự mệt nhọc của đôi chân.
Lúc hoàng hôn, bọn họ lập trại ở mảnh đất trống trong rừng.
Khuôn mặt của Ngải Dung Tiên có sắc trắng, lặng lẽ lập trại qua đêm.
Ngải Dung Tiên nhân cơ hội, dịu dàng hỏi: “Ngài thấy không khỏe sao?”.
Lăng Độ Vũ lắc đầu nói: “Không! Tôi không sao”.
Ngải Dung Tiên nói: “Không! Ngài nhất định có tâm sự, có phải là em đã đắc tội với ngài?”.
Lăng Độ Vũ kéo bàn tay mềm mại của nàng lên, an ủi nói: “Không cần đa tâm, vấn đề không phải là tại em, tôi có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, đó là từ lúc tiến vào khu rừng nguyên thủy này, mỗi giây mỗi khắc đầu bị giám thị dưới một hình thức nào đó, làm cho tôi thấy ưu lo”.
Khuôn mặt đẹp của Ngải Dung Tiên chuyển trắng, ngây ngô nói: “Vậy phải làm thế nào, có phải là tộc săn đầu người không?”.
Lăng Độ Vũ cười nhạt nói: “Không phải! Không có người nào có thể giám sát tôi mà lại không bị tôi cảm giác được”. Tiếp đó đưa mắt nhìn bốn phía, được một lúc mới nói: “Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, sự giám sát đó đến từ mỗi gốc cây, mỗi một bông hoa, một một ngọn cỏ. Tôi cũng không thể dùng ánh mắt trước đây mà nhìn bọn chúng nữa, kỳ lạ! Tại sao trước đây trong rừng rậm tôi lại không có cảm giác này, giờ đây cảm giác đó lại là thực tại và mãnh liệt”.
Ngải Dung Tiên rét run lên, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là tinh linh của cây rừng, ẩn trong thực vật giám sát bọn ta?”.
Lăng Độ Vũ không muốn làm Ngải Dung Tiên quá kinh sợ, chuyển đề tài nói: “Sau trưa mai chúng ta có thể đến chi lưu của sông Cương Quả, bắt đầu tiến hành cuộc hành trình thám hiểm”.
Ngải Dung Tiên hoan hô nói: “Sông Cương Quả! Em có thể tắm rửa không?” Nàng là một người rất dễ dàng vui vẻ.
Lăng Độ Vũ cự tuyệt nói: “Không thể được!”.
Ngải Dung Tiên thất vọng nhìn anh, nàng đã bốn ngày nay chưa tắm rửa, mấy ngày này phải di chuyển dưới cái nắng nóng, mồ hôi không ngừng chảy ra.
Lăng Độ Vũ trên mặt hiện lên nét cười cợt nói: “Khỏa thân tắm thì được”.
Ngải Dung Tiên thở một hơi nhẹ nhõm nói: “Em không sợ ngài nhìn, chỉ là mong Lăng tiên sinh tuân thủ hiệp ước, mắt nhìn mà tay không động”. Lăng Độ Vũ bực mình, nhưng vì anh là một người coi trọng lời hứa, cho nên chỉ có thể từ góc độ khác giành lại lợi thế, nói: “Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào khu rừng nguyên thủy, độc xà, độc trùng, mãnh thú có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, thậm chí cả trong nước cũng tồn tại nhiều vi sinh vật có hại với cơ thể con người, em nhất định phải tuân theo những chỉ thị, dấu hiệu, thậm chí ánh mắt của tôi. Bằng không các loại bệnh tật, như bệnh ti trùng, bệnh ngoài da, sốt vàng da, sưng tuyến giáp trạng, xích lị, trụ đức trùng bệnh, tràn dịch não... bất kỳ loại nào cũng có thể làm em không thể chịu được”. Anh nói một hơi các loại bệnh lưu hành nhất ở Châu Phi, làm cho Ngải Dung Tiên sợ đến há hốc miệng.
