Chu Chẩm Nguyệt không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Khi tia nắng mặt trời sớm tinh mơ ló dạng, cô hơi nhíu mày, mí mắt bị ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẽ giật giật.
Cô khó khăn mở mắt ra, mơ màng một lúc.
Đột nhiên phát hiện bản thân không quỳ gối ngủ trên sàn nhà mà lại nằm trên sofa.
Chu Chẩm Nguyệt muốn đưa tay lên dụi mắt.
Vừa nhấc tay chợt nhìn thấy cái đèn bàn ở trong tay mình suốt cả đêm hôm qua, ngủ cũng không buông ra.
Đèn bàn vẫn đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tại phòng làm việc sáng trưng, chút ít ánh sáng ấy hầu như không có bất kỳ tác dụng gì.
Cô nheo mắt quan sát xung quanh, thấy Mục Tuyết Y quay lưng đứng bên cửa sổ sát đất, vừa ngắm phong cảnh bên ngoài vừa nghe điện thoại.
"Ừm..." Mục Tuyết Y cúi thấp đầu, giọng nói vô cùng nhẹ: "Chuẩn bị tốt là được, mau lái tới đây, dừng ở dưới lầu Chu thị... không lâu đâu, đợi A Nguyệt thức dậy tôi sẽ đi xuống..."
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại.
Bỗng dưng không muốn tỉnh.
Mục Tuyết Y cúp điện thoại, không có gậy chống, nàng chỉ có thể chậm rãi bước đi, bước chân tập tễnh không đồng đều.
... Tối hôm qua bỏ quên gậy chống trên tầng thượng, vẫn chưa lấy xuống.
Đi tới cạnh bàn trà, tiếng bước chân dừng lại.
Một lát sau, ấm nước bị nhấc lên, nước trà tí tách tí tách rót vào tách sứ.
Rót trà xong, ghế sofa đột nhiên lún xuống, nhiệt độ cơ thể người kia sượt qua bắp đùi cô.
Xem chừng nàng muốn ngồi ở đây uống trà.
Chu Chẩm Nguyệt giả vờ ngủ, tập trung sự chú ý vào lỗ tai, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Mục Tuyết Y.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tuyết Y thưởng thức trà hai giây sau đó.
Nghe thấy tách trà chạm vào mặt bàn, tiếng ma sát của quần tây và sofa mỗi khi Mục Tuyết Y cử động, còn có xúc giác của sống lưng dán lên bắp đùi, Chu Chẩm Nguyệt cảm thấy cuộc sống trống vắng một năm qua, từng chút một bị những thứ nhỏ bé này lấp kín.
Nhưng trời sáng rồi, nàng sẽ rời đi.
Thế giới của chính mình...
Luôn trải qua vòng lặp luân hồi giữa lấp kín và đào rỗng.
Tâm trí Chu Chẩm Nguyệt tràn ngập những suy nghĩ lộn xộn tạp nham.
Một lát sau, cô lờ mờ nhận ra, hình như đã vài giây trôi qua vẫn chưa nghe tiếng Mục Tuyết Y uống nước.
Đang miên man suy nghĩ, chỗ cô nằm bất thình lình lõm xuống.
Một giây sau, đầu ngón tay mềm mại dính nước chạm vào má trái, nhẹ nhàng vẽ một đường dài.
Sau đó người kia lại nhúng ngón tay của mình vào nước trà, chấm chấm, tiếp tục vẽ.
Chờ nàng vẽ xong ba đường trên má trái, lại bắt đầu vẽ lên má phải, Chu Chẩm Nguyệt nhận ra nàng đang vẽ ria mèo.
Cô đưa tay tóm lấy cổ tay của tên họa sĩ xấu xa.
Còng tay vàng lạnh lẽo cấn vào lòng bàn tay.
Mục Tuyết Y cười trộm "khanh khách".
"Không tiếp tục giả vờ ngủ?"
Chu Chẩm Nguyệt mở mắt, bình tĩnh hỏi: "Làm sao em biết tôi giả vờ?"
