Ở một căn phòng dự tiệc xa hoa, sang trọng. Nơi đây được trang trí theo gam màu vàng, tất cả các chi tiết đều được xử lí như phong cách lịch lãm, không hề có vẻ thô tục.
Giữa trần nhà còn được treo chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ óng ánh sắc vàng. Bao quanh chiếc đèn lớn là vô số những chiếc đèn nhỏ, khiến cả sảnh dự tiệc thêm phần nguy nga lộng lẫy.
Xung quanh là vô số những con người trong bộ váy dự tiệc đắt tiền.
Lăng Tuệ mặc bộ đồ của Trương Khả Di lúc trước mà bước vào, ánh mắt bắt đầu đảo xung quanh căn phòng tìm người đàn ông đó.
Cô đã từng đọc được tin tức Trương Khả Di sẽ cùng với nam nhân đó nội trong tháng sau sẽ kết hôn.
Trong đầu cô lúc đó đã biết rõ mình nên làm cái gì để trả thù. Thế nhưng thành công hay không, cô vẫn không chắc chắn, nhưng giờ ngoài cái mạng nhỏ này thì còn gì nữa.
Có chết thì phải kéo theo bọn họ xuống, cùng lắm là chó cùng rứt giậu.
Bởi vì người mà cùng liên hôn với cô ta là Phó Mặc Quân-Người thừa kế duy nhất của Phó thị.
Phó thị được xếp thứ nhất ở thành phố X này về mức độ giàu sang, toàn bộ các công ti, tập đoàn con hoạt động ở thành phố đều hầu như là dưới tay quản lí của anh ta.
Không chỉ vậy Phó thị còn lấn thân sang hầu hết các lĩnh vực kinh doanh, bao gồm tài chính, du lịch, dầu khí, truyền thông, giải trí,...
Được người trong giới đặc biệt kính nể như vậy, sao có thể kết hôn cùng với Trương Khả Di như thế chứ, thật là có chút phí!
Chính vì hắn có tiếng như thế, cho nên chưa đầy vài giây tìm kiếm thì cô đã nhận ra.
Nhanh chóng chỉnh sửa chiếc váy mà bước lại gần.
Phía bên này, người đàn ông đang ưu nhã nâng li rượu lên môi nhấp một ngụm, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài cùng hơi thở lạnh lùng toát lên. Cả người anh mang trên mình một khí thế vương gia đặc thù, vô hình quyến rũ lấy tất cả ánh mắt của những người xung quanh.
Bên tai khẽ vọng lên một giọng nói nhỏ của trợ lí.
“Thiếu gia, cô Trương đang đến”
Nghe vậy Phó Mặc Quân mới nheo con mắt của mình lại tập trung cả vào người con gái đang từ từ bước đến.
Trong cảm nhận của anh thì không mấy để ý đến người con gái đó. Hơn nữa cũng chỉ là một cuộc hôn nhân mà gia đình tùy tiện sắp xếp. Cho nên cô ta cũng chẳng đáng để tâm.
Nếu không phải vì cách đây vài ngày trước gia đình bắt anh về gặp gỡ để sắp xếp cho đám cưới thì có lẽ ngày hôm nay ngay cả mặt anh cũng chẳng thể biết.
Ngay khi đứng cạnh, Lăng Tuệ đã khẽ run bởi vì khí thế trên người đàn ông này.
Nam nhân này mang hơi thở lạnh lùng mà cao ngạo vô cùng, vô hình tạo ra bức tường chắn vững chắc, cảnh báo cô sẽ rất nguy hiểm nếu như tiếp xúc, cũng đúng thôi, bởi vì cô và hắn là người của hai thế giới.
Khẽ nỡ nụ cười tươi mà nhìn người đàn ông này, sau đó bàn tay liền vớ lấy li rượu trên tay anh mà nhấp một ngụm, dáng điệu vô cùng lẳиɠ ɭơ.
"Chào ngài Phó", Lăng Tuệ cất lên giọng nói mềm nhũn của mình, mang theo chút dư điệu ngả ngớn
Mày người đàn ông khẽ nhíu lại
Nhận thấy điều đó, cô liền bắt đầu nhón chân của mình cho cao bằng người đàn ông này, sau đó chủ động áp môi mình lên đôi môi anh. Động tác diễn ra rất nhanh.
Lăng Tuệ không biết cách hôn như thế nào cho đúng, vì vậy cô khẽ dùng chiếc lưỡi nhỏ mà liếʍ nhẹ môi người đàn ông này.
Ngay khi cô áp sát lại người mình, một hương thơm nhè nhẹ trên người cô đã vương vào mũi anh, hơn nữa dư vị trên môi của cô gái này còn đọng lại một chút.
Ngọt, rất ngọt, mềm, rất mềm!.
Cơ thể anh vậy mà không bài xích với người con gái này
Thấy người đàn ông vẫn bất động, Lăng Tuệ khẽ chửi thầm mình, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sức quyến rũ ư? Cô trông không đủ thu hút ư? .
Dứt suy nghĩ, cô khẽ uốn éo thân hình gợi cảm của mình, sau đó tiến tới nắm cà vạt người đàn ông này mà kéo xuống, tiếp tục hôn.
Thế nhưng đến lần thứ hai, cô vẫn chỉ đơn giản là liếʍ lấy đôi môi của anh.
Phó Mặc Quân càng ngày càng trở nên bực mình hơn, nữ nhân này, hai lần kéo anh xuống, thế mà chỉ là liếʍ môi. Như thế là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ sức chịu đựng của anh ư?
Cả người anh bắt đầu có chút không khống chế, bàn tay khẽ nắm chiếc cằm nhỏ nhắn, ghé sát tai cô mà nói nhỏ.
"Đi về phòng, chúng ta bắt đầu"
Lời nói của anh rất dứt khoát, hơn nữa hơi thở đầy từ tính cứ thế trực tiếp phả vào tai cô, lướt nhẹ qua những sợi lông tơ trên gương mặt trắng noãn.
Bất giác Lăng Tuệ khẽ rụt mình, nhưng ngay sau đó cô chợt nhận ra mình là đang quyến rũ.
Như thế này, là thành công rồi ư?
Trước đó cô đã chuẩn bị một viên xuân dược, vậy mà chưa cần sử dụng tới, đã trực tiếp dụ dỗ được tên này.
Giờ phút này, cô mới chợt cảm thấy tán thành với câu nói, đàn ông chỉ là lũ người dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.