Ngải Dung Tiên đảo mắt vài vòng, cuối cùng tỉnh ngộ thì ra anh có ý không tốt, tươi tắn nói: “Xin tuân theo thánh chỉ, ngài kêu em cởi y phục, em tự nhiên là không dám mặc, như thế được chưa?” Để đối phó với Lăng Độ Vũ thì sắc đẹp của nàng chính là vũ khí hiệu quả nhất.
Lăng Độ Vũ khí tức xông lên mắt, nói: “Rất tốt! Rất tốt! Nếu như em làm được như vậy, thì cơ hội sống sót có thể đạt được mười phần trăm”.
Ngải Dung Tiên kêu lên một tiếng, tiếp đó khuôn mặt biến sắc, nhìn vẻ đắc ý của Lăng Độ Vũ, mới tỉnh ngộ lại bị anh trêu chọc lần nữa, tiếp đó kêu lên không ngừng.
Quan hệ của hai người càng lúc càng hòa hợp.
Buổi chiều ba giờ ngày hôm sau, bọn họ đến được bên cạnh chi lưu sông Cương Quả, mặt hồ tuy rộng hơn hai mươi thước, nhưng nước lại chảy rất ổn định và trong lành, tồn tại dưới cái nóng của khu rừng, hai người cảm thấy thích thú.
Lăng Độ Vũ chọn cho nàng một con suối nhỏ cạnh đấy, để người đẹp tắm rửa ở đó, bản thân lại đi chặt cây, kiến tạo bè gỗ. Đây là biện pháp tốt nhất để tiến về Hắc Yêu Lâm. Anh phải tìm thấy vũ khí trước Mã Phi thiếu tướng.
Đang làm việc hăng hái, Ngải Dung Tiên hưng phấn chạy về, kéo tay anh, kêu lên:
“Nhanh đến đây, nhanh đến đây! Em đưa ngài đi xem một cổ tích”.
Lăng Độ Vũ bị nàng kéo theo, xuyên qua rừng cây, chân đạp lên những thực vật hoang dã chằng chịt, thân cao đến gối, khuôn mặt và mái tóc của Ngải Dung Tiên vẫn còn lưu lại những giọt nước sau khi tắm, toàn thân toát ra mùi thơm, Lăng Độ Vũ nghĩ thầm: “Xem ra mình cũng phải khỏa thân tắm cái”.
Ngải Dung Tiên lôi anh đến trước một viên đá lớn, dừng lại, chỉ vào một mặt đá trơn bằng nói: “Xem!”.
Màu sắc trên đá loang lổ, xen ra không giống như những hình vẽ có quy tắc, nhìn kỹ lại thì là một đám người thổ dân cầm mâu đang vây công một con mãnh hổ.
Ngải Dung Tiên nói: “Đây có thể là những bức vẽ về thời đại đồ đá”.
Lăng Độ Vũ quan sát kỹ lưỡng, lại đưa tay ra cạo một chút nguyên liệu màu đưa vào miệng nếm thử, lắc đầu nói: “Tôi lại có cách nhìn khác, tuổi của “cái di tích lịch sử”
tuyệt đối không quá ba hôm, nguyên liệu màu sắc vẫn còn chưa khô hẳn”. Sắc mặt trầm hẳn lại, nói: “Chúng ta có một chút phiền phức, đây có thể là tiêu ký của người A Nhĩ Ma, tự xưng là “Kẻ cướp của rừng rậm”, bọn chúng là một chi của người Tỉ Cách Mễ, ngàn năm nay lấy rừng rậm làm nhà, lấy việc cướp bóc của những thổ dân quanh đây làm kế sinh nhai, sau khi đánh cướp xong liền trốn vào Hắc Yêu Lâm, chính phủ cũng không có biện pháp gì đối với chúng, bắt đầu từ giờ phút này, chúng ta phải tăng cường cẩn thận”.
Ngải Dung Tiên đang từ trên đỉnh cao hạnh phúc trong chốc lát rơi xuống vực sâu sợ hãi, yếu ớt nói: “Tại sao ngài với nơi này lại biết nhiều như vậy?”.