Mục Tuyết Y đặt tách sứ xuống mặt bàn: "A Nguyệt, chị không biết sao? Lúc chị ngủ và lúc chị thức, tần suất hô hấp không giống nhau."
Chu Chẩm Nguyệt hít sâu một hơi, để sự hỗn loạn tích tụ trong l*иg ngực suốt một đêm tản đi, đổi lấy không khí trong lành.
"Là em đỡ tôi lên sofa ngủ?" Cô hỏi.
Mục Tuyết Y ừ một tiếng: "Sáng sớm em thức dậy thấy chị ngồi ở dưới đất ngủ, bèn ôm chị lên sofa."
Chu Chẩm Nguyệt: "... Em ôm nổi tôi?"
Mục Tuyết Y: "Chúng ta đều là phụ nữ, chị ôm nổi em, dĩ nhiên em cũng ôm nổi chị."
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc một hồi.
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Sáu giờ hai mươi rồi, em nên đi thì nhanh đi đi, một lát nữa nhân viên sẽ bắt đầu đi làm."
Mục Tuyết Y: "Nói đến cái này, em muốn thương lượng với chị một chuyện."
Nàng có chuyện thương lượng với mình, điểm này đi ngược lại với dự liệu của Chu Chẩm Nguyệt: "Chuyện gì?"
Mục Tuyết Y tìm được tay Chu Chẩm Nguyệt, chủ động đan mười ngón, mềm mại nắm chặt.
"Thời gian em bị đình chỉ còn lại năm ngày. Năm ngày này em muốn ở bên cạnh chị, chị tạm nghỉ năm ngày, giao lại công việc cho người khác có bất tiện không?"
Nói xong, nàng lập tức bổ sung: "Không rảnh rỗi cũng không sao, nếu có chuyện cần xử lý, đừng vì em mà chậm trễ."
Chu Chẩm Nguyệt mím mím môi, thật lâu không lên tiếng.
"... Không có chuyện gì quan trọng." Cô vẫn không nhịn được nhân nhượng Mục Tuyết Y: "Em muốn làm gì?"
Mục Tuyết Y rất vui vẻ: "Vậy thì tốt. Em cảm thấy Ngạn Dương quá quen thuộc, không còn nơi nào vui chơi thỏa thích, cho nên muốn cùng chị đi du lịch thành phố khác."
Chu Chẩm Nguyệt: "Đi đâu?"
Mục Tuyết Y: "Chị cảm thấy Cao Xuyên có được không?"
Chu Chẩm Nguyệt: "... Tại sao là Cao Xuyên?"
"Cao Xuyên là nơi em đã ở một năm qua." Mục Tuyết Y cụp mắt, bên môi ngậm lấy nụ cười nhạt nhòa: "Em biết rất rõ nơi đó, biết những món ăn ngon và những nơi thú vị. Khoảng thời gian ấy, khi ăn được món gì ngon, em lúc nào cũng nghĩ: 'Ước gì A Nguyệt có thể ăn cùng mình'. Vì lẽ đó, em muốn dẫn chị đến Cao Xuyên chơi."
Mục Tuyết Y chủ động kể về một năm qua khiến tinh thần của Chu Chẩm Nguyệt có hơi chấn động.
Đối với Chu Chẩm Nguyệt mà nói, tất cả những gì cô biết về Mục Tuyết Y trong một năm mất tích kia đều trống rỗng. Có lẽ là do khoảng trống này, cô mới lo được lo mất nhiều như vậy.
Chắc hẳn Tuyết Y đã nhận ra những lo âu vô định của mình.
Nàng dùng cách này...
Để tạo cho mình cảm giác an toàn ư?
Mục Tuyết Y nói tiếp: "Em đã kêu A Nùng chuẩn bị một chiếc xe địa hình, trên xe có đầy đủ nước và thức ăn, chúng ta tự mình lái xe đến đó. Em kiểm tra rồi, lái đến đó mất một ngày một đêm, trừ lộ trình lúc đi và lúc về, chúng ta có thể ở bên kia ba ngày."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tại sao muốn tự lái xe?"