Lăng Độ Vũ kéo nàng đi về phía trại, nói: “Kiếp trước tôi là vu vương ở đây”.
Ngải Dung Tiên rét run lên, tay chân lạnh ngắt, cũng không biết là do chui vào phạm vi thế lực của tộc A Nhĩ Ma hung ác, hay là do lời nói của của Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ làm việc suốt đêm, hoàng hôn ngày thứ hai cuối cùng cũng hoàn thành được bè gỗ, anh làm một cái khoang thuyền đơn giản ở đuôi bè, lợi dụng những cây gỗ thừa, từ hai bên bè gỗ cắm nghiêng bốn mươi năm độ vào giữa, tạo thành một khoang thuyền hình tam giác. Bè gỗ được buộc bằng sợi nilon do Lăng Độ Vũ mang theo.
Lăng Độ Vũ đưa bè gỗ xuống dưới sông, theo anh nói phải để cho bè gỗ quen với nước sông.
Một đêm trôi qua.
Khi ánh sáng đầu tiên ngày thứ hai xuất hiện, Lăng Ngải hai người bắt đầu lên đường.
Sau khi cắt dây buộc, bè gỗ thuận theo dòng nước trôi, hướng về phía sâu vô tận của rừng rậm, giống như xuyên qua một cái động được tạo thành bởi những cây rừng, cây rừng hai bên cao như chọc vào mây, bầu trời chỉ chừa lại như một lỗ hổng, thực vật nguyên thủy đủ mọi hình dạng kỳ lạ, các bụi dây leo rũ xuống, mọc đầy các loại thực vật không biết tên.
Vượn mắt kính nhảy nhót trong khu rừng, có con con chạy nhảy bám theo bè gỗ.
Lá cây của những cành cây khô rơi xuống mặt sông, có lúc thấy những con cá sấu nổi lên chìm xuống. Bọn họ còn nhìn thấy hai con hà mã đang nghịch nước. Có lúc từ trên cây rủ xuống một con rắn lớn màu sắc loang lổ, gần như chạm vào mặt của Ngải Dung Tiên làm cho nàng sợ ngã xuống bè gỗ, rất lâu không nói ra lời.
Lăng Độ Vũ vận dụng khéo léo cây chống dài hơn mười thước, làm cho bè gỗ ở giữa dòng sông mà trôi đi.
Đây là mảnh đất kỳ diệu của đại tự nhiên.
Mặt sông lúc rộng lúc hẹp, khúc khủyu vô cùng, chảy hướng vào trong khu rừng nguyên thủy. Mặt nước phẳng lặng như gương, bè gỗ như đi ngàn dặm.
Bè gỗ trôi được năm giờ, Lăng Độ Vũ dừng bè tại một khúc cong của con sông, thần sắc dị thường.
Ngải Dung Tiên và anh tiếp xúc đã nhiều ngày, vẫn chưa từng thấy biểu hiện của anh trầm trọng như bây giờ, trong lòng thấy không ổn.
Lăng Độ Vũ buộc bè vào một gốc cây lớn cạnh bờ, kéo Ngải Dung Tiên lên bờ.
Ngải Dung Tiên nhẹ giọng nói: “Việc gì vậy?”.
Lăng Độ Vũ nói: “Người A Nhĩ Ma đã phát hiện ra chúng ta”.
Ngải Dung Tiên toàn thân chấn động, thần tình sợ hãi.
Lăng Độ Vũ ngửa đầu nhìn lên nóc rừng rậm rạp che kín mặt đất, nói: “Em có nghe thấy âm thanh sắc nhọn đó không? Đó là âm thanh tiếng sáo ra do người A Nhĩ Ma thổi lá cây, đây là phương thức thông tin của bọn họ, chỉ có một kiểu, không có phân biệt”.
Ngải Dung Tiên nghiêng tai nghe ngóng, vừa vặn nghe được một tiếng sáo dài dằng dặc lẫn lộn trọng tiếng gió, nếu không để ý thì khó mà phát hiện ra được, kinh hãi nói: “Bọn chúng sẽ đối phó với chúng ta như thế nào?”.
Lăng Độ Vũ nói: “Chúng mới phát hiện ra ta, vẫn chưa làm gì được chúng ta.
Chiến lược của bọn chúng thường là lên kế sách trước rồi mới tấn công cho nên bây giờ chỉ là chiêu tụ chiến sĩ, chuẩn bị phục kích chúng ta phía trước đường. Bọn chúng sẽ không một chút lưu tình gϊếŧ tôi, nhưng còn em? Bọn chúng sẽ bắt sống em”.
Khuôn mặt Ngải Dung Tiên không còn chút khí sắc, không nhịn được hỏi: “Bắt sống em để làm gì...”. lời nói còn chưa dứt, đáp án đã hiện ra trong óc, nhất thời ôm chặt lấy Lăng Độ Vũ, nàng đã nghĩ đến việc mà làm cho người phụ nữ kinh sợ nhất.
Lăng Độ Vũ mở rộng đôi tay mạnh mẽ, ôm nàng vào lòng, da thịt mềm mại ấm áp, Lăng Độ Vũ cười nói: “Không phải sợ, em giỏi nhất là cùng với kẻ xấu lập hiệp ước
không được xâm phạm, đến lúc đó cứ theo cách đó mà làm là được”.
Ngải Dung Tiên gần như khóc lên, kẻ mà mình đang ôm cũng là một người kẻ không tốt, bằng không tại sao lại có oán báo oán, có thù báo thù như vậy.
Lăng Độ Vũ chuyển đổi ngữ khí nói: “Đáng tiếc bọn chúng gặp phải bá chủ rừng rậm, so với chúng còn thâm độc hơn gấp trăm ngàn lần như tôi, làm sao có thể để chúng mang đi thiên nga bên cạnh tôi chứ”.
Ngải Dung Tiên không thể trách anh nói móc, hỏi gấp: “Có biện pháp gì đối phó bọn chúng?”.
Lăng Độ Vũ ngạo nghễ nói: “Tôi có ba pháp bảo chí tôn: một là anh bạn gϊếŧ người trên tay tôi”. Vỗ lên khẩu súng trường tự động đeo nghiêng trên lưng, tiếp tục nói: “Ngoài ra còn thừa bảy trái bạo vũ đạn. Thứ ba, chính là kính hồng ngoại”.
Ngải Dung Tiên kỳ dì nói: “Bảo bối thứ nhất và thứ hai em biết, nhưng mà kính hồng ngoại có tác dụng gì? Chẳng lẽ... A! Em hiểu rồi!”.
Lăng Độ Vũ khen ngợi nói: “Em thật thông minh, kế hoạch đó gọi là chạy trốn đêm tối“.
Mặt trăng cong trên cao, trong đêm tối chiếu sáng khắp nơi.
Những động vật về đêm, bắt đầu cuộc sống của chúng.
Những âm thanh kỳ quái tràn đầy khu rừng nguyên thủy đen tối.
Một thế giới thần bí và đáng sợ khác xa so với ban ngày.
Lăng Độ Vũ và Ngải Dung Tiên mặc áo chống đạn lên, trên đầu đội mũ thép.
Bè gỗ trên con sông trong khu rừng tối đen từ từ trôi đi.
Cây cối hai bên bờ kêu lên trong gió, không lâu sau đó truyền lại tiếng động vật chạy trốn, lại thêm tiếng vượn kêu chim hót.
Ngải Dung Tiên ẩn tránh trong khoang, cầu mong sự ban ơn của thần may mắn.
Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần, cây chống trong tay điều động hướng đi của bè gỗ, trong tầm nhìn dưới kính hồng ngoại, trời đất biến thành một màu hồng máu, quỷ dị vô cùng.