Mục Tuyết Y mỉm cười: "A Nguyệt, máy bay và tàu cao tốc khá nhanh, thế nhưng số lượng người lại quá đông. Chị và em tự lái xe, trong xe chỉ có hai chúng ta. Đường đi rất dài, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, cũng có rất nhiều việc để làm. Chị nghĩ thế nào?"
Kỳ thực trong lòng Chu Chẩm Nguyệt rất hứng thú, nhưng lại không muốn biểu lộ hài lòng trên khuôn mặt, thế là lại im lặng một lúc lâu, mới lạnh lùng phun ra năm chữ:
"Để tôi suy nghĩ đã."
Mục Tuyết Y đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa.
"Vậy em đi xuống trước. Xe địa hình đậu ở trước cổng công ty, đợi chị cân nhắc kỹ lưỡng và bàn giao công việc xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống."
Kéo cửa, Mục Tuyết Y ngoái đầu lại, nói:
"Chừng nào chị xuống, nhớ lên tầng thượng tìm gậy chống giúp em."
Chu Chẩm Nguyệt không nhịn được bật cười.
Trong lòng cô đã sớm có đáp án, nhưng vẫn giả vờ dè dặt.
Tuyết Y cũng sớm nhìn ra cô làm bộ làm tịch, ngoài mặt nói "Em chờ chị cân nhắc", thật ra ngầm biết rõ cô nhất định sẽ đến, bằng không sẽ không tự nhiên nhờ cô giúp mình tìm gậy chống.
Diễn xuất của cả hai quá ăn ý.
Hai người bọn họ cũng thật là...
Tâm linh tương thông.
* * *
Sau khi Chu Chẩm Nguyệt an bài xong mọi chuyện, cô đi xuống lầu. Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe địa hình rắn chắc màu đen dừng bên lề đường.
Cô bước tới chỗ điều khiển mở cửa xe.
Mục Tuyết Y ngồi cạnh ghế lái, tay chống cửa sổ, đang cầm một túi chà là ăn.
Dời tầm mắt, ghế ngồi phía sau xếp đầy vài thùng nước suối, ba túi lớn thức ăn, còn có túi ngủ và lều bạt, cùng với một cái xẻng.
"A Nguyệt." Mục Tuyết Y ngoắc ngoắc tay: "Mau lên xe, chúng ta xuất phát."
Chu Chẩm Nguyệt để gậy chống của Mục Tuyết Y ở hàng ghế phía sau rồi ngồi vào chỗ điều khiển, thắt chặt dây an toàn.
"Em nói lộ trình mất một ngày một đêm." Cô liếc mắt xem phía sau: "Vậy mang lều bạt theo làm gì?"
Mục Tuyết Y nhún nhún vai: "Để phòng ngừa thôi, hai chúng ta hơi mù đường, trước giờ cũng chưa từng đi xa như vậy. Nếu như lạc trong núi, không ra ngoài được, vậy sẽ có một nơi thoải mái để ngủ qua đêm."
Chu Chẩm Nguyệt lại hỏi: "Còn cái xẻng kia?"
Mục Tuyết Y không trực tiếp trả lời, nàng nhai chà là, hàm hồ nói: "Chị nghĩ nó dùng làm gì thì nó dùng để làm đó."
Chu Chẩm Nguyệt không hỏi nhiều, nổ máy xe, bật định vị GPS.
Xe địa hình hòa vào dòng xe cộ, lao về phía ngoại thành.
Trong xe có tiếng nhạc du dương, Mục Tuyết Y vẫn đang ăn, có lẽ đã nhịn đói vài bữa cơm, nàng vừa ăn vừa uống sữa tươi.
Chu Chẩm Nguyệt chủ động hỏi: "Em tùy tiện bỏ đống việc ở Mục thị đi với tôi, không sợ năm ngày tới Mục Quốc Thừa tìm em?"
Mục Tuyết Y: "Có người sẽ giúp em kéo chân ông ta. Năm ngày thôi mà, ra ngoài hóng gió, ông ta không nói gì đâu."