Mặt nước phản chiếu ánh sáng yếu ớt, bè gỗ rẽ nước, phá tan những ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, ổn định tiến về phía trước, vài lần đυ.ng phải đá và thực vật trôi nổi trên mặt nước, nhưng không có nguy hiểm gì, tuy rằng có sự giúp đỡ của kính hồng ngoại nhưng cũng không dễ dàng điều khiển như lúc ban ngày.
Ngải Dung Tiên ngồi ở cuối bè gỗ, một ngày dài như một năm. Trái tim đập nhanh, chỉ hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh.
Bè gỗ tiến về bóng tối vô hạn.
Lăng Độ Vũ trầm khí, dụng tâm điều khiển bè gỗ.
Không biết từ lúc nào bè gỗ đã theo dòng nước mà trôi được hai giờ. Lăng Độ Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Một âm thanh từ trong khoang truyền lại.
Lăng Độ Vũ lâm nguy bất loạn, nhẹ giọng hỏi: “Việc gì vậy?”.
Ngải Dung Tiên kinh hoàng nói: “Phía sau cổ em không biết bị cái gì cắn hai cái, rất đau!”.
Lăng Độ Vũ trái tim trầm xuống, hỏi: “Có cảm giác gì?”.
Ngải Dung Tiên gần như khóc nói: “Chỗ bị cắn vừa đau lại vừa tê...”.
Lăng Độ Vũ trong lòng biết không ổn, liền tìm chỗ cong trên sông dừng bè gỗ lại, đi về phía cuối bè gỗ.
Ngải Dung Tiên nhăn mặt lại, thể hiện đang rất đau khổ. Lăng Độ Vũ nắm lấy tay trái nàng, bắt mạch trên cổ tay nàng,
Lăng Độ Vũ đặt miệng lên vết thương, dùng lực hút mạnh, cố gắng hút chất dịch độc ra. Mạch của Ngải Dung Tiên yếu nhẹ, gấp gáp rối loạn, đó là hiện tượng khi trúng độc.
Lăng Độ Vũ lôi từ trong hành trang ra hộp thuốc, lấy ra một mũi kháng sinh tố tiêm cho nàng, vừa an ủi vừa nói: “Đừng có sợ, rất nhanh sẽ không sao”.
Ngải Dung Tiên nhắm chặt hai mắt, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, không ngừng kêu rên, rơi vào trạng thái bán hôn mê. Lăng Độ Vũ than thầm một tiếng, kế hoạch chạy trốn trong đêm này buộc phải bỏ dở. Ngải Dung Tiên có lẽ là bị loại muỗi độc cắn phải.
Anh đã có biện pháp để ứng phó của mình.
Một tay để lên đan điền của Ngải Dung Tiên, một tay đặt vào mi tâm nàng, Lăng Độ Vũ bắt đầu hô hấp dài và nặng, chân khí từ hai tay anh tuôn ra tiến vào trong cơ thể
của Ngải Dung Tiên.
Đó là tinh hoa của sinh mệnh.
Ngải Dung Tiên ngừng run rẩy, cả người cũng yên tĩnh lại.
Lăng Độ Vũ bên tai nàng nói nhỏ: “Ngủ đi! Ngủ đi! Sau khi tỉnh lại mọi thứ đều tốt đẹp”. Anh không ngừng nhắc lại câu nói này, âm thanh nhẹ nhàng, không lâu sau, hai mí mắt của Ngải Dung Tiên khép lại, tiến vào giấc mộng.
Kháng độc tố và chân khí của Lăng Độ Vũ truyền vào người nàng kết hợp với nhau phát huy uy lực kháng độc, lại thêm sự thôi miên của Lăng Độ Vũ làm cho nàng dần dần hồi phục.
Lăng Độ Vũ vô cùng mệt mỏi, ngã nhẹ xuống bè gỗ. Cái cánh dùng chân khí cứu người rất tốn sức. Được một lúc anh cũng tiến vào giấc ngủ.
Khi mà Lăng Độ Vũ mở mắt ra trời đã sáng rõ.
Anh lau mồ hôi lạnh, may mà người A Nhĩ Ma không phát hiện ra bọn họ, bằng không đã bị bắt rồi, thế nhưng tình hình cũng không tốt hơn là bao nhiêu, bọn chúng phát hiện ra vật săn tháo chạy, tất nhiên sẽ giận dữ điên cuồng truy đuổi bọn họ.
Ngải Dung Tiên vẫn đang ngủ.
Lăng Độ Vũ quan sát kỹ càng cơ thịt phía sau cổ nàng, chỗ bị cắn còn một chấm đỏ, vết sưng tấy đã không còn, chắc chắn là không còn nguy hiểm gì nữa.
Ngải Dung Tiên lay động, đôi môi nhỏ lúc đóng lúc mở phát ra một âm thanh yếu ớt.
Lăng Độ Vũ thương tiếc, đặt tai lại sát miệng nàng, nghe thấy nàng đang kêu:
“Nước! Nước!” Lăng Độ Vũ nhanh chóng lấy bình nước giúp nàng uống.
Uống một lúc mấy ngụm nước, Ngải Dung Tiên tỉnh dậy, có chút hoang mang hỏi:
“Đây là chỗ nào?”.
Lăng Độ Vũ mềm giọng nói: “Em cảm giác thế nào?”.
Ngải Dung Tiên ngây người một lúc nói: “Em cảm giác rất mệt, rất yếu ớt”.
Lăng Độ Vũ nói: “Em phải cố gắng lên, nhớ rằng chúng ta vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, tôi cần sự giúp đỡ của em”. Anh cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí của nàng.
Ngải Dung Tiên quả nhiên lấy lại tinh thần, ngồi dậy.
Lăng Độ Vũ đặt vào tay nàng hai trái Bạo Vụ đạn, lại đặt một khẩu súng lục bên cạnh nàng nói: “Em hãy nhớ, bất luận phát sinh việc gì, cũng không được đi ra khỏi ngoài khoang, nếu có địch nhân tiến vào thì em thưởng cho hắn một viên đạn, khi mà tôi kêu ném Bạo Vụ đạn, lập tức bấm nút mở của Bạo Vụ đạn, bây giờ tôi giúp em đeo mặt nạ phòng độc, chỉ cần thêm một giờ nữa, chúng ta vào khu vực giao nhau ngang dọc của thủy đạo, lúc đó bọn chúng sẽ không theo được”.
Ngải Dung Tiên khẩn trương gật đầu, đeo mặt nạ phòng độc lên.
Lăng Độ Vũ lại giúp nàng đeo lên mũ sắt, kẻ địch trước mắt, không thể không như vậy.
Anh cắt đứt dây buộc bè, bè gỗ thuận theo dòng nước mà trôi.
Hai bên trái phải trên lưng Lăng Độ Vũ đều đeo một khẩu súng, một giờ tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất.
Ngải Dung Tiên yếu ớt ngồi tại một góc trong khoang, lưng dựa vào túi hành lý, nàng không dám nhắm mắt lại, nếu không nàng sẽ ngủ mất, nhất định phải giữ trạng thái tỉnh táo, lưu ý chỉ thị của Lăng Độ Vũ để sử dụng Bạo Vụ đạn.
Bè gỗ trôi được bốn mươi phút, đi được hơn ba dặm mặt sông, đến một nơi mặt nước hẹp lại, dòng nước bị hai bên bờ ép lại, lúc này mạnh lên, bè gỗ tăng tốc tiến về phía trước.
Chính vào lúc này, toàn thân Lăng Độ Vũ khẩn trương, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện trong lòng, Lăng Độ Vũ biết rõ việc gì sẽ xuất hiện, mỗi khi nguy hiểm đến gần, giác quan thứ sáu của anh sẽ cảm ứng được trước một bước.
Lăng Độ Vũ quay đầu lại nhìn Ngải Dung Tiên, nàng đang cúi mặt xuống trước ngực, như chuẩn bị ngủ.
Lăng Độ Vũ quát lớn: “Dung Tiên, cầm vũ khí lên”.
Ngải Dung Tiên vẫn chưa kịp phản ứng, từ trên đỉnh đầu một đám mây đen ập xuống.