Chu Chẩm Nguyệt: "... Ai giúp em kéo chân ông ta, A Nùng sao?"
Mục Tuyết Y lắc đầu: "Chị không quen biết, là cơ sở ngầm* mới của em."
*Cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể ra mặt.
Chu Chẩm Nguyệt nghe Mục Tuyết Y nhắc đến một người mà bản thân cô không biết, lập tức trở nên trầm mặc.
Một lát sau, cô đánh tay lái, nhẹ giọng nói: "Uống sữa tươi sẽ say xe."
Mục Tuyết Y: "Tới lúc say xe nói sau, em đói quá."
Chu Chẩm Nguyệt: "Lát nữa đến trạm dừng chân ăn cơm, tốt xấu gì cũng phải ăn đồ nóng làm ấm dạ dày."
Mục Tuyết Y khẽ cười: "A Nguyệt, chị đang quan tâm em?"
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến đường cao tốc vành đai.
Mục Tuyết Y ăn no nê, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Chị mở chế độ dẫn đường xem hướng đi, em ngủ một tí."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm con đường phía trước, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Em yên tâm giao xe cho tôi? Nếu như tôi lái xe không đưa em đến Cao Xuyên mà đến chỗ khác thì sao?"
Mục Tuyết Y nhắm hai mắt, im lặng.
"A Nguyệt." Nàng trầm giọng lẩm bẩm: "Lộ trình chỉ một ngày một đêm, chị nghĩ em mang nhiều nước và thức ăn như vậy để làm gì?"
Chu Chẩm Nguyệt ngẩn người.
Cô khẽ cau mày, mười ngón tay siết chặt vô lăng.
Mục Tuyết Y: "Xe lái đi đâu, quyền quyết định nằm ở chị."
Hóa ra, hướng đi của tay lái...
Nàng đã giao toàn bộ cho cô ngay từ khi bắt đầu.
Chu Chẩm Nguyệt cong khóe môi, hỏi: "Nếu tôi lái vào núi sâu, đến một nơi mà tận bây giờ chưa từng có ai đi ngang qua, chỉ có hai chúng ta, từ nay về sau cũng không bao giờ tiếp xúc với xã hội. Tôi không phải Chủ tịch, em cũng không phải tiểu Mục tổng, thế giới của chúng ta chỉ còn lẫn nhau cùng với núi non trùng điệp. Liệu em có bằng lòng không?"
Mục Tuyết Y nở nụ cười.
"Cầu cũng không được."
Ngón tay Chu Chẩm Nguyệt vô thức cuộn lại.
Mục Tuyết Y nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, thanh âm càng lúc càng nhẹ tênh.
"Vì lẽ đó, em mang theo một cái xẻng."
"Em đã chuẩn bị kỹ càng, đợi chúng ta đến nơi khỉ ho cò gáy không có bóng người, nhân lúc em còn trẻ, còn sức lực, trước tiên đào sẵn một cái hố to."
"Vào mùa xuân, có thể vận chuyển một ít nước vào trong hố, nuôi một ít cá con."
"Vào mùa đông, để nước rút cạn, em sẽ kiếm một vài cái lọ sành làm dưa cải muối rồi bỏ vào trong hố, để dành sang năm ăn."
"Chờ mấy chục năm sau, em và chị già rồi, lúc sắp lìa đời, chúng ta sẽ song song nằm cạnh nhau trong cái hố này."
"Sinh cùng chăn."
"Chết cùng mộ."
"Em nghĩ lúc sắp chết, nếu như có thể nhìn mặt chị, từ từ nhắm mắt lại..."
"Nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Cách tốt nhất để trao cho chị cảm giác an toàn là đem tay lái của cuộc đời giao cho chị.
*
Editor:
Sinh cùng chăn chết cùng mộ (生同衾死同穴) là một câu thành ngữ của người Trung Quốc, diễn tả một cặp vợ chồng rất gần gũi và yêu thương nhau, khi còn sống đắp chung một chăn, khi chết rồi được chôn chung trong một ngôi mộ.