Phản ứng của Lăng Độ Vũ thuộc vào bậc nhất, cây chống trong tay toàn lực chém vào đám mây đen, vừa vặn quét trúng lưới lớn. Cái chém này Lăng Độ Vũ dùng hết lực toàn thân, làm cho cái lưới lớn nghiêng sang một bên. Nhưng mà trên mặt lưới gắn đầy những móc câu, tuy rằng bị Lăng Độ Vũ đánh bạt sang một bên vẫn móc vào đuôi thuyền, vướng vào một góc, bè gỗ xoay gấp một cái trên mặt sông, đâm vào một bên bờ, Lăng Độ Vũ ngả người, gần như bị ngã xuống sông.
Bè gỗ dừng lại trên mặt sông.
Cùng lúc một trận mưa tên bắn lại, kèm theo cả tiếng súng.
Lăng Độ Vũ nhảy nhanh, lộn thành một vòng, chui vào trong khoang, trên đầu và người liên tiếp trúng tên đạn, may mà đều bị mũ thép và áo chống đạn trên người đẩy ra, kẻ định có ý muốn lấy mạng anh, cho nên nhắm bắn vào đầu và ngực anh, ngược lại cứu mạng anh. Bốn bên truyền lại tiếng nhảy xuống nước, không hỏi cũng biết bọn chúng muốn leo lên bè gỗ.
Khuôn mặt Ngải Dung Tiên thất sắc, hãi nhiên nhìn Lăng Độ Vũ lăn vào trong, bàn tay nắm lấy khẩu súng lục run lên.
Lăng Độ Vũ hướng về Ngải Dung Tiên cười, tiếp đó lại lăn ra ngoài, hai tay trái phải cầm hai khẩu súng trường tự động hướng về bốn phía điên cuồng bắn.
Âm thanh thảm thiết từ bốn phía vang lên, máu thịt bay lên, máu tươi không ngừng tuôn trên mặt nước, đòn công kích vừa rồi của Lăng Độ Vũ nằm ngoại sự dự đoán của bọn chúng, làm bọn chúng trở tay không kịp.
Ngải Dung Tiên từ trong khoang nhìn ra, Lăng Độ Vũ không ngừng lăn lộn trên bè gỗ, né tránh tên và đạn của kẻ địch, tia lửa từ hai khẩu súng trường trên tay không ngừng bắn ra bốn phía.
Mặt nước phẳng lặng vang lên tiếng đạn và tên đáng sợ.
Tiếng trống vang lên, người A Nhĩ Mã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiến đấu, cuồng loạn công kích.
Lăng Độ Vũ đột nhiên lăn vào khoang, bắn nhanh về phía cuối thuyền, hai tên thổ
dân trên người vẽ màu sắc rực rỡ ngã nhào xuống mặt nước.
Lăng Độ Vũ kéo mặt nạ phòng độc ra, quát: “Bạo Vụ đạn!”.
Ngải Dung Tiên tuy rằng hồn bay phách tán, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện quân đội ba tháng, nên cũng có chút bản lĩnh.
Mội luồng khói cay từ trong khoang bốc lên, nhanh chóng tỏa ra, làm cho cả bè gỗ bị nuốt vào làn khói nồng, tiếp đó lan ra cả mặt sông và hai bên bờ.
Tiếng ho sặc sụa và kêu gào từ mỗi một góc truyền lại, cũng không biết kẻ địch có bao nhiêu tên.
Lăng Độ Vũ lại nhảy ra ngoài bè gỗ, súng trường tự động đã được thay đạn mới, lần này dễ dàng hơn, mỗi một nơi phát ra tiếng ho, đều trở thành mục tiêu sống của anh.
Mình ở trong tối kẻ địch ở ngoài sáng.
Kẻ địch trong thế yếu kém.
Ngải Dung Tiên cầm súng lục lên, nhưng mà không biết phân biệt đông tây, cũng không biết nổ súng về hướng nào, đột nhiên từ phía cuối bè vang lên tiếng ho, nàng kêu lên một tiếng, không làm chủ được bản thân hướng về phía tiếng ho bắn liên hồi, một âm thanh thảm thiết vang lên, kẻ địch ngã xuống sông, truyền lại một tiếng vang trong nước, bọt nước văng lên mặt và đầu nàng.
Lăng Độ Vũ quát lên đúng lúc: “Ném đạn!”.
Quả Bạo Vụ đạn thứ hai nổ ra.
Ngải Dung Tiên cảm thấy bè gỗ trôi ngược ra đằng sau, có người đang kéo lưới câu lôi bè gỗ ra khỏi phạm vi bị khói cay che lấp.
Đó sẽ là ngày cuối cùng của hai người bọn nàng.
Lăng Độ Vũ cũng kinh hãi, anh và Ngải Dung Tiên không giống nhau ở chỗ là anh biết phải có phản ứng thế nào.
Khẩu súng trường trên tay phải anh không ngừng bắn ra, tay trái thu lại súng trường, rút cái rìu từ hông ra, như một mũi tên nhảy về phía trước, chém về phía cái lưới câu đang móc trên bè gỗ, anh dựa vào trí nhớ hơn người, trong khói mù chặt đứt lưới câu.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết của thổ dân từ phía Ngải Dung Tiên vang lên, hiển lộ ra mặt kiên cường của nàng chiến binh.
Lăng Độ Vũ lại chặt một rìu, bè gỗ thoát khỏi sự kéo buộc của lưới câu, giữa lòng sông xoay gấp một cái, Lăng Độ Vũ dụng lực quá mạnh, ngã về một bên bè gỗ, may mà anh lâm nguy bất loạn, hai tay bám lấy một bên bè gỗ, nửa người dưới chìm trong làn nước lạnh.
Bè gỗ như chim thoát khỏi l*иg, thuận theo dòng nước mạnh trôi đi.
Lăng Độ Vũ quát lớn một tiếng: “Mở khói!”.
Lần này Ngải Dung Tiên rất nhanh chóng, một quả Bạo Vụ đạn khác nổ ra, bè gỗ dưới sự che chắn của khói nồng trôi nhanh xuống dưới.
Lăng Độ Vũ ấn mạnh hai tay, nhảy về lại bè gỗ, hai khẩu súng trường lập tức hướng về hai bên bờ điên cuồng bắn.
Bè gỗ với tốc độ cao xuyên qua khói mù, nhanh chóng đi xa.
Ngải Dung Tiên quay đầu nhìn, khói mù như đám mây đen phía sau nhanh chóng thu nhỏ lại, lại qua một góc cong thì không còn thấy nữa.
Ngải Dung Tiên đi về phía đầu bè gỗ, Lăng Độ Vũ cũng quay đầu lại nhìn nàng.
Ngải Dung Tiên đứng lên đang định nhảy bổ vào lòng Lăng Độ Vũ, vừa vặn nhìn thấy một tên thổ dân, phía trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, toàn thân vẽ những hình đầy màu sắc rực rỡ, trên miệng ngậm một con dao sắc từ phía bên bè Lăng Độ Vũ nhảy lên trên bè.
Gần như không suy nghĩ, Ngải Dung Tiên giơ khẩu súng lên bắn trúng vào tên thổ
dân trước mặt, máu tươi văng ra, tên thổ dân ngã ngược vào lòng sông, Ngải Dung Tiên lại bắn thêm phát thứ hai, nhưng đã không còn đạn.
Lăng Độ Vũ quan sát bốn bên.
Ngải Dung Tiên trợn mắt đờ người, hai chân mềm ra, ngồi xuống bè gỗ.
Lăng Độ Vũ ngây người nói: “Em đã cứu tôi một mạng!”.
Ngải Dung Tiên kinh hãi kêu lên một tiếng, nói: “Ngài đã bị thương”.
Lăng Độ Vũ nhìn vào y phục nhuộm máu trên vai, không để ý nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng để tâm”.